Trước ánh mắt ngạc nhiên của tất cả mọi người, cô Hàn Thủy bước vào, theo sau là thầy Vinh thể dục. Khuôn mặt của các học viên lớp Toán bừng sáng, hệt như người chết đuối vớt được cái phao hồi sinh. Khẽ mỉm cười nhìn lũ học trò, cô quay sang nhìn thầy hiệu trưởng,không còn cái vẻ mặt dịu hiền như mọi ngày, mà thay vào đó là một sự lạnh lùng bao trùm cả không gian của phòng giám thị. Thầy Bình nheo mắt, nếu có ai để ý sẽ nhìn thấy được trong đó một ánh cười. - Cô Thủy, cô đến rồi thật tốt quá. Cô Thủy lướt qua các vị giáo viên đồng thời đang là ban thẩm tra ngồi trên dãy ghế bên kia, cái nhìn đanh lại khiến họ có đôi chút rùng mình. - Tôi nói rồi, học sinh của tôi không có ai được động đến. - Tại sao cô có thể nói như vậy, người có quyền quyết định ở đây là thầy hiệu trưởng. Thầy quản sinh quoắc mắt nhìn cô, ánh mắt vô cùng tức giận, giọng nói đôi ba phần lớn hơn. Cô Thủy hơi cười, mắt nhìn chằm chằm vào thầy quản sinh, cô dằn từng tiếng một. - Vậy lúc nãy tới giờ, dù không có mặt thì tôi cũng biết chỉ có các thầy cô buộc tội học viên của tôi, còn thầy hiệu trưởng chưa nói gì đúng không? - Cô.... Thầy quản sinh cứng họng, cô Hải thu tiến lại dần, tà áo dài tím vung vung theo cánh tay, khẩu khí hùng dũng, cô nói thẳng vào mặt Cô Thủy: - Cô còn có tư cách nói vậy hả? chúng gư đốn như ngày hôm nay một phần lỗi lớn chính là do cô đấy. - Sao cô biết là học viên của tôi hư đốn, từ trước tới nay các thầy cô đã thấy chúng nghịch ngợm cái gì vượt qua tầm kiểm soát chưa, chưa bao giờ đúng không, có chăng là thành tích học tập của lớp không vươn lên được thôi, nhưng mà có hơn mười mấy môn học chứ đâu có chỉ mình môn Anh Văn của tôi. - Là một sinh viên mới vào trường cô biết gì mà nói. Dường như cô Hải Thu vẫn không chịu thua, cái giọng nói của cô đã bắt đầu không thể kiềm chế được nữa, đáp lại cái ngữ điệu tức tối ấy là một nụ cười thoáng qua, cô Thủy chẳng muốn đôi co nhiều. - Vâng , tôi biết rằng là tôi không thể so sánh được với những giáo viên có nhiều kinh nghiệm như cô, nhưng cô nên nhớ rằng, người sát cánh bên lớp Toán gần một năm qua là tôi chứ không phải là cô hay một ai khác, vì thế tôi hiểu rõ học viên của mình. Cô Hải Thu khẽ nhếch mép, chân mày giãn ra: - Làm sao có thể biết cô có cùng một ruột với chúng hay không? - Cô Thu sao cô lại nói như vậy! Cát Anh nhìn thẳng vào cô Thu, giáo viên mà lớp Toán cho là ác mộng, ngay giờ phút này đây, chính nhỏ và các học viên còn lại không thể bị cái đáng sợ ấy cản trở nữa. Phải? nếu tụi nó có làm sai thì các thầy cô có thể xúc phạm, nhưng riêng cô Hàn Thủy thì tuyệt đối không, nói chính xác hơn là họ không đủ tư cách để nhận xét về cô ấy.Tư cách của một người thầy luôn là tất cả, cô Thu nói vậy thì chẳng phải là cô đang gián tiếp cho rằng cô Hàn Thủy cũng ăn cắp ư? Điều này thì quá sức chịu đựng rồi. Đúng cái lúc cả lướp Toán định hô to phản bác thì thầy Bình lại xen vào, gỡ cặp kính ra, thầy đăm chiêu một lúc rồi từ từ lên tiếng: - Cô Thu, cô hơi quá rồi đấy. - Thầy hiệu trưởng.... - Thôi, cô không phải nói gì cả, cô Hàn Thủy nói đúng, dù sao cũng nên để cho cô ấy dạy lại lớp mình, vả lại thầy giám thị cũng đã nói đỡ cho các em ấy rồi còn gì. Thầy quản sinh nóng mặt, thầy không thể chấp nhận một kết quả như vậy được, hai vành tai của thầy đỏ lên, cơn tức giận đã bao trùm tất cả, cô Thu cắn răng đi về chỗ, lại thua cái lớp này và con nhãi ranh ấy, cô thật không cam lòng. Thầy giám thị nở một nụ cười nhẹ nhìn ba mươi học viên, nụ cười đầu tiên trong năm học thầy dành riêng cho tụi nó. - Vậy là các em đã được tha thứ, nhớ sửa đổi lại lỗi lầm nhé, từ hôm nay lớp 10 Toán chính thức có 30 thành viên. Ôi ! giọng thầy hôm nay sao mà .....