- Tớ cá là mấy nhỏ lớp Anh làm chứ không ai nữa đâu.
Ngọc Vi vừa giũ màn , miệng làu bàu nói.
- Sao cậu biết là họ.
Cát Anh xoay nhẹ người ngồi xuống, nhỏ ngước khuôn mặt bình thản lên từ tốn hỏi bạn. Vi cũng ngồi xuống theo, nhỏ đưa hai con mắt phóng tầm nhìn xa sang trại của lớp Anh , giọng nói không giấu nổi sự bực mình:
- Thế cậu nghĩ những con chuột béo ấy ở đâu ra, không phải là cái lớp rắc rối ấy tớ không làm người.
Cát Anh mỉm cười, kéo bạn nằm xuống hẳn:
- Thôi được rồi, dù sao mọi chuyện cũng qua rồi, đừng để chuyện này phá hỏng giấc ngủ của cậu nữa, ngày mai chúng ta còn phải làm nhiều thứ.
Ngọc Vi nén một tiếng thở dài rồi cũng chìm dần vào giấc ngủ.Cát Anh quay sang nhìn bạn khẽ cười, nụ cười nhẹ nhàng như một làn gió, vội đến cũng vội đi, để lại đằng sau những mảng mây đen buồn của màn đêm yên tĩnh.
Ò ó o,
Tiếng gà gáy vang dội cả một góc trời, vươn vai chào buổi sáng ,các học viên nữ của lớp Toán đang săm soi chuẩn bị ột chuyến du ngoạn . Những hạt sương ban mai đọng lại trên bông lụa nặng trĩu,.ngọt ngào và thanh khiết, bản nhạc đồng quê vang lên nhịp nhàng nhưng không ồn ào như trên thành phố. Đứng khuất sau lũy tre đầu đình, nụ cười trên môi mười đứa con gái rạng rỡ hơn bao giờ hết, tụi nó đang được chứng kiến một bức tranh thiên nhiên tuyệt đẹp, phía xa xa, bầu trời ửng lên những mảng hồng rực rỡ, ánh nắng lấp ló sau rặng cây phi lao.Tiếng chim họa mi cất lên trong veo rộn rã. :
- Oa ! đẹp quá, bình minh kìa.
Hà Mi thích thú reo lên ,Ngọc Vi gật gù, nhỏ dang tay ra hít lấy bầu không khí trong lành ấy, ánh mắt hân hoan một niềm vui khó tả:
- Ước gì ngày nào cũng được thế này.
Cắt một nhành hoa cỏ dại ven bờ ngắm nghía, miệng Cát Anh thoáng qua một nụ cười, nhỏ bước lại gần cây đa to đùng ở cổng đình, chạm nhẹ vào nó. Bóng cây xum xuê tỏa ra một thứ cảm giác lạ, che chở và ôm ấp. Nhỏ dựa hẳn người vào thân cây, chin đứa còn lại cũng đứng thành một vòng tròn, bàn tay siết chặt vào nhau, ấm áp lạ thường.
Nhật Nam cùng các bạn đến gần, cậu dừng lại ở một đoạn khá xa dù đã nhìn thấy các bạn nữ đằng trước. Khánh Đăng băn khoăn hỏi vội, cậu đang muốn chiêm ngưỡng cảnh đẹp của chân trời sáng mai
- Sao cậu không đi tiếp.
Nam lắc đầu, cậu khoan thai ngồi xuống, miệng chậm rãi trả lời:
- Đừng làm phiền họ.
Anh Kiệt tròn mắt, chỉ là đến để rủ họ đi chơi thôi mà, đâu có làm gì họ đâu.
- Sao cậu lại nói vậy chúng ta…..
- Cho các cậu ấy một khoảng lặng.
Nam ném một viến đá ra xa, phá tan mặt hồ phẳng lặng, đôi mắt cậu nhìn xa xăm, trong đôi mắt ấy chứa cả một bầu trời yêu thương. Thái Huy vỗ nhẹ lên vai Kiệt , cậu hơi cười:
- Cứ làm như Nam nói đi.
Khẽ liếc qua Nam một chút, Khánh Đăng chìm trong suy nghĩ, các học viên lớp Toán đúng là khó hiểu, khi họ vui vẻ cười đùa, khi lại trầm mặc giữa những nỗi buồn mênh mang nào đó không rõ định hình.khắc khoải trong vô vọng
Đôi măt đen tuyền của Cát anh đã nhìn thấy các học viên sau rặng tre ngà, nhỏ mỉm cười rồi gọi các bạn bước lại đó. Thế Bảo nhìn thấy Ngọc Vi liền mỉm cười rạng rỡ, Vi trề môi, ngó lơ Bảo. Huy quay sang nhìn Cát Anh hỏi nhẹ:
- Chúng ta đi chứ lớp trưởng.
