Cao Quan
Chương 605
Từ bệnh viện trở về, Phùng Thiến Như cảm thấy hơi mệt, liền ngủ say.
Bành Viễn Chinh ngồi với cô một lát, cảm thấy buồn chán, liền đứng dậy rời khỏi phòng ngủ, đến phòng khách gọi lần lượt hai cuộc điện thoại đến huyện và thành phố. Phía thành phố, tất cả công tác đều đang được từng bước đẩy mạnh, hết sức thuận lợi.
Dù sao, cho dù là loại bỏ thể chế huyện hay là một phần quận Tân An trở thành khu vực hành chính của huyện Lân, thì tất cả đều là ý tưởng của Chủ tịch thành phố Chu Tích Thuấn, các ban ngành trực thuộc thành phố đều rất phối hợp. Ai dám không phối hợp, vậy phải cẩn thận cái ghế của mình.
Về phía huyện, Lý Minh Nhiên trấn giữ, Nghiêm Hoa và mấy Phó chủ tịch huyện càng hế sức cẩn trọng, công việc vận hành rất vững vàng. Quách Vĩ Toàn đã dẫn người quay về từ Giang Nam, đi cùng còn có Tổng giám đốc Cảnh Băng, con độc nhất của Chủ tịch Hội đồng quản trị Công ty chế tạo vật liệu mới Cảnh Tú Nham.
Cảnh Băng dẫn theo vài giám đốc bộ phận nghiệp vụ đến huyện Lân khảo sát điều kiện đầu tư. Ở Giang Nam, đôi bên đã đạt được sự hiểu biết bước đầu, sau khi đến huyện Lân, chính thức xác định chính sách hỗ trợ và ưu đãi của huyện, đồng thời đi thăm tập đoàn Hoa Thương và một số dự án xây dựng, thấy được triển vọng phát triển mạnh mẽ của huyện Lân, bèn gọi điện về cho cha mình, sau đó quyết định hợp tác.
- Chủ tịch huyện Bành, phía công ty Giang Nam tỏ ý có thể đầu tư. Quy hoạch dự án của họ, có quy mô khoảng hai tỷ, nhưng là một công trình dài hạn, chia làm ba giai đoạn. Giai đoạn một năm trăm triệu, nửa năm sau có thể đưa vào hoạt động. Họ đề nghị ký thỏa thuận hợp tác khung và quy định chi tiết đầu tư. Khi nào anh có thể trở về huyện, chuyện này cần phải có anh xác định và quyết định!
Quách Vĩ Toàn nói rất nhanh trong điện thoại, trong phòng làm việc của y còn có mấy cán bộ trung tầng đang chờ báo cáo công tác.
Bành Viễn Chinh không có mặt ở huyện, mấy dự án xây dựng và công tác kinh tế, đều do Quách Vĩ Toàn lèo lái. Mặc dù y mới từ Giang Nam về, nhưng lập tức vùi đầu vào công tác, bận tối mắt tối mũi.
Bành Viễn Chinh trầm ngâm một chút, cười cười:
- Lão Quách, anh tự quyết là được. Ý tưởng hợp tác dự án này là do trước kia chúng ta đã quyết định trong phiên họp của văn phòng Chủ tịch huyện mà. Anh đại diện Ủy ban nhân dân huyện ký với công ty Giang Nam. Làm nhanh chóng, không nên trì hoãn, đừng để nhà đầu tư cho rằng chúng ta không có thành ý.
Mặt khác, nói rõ với mấy lãnh đạo ngành chức năng, nhất định phải tăng hiệu suất công tác, chuyện liên quan đến dự án kinh tế và đầu tư quan trọng trong huyện phải làm dứt điểm ngày nào xong ngày ấy, không được để dây dưa. Cho dù phải tăng ca suốt đêm, cũng không được chậm trễ công tác.
Giọng Bành Viễn Chinh trở nên vô cùng nghiêm túc.
Quách Vĩ Toàn vừa đáp ứng, vừa ngập ngừng nói:
- Chủ tịch huyện Bành, lãnh đạo chủ chốt không có mặt, tôi và công ty Giang Nam ký thỏa thuận hợp tác, có ổn không?