đẹp đến thế. Đạt Khoa vội vàng tách nhóm buôn dưa ra, cậu vuốt lại khuôn mặt nhễ nhại mồ hôi của mình sau một cuộc chạy đua ngang tầm oilmpic . Anh Thư từ bàn cuối đi lên, nụ cười đắc thắng trên môi còn chưa kịp tắt. Vẫn là cái giọng bề trên ấy, nhỏ ngồi vắt vẻo trên ghế,tay xoa xoa mấy cái móng tay rồi từ từ hỏi Đạt Khoa: - Thế nào rồi, khi nào thì cái lớp ấy dọn ra khỏi trường, hôm nay à? Đạt khoa lắc đầu, cậu thở hồng hộc, vẫn chưa dám thông báo cái tin này cho Anh Thư biết. Bảo Ngọc từ bàn dưới ngoái người lên trên, miệng cong lên chế diễu: - Mày làm gì mà vội thế, từ từ cho người ta ngắm lại trường đã chứ, ngày mai mới chuyển đi à? Lại lắc đầu, thái độ của đạt Khoa khiến Anh Thư cảm thấy có gì đó bất ổn, nhỏ không cười nữa mà nhìn thẳng vào mặt cậu bạn kia, giọng nói có đôi phần ác cảm: - Thế rốt cuộc là khi nào , mày đi dò thám kiểu gì thế hả? Đạt Khoa méo mắt, cậu đã biết được kết quả nhưng vẫn thông báo lại bằng cái giọng lí nhí: - Lớp Toán không bị đuổi học. - CÁI GÌ ! Cả anh Thư và Bảo Ngọc cùng ré lên một lúc, sắc mặt tưới rói của Anh Thư biến chất hẳn, cơn thịnh nộ của nhỏ đã dâng lên tận đỉnh điểm, nhỏ ước gì mình có thể kiếm một ai đó xả giận ngay bây giờ. Nhưng đột nhiên cánh của phòng lớp Anh bật mở, Trúc Ly bước vào, nhỏ nghiến răng kèn kẹt: - Là các cậu làm phải không, cái chuyện đó là do các cậu chủ mưu chứ gì. - Cậu biết rồi còn hỏi? Bảo Ngọc trả lời tỉnh keo, dù trong lòng nhỏ đang có một con sóng rất lớn. Trúc Ly tiến dần về chỗ Ngọc đang đứng , nhỏ rít lên: - Các cậu có hại thì cũng hại lũ con gái thôi, chứ sao lại còn đụng đến mấy thằng con trai nữa hả? - Cậu xót à? Anh Thư khoanh tay trước ngực, nhỏ ngấu nghiến nói từng chữ. Ly kìm cơn giận xuống, mặt thoáng chút rối, nhưng nhanh chóng nhỏ lấy lại được bình tĩnh: - Các cậu làm vậy thì liệu khánh Đăng và Anh Kiệt sẽ như thế nào, họ cũng là bạn của tôi, ngộ nhỡ họ không muốn vào đây nữa sao. - Chúng tôi cũng chẳng cần đến họ nữa.Nhuwg mà cậu yên tâm đi cái lớp Toán chết tiệt ấy cũng chưa bị đánh gục đâu. - Các cậu.... Trúc Ly nín bặt, nhỏ không còn nói thêm được câu nào nữa, chính nhỏ cũng đang bị tha hóa, liệu nhỏ vào cái lớp này có đúng hay không? Trong khi lớp 10 Anh đang còn chìm trong một mớ bòng bong hỗn loạn thì lớp 10 Toán lại đang cảm thấy tâm trạng ngời ngời, vố này lớp Anh đau rồi. Vui hơn nữa là lần đầu tiên cô Hàn Thủy đánh gục được cô hải Thu một cách ngoạn mục.Sau trận này lớp Toán sẽ cho lớp Anh biết thấ nào là trả thù thực sự. Hai ngày nữa là tới valentine. Đây là dịp tốt nhất. *** Ngọc Vi đan chéo chân ngồi trên ghế, nhỏ cho một miếng bánh vào miệng nhai ngấu nghiến. Hà Mi với tay qua, cố giành được gói bánh trong tay bạn, nhưng lại bị Ngọc Vi giật phăng, nhỏ phụng phịu xuống ngồi cạnh Cát Anh mà không quên dậm