- Ừ .
Len lỏi giữa đồi hoa sim, cái nắng gay gắt đã khiến cho những bong hoa bé xíu hé nụ, đang là mùa xuân nên rừng ngập trong màu sắc, đẹp đến mê hồn, Hà Mi chạy nhanh về phía trước, nhỏ bứt một ngọn cỏ may trong tay, đung đưa theo làn gió.
- Tớ thích nơi này quá à, lần sau chúng ta lại đến đây nhé.
Cát anh bật cười trước thái độ trẻ con của Mi, nhỏ gật nhẹ đầu với bạn, Hà mi reo lên trong niềm vui sướng:
- Thế thì tuyệt quá.
Gò đất trống trải dài một màu xanh thăm thẳm, Hà Mi toan ngồi xuống thì đã bị thế Bảo đe dọa:
- Coi chừng đó, cậu không sợ chuột hả Mi khờ.
Hà Mi bật người trở dậy, nhanh như một cái lò xo, nhỏ mếu máo nhìn Bảo. Nhật Nam nhăn mặt, cậu không chần chừ mà phát mạnh lên đầu Thế Bảo:
- Ăn nói vớ vẩn, mày muốn chết hả Tiểu Bảo bối.
Bảo xoa xoa đầu, cậu cười hi hì nhìn bạn. Cát Anh lắc đầu, nhỏ ngồi xuống , nhẹ nhàng dự lưng vào phiến đá. Nam cũng ngồi xuống cạnh đó, cậu đánh mắt ra nhìn phía trước, lá cây xào xạc , hương hoa dại thoang thoảng bay trong không trung . Khoảnh khắc này sẽ không bao giờ cậu có thể tìm kiếm được ở chốn phồn hoa đô hội, nơi chỉ có những toan tính mưu lợi, giành giật từng thứ nhỏ nhặt nhất.
Thế Bảo xoay xoay, cậu chăm chú nhìn vào trong lùm cây cao , Ngọc Vi tò mò, nhỏ đứng ngay sau lưng cậu vỗ nhẹ lên vai:
- Ông đang làm cái quái gì vậy.
Bảo giật mình, quay ngược người về phía sau:
- Bà làm tôi hú hồn.
- Tại ông cứ lén la lén lút đó thôi.
Chân mày Ngọc Vi cau lại, nhỏ khó chịu nhìn Thế Bảo, Bảo chép miệng , đặt hai tay sau lưng, khuôn mặt tỏ vẻ nghiêm túc:
- Tôi nghe nói, trong rừng hay có hổ, tôi đang tìm xem chúng núp ở nơi nào.
Ngọc Vi dung ngay cùi chỏ ột phát vào bụng Thế Bảo. Miệng không ngừng phân tích:
- Cái đồ đầu heo kia, ông có điên không hả, cái rừng hiền như cục đất này làm gì có hổ mà ông tìm. Có điên không vậy.
Hà mi khoát nhẹ vào tay Vi, miệng nhỏ lí nhí yêu cầu:
- Đừng đánh Bảo nữa Vi, cho Bảo bắt hổ ra chơi đi.
Ngọc Vi quay ngoắt người sang nhìn Hà mi, mặt nhỏ hiện rõ một chữ tức to đùng, nó nghẹn lại trong cổ hộng không phát ra thành tiếng, nhưng mà khuôn mặt nhỏ đã biến sắc:
- Nguyễn Ngọc Hà Mi, cậu….cậu muốn tớ tức chết phải không.
Mỗi lần mà Vi gọi thẳng tên Hà Mi như vậy thì chứng tỏ cô nàng đang bốc hỏa, Cát Anh nghiêng người nhìn các bạn, nhỏ khẽ nhìn qua Khánh Đăng và Anh Kiệt, giọng nói dịu dàng vang lên:
- Các cậu đến đây lần nào chưa?
Kiệt lắc đầu:
- Chưa, mà phải công nhận nơi này đẹp thật.
Nhật Nam cười cười, cậu ngửa mặt lên trời, mắt nheo lại vì nắng thu vào tầm mắt. Khánh Đăng ngưng lại, đôi mắt cậu thoáng buồn khi nhìn thấy Nam ngồi cạnh Cát Anh.
Chiều…..
Nhật Nam đang cột lại mấy thanh gỗ nhỏ thì bị Hà Mi làm phiền, nhỏ dậm chân đi vòng xung quanh rồi ngồi sụp xuống nhìn Nam với vẻ hiếu kì:
- Cậu đang làm gì đó ?