gót dày thật mạnh. Ngọc Vi cười khà khà, nhỏ đang rất khoái. - Ngày kia là 14/2 phải không nhỉ ? Thái Huy một tay chống cằm , một tay vẽ vời hoa lá lên cuốn vở, chợt ngước mặt lên hỏi. Vi gật gù: - Umh ! Hà Mi tròn mắt , nhỏ kéo mạnh cánh tay Vi hỏi bằng cái giọng ngu ngơ: - 14/2 là sinh nhật ai à.? - Ừa, sinh nhật của những đôi đang yêu nhau, Mi khờ cậu không có phần đâu. Nhật Nam tốt bụng giải thích dùm cô bạn, nhưng cũng không quên phá rối tinh thần Hà mi bằng một câu chọc tức phía sau, Hà Mi hứ dài , nhỏ bĩu môi: - Vậy cậu nói có đứa con gái nào trong lớp này có phần không! Nam nhăn mặt, sao Mi khờ bữa nay tự nhiên không khờ nữ vậy nhỉ. Nhỏ nói quá đúng valentine mà con gái lớp Toán không có quà là chuyện đương nhiên. Thế Bảo từ bàn dưới chạy vụt lên, cậu đặt tay trước ngực mình rồi hướng ánh mắt trìu mến nhìn Ngọc Vi: - Có chứ, Ngọc Vi bà yên tâm 14/2 năm nay bà chăc chắn có sôcôla. Vi trề môi, cho tiếp một miếng bánh nữa vào miệng, nhỏ chẳng thèm để ý tới thái độ của Bảo, vẫn ngấu nghiến ăn quà vặt. Thế Bảo xụ mặt, nhưng đột nhiên Ngọc Vi lại bật người hẳn dậy, nhanh như một cái lò xo: - À há, sao mà mình không nghĩ ra nhỉ? - Chuyện gì thế. Cả bốn đứa túm lại hỏi, cái điệu bộ của cô nàng khiến cho tụi nó không thể nghi ngờ, Cát Anh ngồi bàn bên cạnh khẽ mỉm cười, không nghe được thì nhỏ cũng thừa biết cái kế hoạc của Ngọc Vi rồi.Ngọc Vi thì thầm vào tai các bạn điều gì đó, trông bộ dạng nhỏ cực gian, mấy đứa nghe xong gật gù, cao kiến quả là cao kiến. Bảo Ngọc vuốt lại mái tóc xoăn nhẹ , nhìn lại trong gương thật kĩ rồi tự cười một mình. Anh Thư bắt gặp cảnh đó, chỉ khẽ dấu một nụ cười mỉa mai. Ngày kia là ngày lễ tình nhân, vậy thì lớp Anh phải chuẩn bị cẩn thận, những nhày này, lớp 10 Anh luôn là tâm điểm chú ý của các học viên trong trường. Dẹp bỏ đi cái bực tức trong mình với vụ việc của lớp Toán, Anh Thư lấy lại cho mình một tâm trạng thoải mái. Mặc dù không được như dự định là cả ba học viên sẽ vào lớp mình, nhưng dù sao thì cũng có Trúc ly, chỉ cần con nhỏ ấy thôi thì lớp Anh cũng đã tăng thêm được một phần sức lực. - Mày nghĩ năm nay sẽ có bao nhiêu anh chàng tặng quà cho mình. Bảo Ngọc cất chiếc lược vào trong cặp, văn văn lọn tóc, rồi đánh mắt sang hỏi Anh Thư. Thư không trả lời nhỏ ngay, vẫn cứ chăm khư khư vào cuốn sách trên bàn. Bảo Ngọc hơi bực mình, giọng nhỏ lớn hơn một chút: - Tao đang hỏi mày đấy. - Ai biết ? bây giờ thì ngọc đã hoàn toàn tức giận, nhỏ nổi cộ lên: - Mày không thể nhìn tao được à, từ bao giờ mày trở thành học sinh ngoan thế. Dừng bàn tay lại trên một trang sách, Anh Thư khẽ liếc mắt lên nhìn Ngọc một chút, giọng nói đều đều: - Từ lâu rồi tiểu thư ạ, mày không nhớ chúng ta là học viên của lớp Anh sao, với lại sắp thi học kì rồi, tao không phải là thần đồng mà nói không học đã biết. Ngọc nhếch mép, khóe miệng cong lên: - Vậy à ! Nhưng mà mày cũng không cần phải trả lời theo kiểu nhát gừng thế chứ, đóng vai trò ngoan thì cũng đóng cho tròn. - Tao không phải là mày. Anh Thư ngoảnh mặt nhìn Bảo Ngọc một lần nữa, rồi lại chúi mũi vào cuốn sách. Để lại một cục tức, Ngọc ra khỏi lớp, trong lòng có chút bất mãn. 14/2 6h30 Khánh Đăng và Anh Kiệt bước vào lớp , hai cậu như hóa đá trước cảnh tượng mà mình đang nhìn thấy. Một chồng quà tặng cao như núi đang được chất ngổn ngang trên bục giảng và cuối lớp. Kiệt lần mò qua từng chỗ một, cậu sờ nhẹ lên các hộp quà chép miệng: - Chà nữ sinh lớp này có nhiều quà nhỉ? người yêu nhiều thế mà tớ không biết đấy. Ngọc Vi liếc mắt cảnh cáo, Kiệt lùi lại phía sau, cái kiểu " liếc mắt đưa tình " này, cậu rành quá mà, nếu không để ý thì ngay sau đó sẽ là một tràng te tua, hoặc là một cú đấm như Thế Bảo đã , đang và sẽ hứng chịu. - Con gái lớp này làm gì có cái diễm phúc ấy. Quỳnh Chi đon đả trả lời Kiệt, giọng nói có đôi chút, à không hoàn toàn là cáu gắt. Khánh Đăng nở một nụ cười nhẹ xua tan âm khí, sau đó cậu quay qua hỏi Quỳnh Chi: - Thế cái đống quà này là sao? - Của tụi con trai các ông đấy. Nghe thấy thế, trong lòng Anh Kiệt không dấu nổi niềm vui sướng, cậu thốt lên mất kiểm soát mà không để ý đếnlời nhắc nhở từ cái nháy mắt của Thái Huy: - Á, thế là bọn tôi có nhiều người hâm mộ thế à. Vèo....... Một cuốn vở bay qua cái trán yêu dấu của cậu không thương tiếc. Xoa xoa lại cái trán, cậu nhặt cuốn vở lên: Hạ Ngọc Vi. Cái nhãn vở xinh xắn mang tên cô bạn phó học tập.Ngọc Vi hung hăng lại gần nhặt lại cuốn vở, tiện tay bơ luôn cho Kiệt một cái trên đầu: - Một thế Bảo thứ hai à, ông nghĩ sao vậy, có đứa con gái nào dám tặng quà cho lớp Toán đâu. Có àm lớp Anh nó cho đo ván. Kiệt nhăn mặt, cậu nheo mắt khó hiểu: - Vậy thì... - Quà này là do tụi con trai nhờ bọn tôi chuẩn bị để đi tặng cho các bé đấy. con trai lớp này ba hoa số một mà. Quỳnh Chi đá xéo, phi thẳng một viên đạn vô hình cho tụi con trai. Chúng nó nổi da gà. - Vậy các bé vẫn nhận sao? - Sao lại không, con trai lớp Toán đẹp ngời ngời thế này mà, tặng cho không nhận thì dại chứ sao. Tụi con gái bĩu môi chán chường nhìn Thế Bảo, đúng là ba hoa, lúc nào cũng vỗ ngực tự hào. Khánh Đăng liếc qua Nhật Nam một chút, cậu cất giọng trầm ấm : - Tớ không nghĩ là con trai lớp này lại có bạn gái hết rồi đấy. Huy mỉm cười: - Làm gì có chuyện đó, đùa thôi, quà này là tặng cho mấy em ở trại mồ côi đấy, không phải nhân dịp valentine đâu, hôm nay cũng là ngày kỉ niêm 8 năm thành lập trại. Anh Kiệt gật gù thì ra là như vậy, cái lớp Toán này cũng có nhiều tình thương đấy chứ. - Nhưng mà hôm nay là thứ tư, chúng ta làm sao ra được khỏi trường. Thái Huy vỗ vai cậu, kèm theo một cái nháy mắt tinh nghịch: - Yên tâm đi, có lão bà bà lo hết rồi. - Ai vậy... - Cô Hàn Thủy ấy, các cậu chuẩn bị đi, lát nữa chúng ta tới đó luôn. Anh Kiệt nở một nụ cười tươi tắn, vậy là lại được đi chơi à, vào cái lớp này đúng là sướng thật, chưa học được bao nhiêu nhưng toàn được đi chơi rồi, đột nhiên cậu quay ra nhìn chồng quà cao ngất, hơi nhăn mặt: - Nhưng mà mấy cái này giải quyết sao đây? - Mấy ông liệu mà bưng ra ngoài chứ còn sao nữa. Cậu biết ngay mà, đám con gái lớp này đúng là chỉ bắt nạt tụi con trai là giỏi. Ngọc Vi khẽ cau mày, nhỏ hỏi kháy Kiệt: - Sao nữa vậy, bưng có chút xíu mà than vãn à, ông có biết à tụi này lựa cả đống quà ấy vất vả sao không. Kiệt toát mồ hôi hột, người ta nói không sai, con gái rất nhạy cảm, nhưng mà con gái lớp Toán lại càng nhạy cảm hơn, cứ như là đi guốc trong bụng người khác vậy. Đi theo mấy nữ sát thủ này, tốt nhất là mang theo thuốc trợ tim.