Nam chưa trả lời ngay vào câu hỏi của bạn, cậu vẫn chăm chăm cột.
- Tớ đang làm diều.
Hà Mi nhăn mặt, nhỏ tỏ vẻ khó hiểu:
- Sao cậu không mua ở ngoài., mà làm cái này.
Nhỏ chỉ tay vào con diều màu trắng khá đẹp mắt do Nam tự làm, Nam phủi tay đứng dậy, cậu mỉm cười nhìn Mi:
- Thả diều mình tự làm thích hơn mà.
Hà Mi gật gù vẻ hiểu chuyện, nhỏ lăng xăng chạy lại mach Ngọc Vi, Vi đang lụi cụi viết cái gì đó, nhỏ nắn nót từng chữ một, trên môi luôn thường trực một nụ cười.
- Xong rồi, chúng ta đi thôi.
- Đi đâu vậy?
- Thả diều.
Thế Bảo cầm chắc trong tay một con diều màu tím, cái đuôi dài gần một mét cậu thích thú đưa qua đưa lại, hồ hởi ra mặt.
Vèo…..
Vì đưa tay quá đà nên con diều bị tuột khỏi tay cậu, mà bây đến một cây cao gần đó. Nhưng quan trọng là cái cây cao đó lại nằm trong vườn của người khác. Thế Bảo nhăn mặt, cậu tụt dần ra sau trách cú đấm của Nhật Nam, Ngọc Vi lại gần cổng, nhìn vào nhà xem xét, đôi chân mày của nhỏ co lại:
- Chết rồi, bác chủ nhà đi vắng, cổng khóa chặt đây này.
Nhật Nam quay sang nhìn Bảo tóe lửa:
- Mày làm cái gì vậy hả? Tự dưng lại vứt con diều ấy đi.
Thế Bảo lau trộm mồ hôi, cậu cố nặn ra một nụ cười méo xệch:
- Tớ cũng đâu có muốn, tại ….tại…..
- Tại tại cái con khỉ mốc nhà ông á.
Ngọc Vi giận dữ lên tiếng, đó là con diều đầu tiên tuej tay nhỏ làm, mà lại bị cái tên này “ vứt đi” không thương tiếc. Hà Mi lại gần , nhỏ giật giật cánh tay Ngọc Vi nài nỉ
- Thôi mà Vi, Bảo cũng đâu có muốn vậy, không có con diều đó thì lấy con của tớ nè, nha Vi.
- Không được, con diều đó còn có cả bức thư lúc nãy tớ viết nữa.
Bảo lấm lét nhìn Ngọc Vi, cậu hơi nheo mắt hỏi bạn:
- Thế bây giờ tôi làm sao mà lấy được.
- Còn làm sao nữa , leo tường lấy xuống cho tôi nhanh lên
Anh Thư đan chéo tay vào nhau, nhỏ vừa tỉnh dậy sau giấc ngủ dài, hơi mệt mỏi. Bảo Ngọc đi vào cầm trên tay một đĩa hoa quả, nhỏ ột quả nho vào miệng, cố tình hỏi kháy Thư:
- Mày không đi cùng họ à?
- Ai cơ?
Anh Thư nheo mắt khó hiểu, nhỏ nhìn Ngọc với chút tò mò. Bảo Ngọc hơi cười, miệng nhỏ mật ngọt lên tiếng:
- Thì Khánh Đăng và Anh kiệt đấy.Bọn họ đang định đi thả diều cùng lớp Toán, hai ngày xuống đây mà họ chỉ ở bên trại của cái lớp đó, chứ có thèm liếc amwts sang chỗ này đâu.
Máu Anh Thư sôi sung sục quả thực hai ngày nay nhỏ rất bực mình, Kiệt và Đăng lúc nào cũng kè kè bên lớp Toán, cứ cái đà này thì chỉ có mỗi Trúc Ly vào lớp nhỏ mất thôi. Đập một cái rầm xuống chiếc bàn cạnh đó, nhỏ đứng phắt dậy, mắt nhìn mơ hồ:
- Không được, tao không thể để cho cái lớp đó đầu xuôi đuôi lọt như thế. Tối nay chúng ta sẽ hành động.
- Mày làm sao mà hành động được.
Anh Thư khẽ nở một nụ cười đắc chí, nhỉ rỉ vào tai Bảo Ngọc một kế hoạch nào đó.
- Lúc nãy tao nghe con bé Hà Mi nói tối nay bọn họ không ở trại.
Truyện khác cùng thể loại
51 chương
105 chương
53 chương
3 chương
53 chương
14 chương