Quách Vĩ Toàn băn khoăn, không phải không có lý do. Thứ nhất, dự án đầu tư quan trọng nhất định phải do người đứng đầu ký tên, Bành Viễn Chinh là Chủ tịch huyện, hắn vắng mặt, Quách Vĩ Toàn là Phó chủ tịch huyện ký thay là không hợp quy tắc trong quan trường. Thứ hai, đây là dự án do Bành Viễn Chinh thúc đẩy, y chỉ là trợ thủ, nếu y làm thay, có vẻ như vượt quyền.
- Có cái gì mà không ổn? Lão Quách, giữa chúng ta không nói lời thừa thãi, là anh sợ trong tương lai dự án thất bại, phải nhận chịu trách nhiệm, hay là lo lắng nhận định của tôi đối với anh? Nếu là lý do sau, anh mau gạt bỏ cái tâm tư không cần thiết kia đi; còn nếu là lý do trước, vậy anh cho người mang bản thỏa thuận hợp tác đến Thủ đô, tôi ký một chữ và nhận trách nhiệm!
Bành Viễn Chinh nói như đinh đóng cột.
Đầu bên kia điện thoại, Quách Vĩ Toàn xấu hổ, cười khổ nói:
- Chủ tịch huyện Bành, tôi không có ý đó…Được rồi, tôi sẽ đại diện cho anh mà ký, tranh thủ quyết định cho xong chuyện này với công ty Giang Nam. Có chuyện gì, tôi sẽ báo cáo với anh sau.
- Sai rồi, lão Quách, không phải đại diện cho tôi, mà là đại diện cho Ủy ban nhân dân Huyện, đại diện cho cán bộ và quần chúng toàn huyện…
Bành Viễn Chinh vừa gác điện thoại, Lý Minh Nhiên đã gọi tới.
Bành Viễn Chinh nhấc điện thoại:
- Ai vậy?
- Xin hỏi…Chủ tịch huyện Bành có ở đấy không?
Nghe giọng nói quen thuộc của Lý Minh Nhiên, Bành Viễn Chinh mỉm cười:
- Lão Lý, ngay cả giọng của tôi mà cũng không nhận ra?
Lý Minh Nhiên khẽ thở ra, hạ giọng nói:
- Chủ tịch huyện Bành, bắt đầu từ ngày hôm qua, Bí thư Hàn đi làm ở huyện.
Giọng Lý Minh Nhiên đầy thâm ý. Bành Viễn Chinh ồ một tiếng, cười nói:
- Gần đây công tác của Bí thư Hàn không bận nhiều, đến "trấn giữ" ở huyện Lân, cũng là bình thường.
- Sáng sớm hôm qua, Bí thư Hàn triệu tập tôi và đồng chí Nghiêm Hoa họp, nói là anh không ở nhà, phía Ủy ban nhân dân huyện có công việc gì, báo cáo trực tiếp với ông ấy.
Lý Minh Nhiên thở ra một cái:
- Phía tôi thật ra không có việc gì, đơn giản là công tác thường ngày của Ủy ban nhân dân huyện, duy trì không thay đổi là được. Phía thành phố, Bí thư Chu làm tổ trưởng, hẳn là cũng không có vấn đề. Chỉ là…
Lý Minh Nhiên muốn nói lại thôi.
Bành Viễn Chinh nhướng mày, lập tức ý thức mấu chốt của vấn đề.
Hắn quả quyết nói:
- Lão Lý, Bí thư Hàn có biết lão Quách đã về không? Lão Quách có báo cáo công tác với Bí thư Hàn không?
- Hẳn là không có. Lão Quách vừa trở về, liền lập tức lao vào công việc, dẫn người của công ty Giang Nam đi khảo sát hoàn cảnh đầu tư…
Lý Minh Nhiên nhẹ nhàng nói, đây là vấn đề y lo lắng.
Bành Viễn Chinh trầm ngâm một lát, rồi nói:
- Lão Lý, anh lập tức bảo Quách Vĩ Toàn gọi điện cho tôi, tôi chờ!
Bành Viễn Chinh đột nhiên nhận ra, nếu Hàn Duy mạnh mẽ ra mặt, nhất định sẽ hủy dự án hợp tác với công ty Giang Nam. Ông ta là Phó bí thư Thành ủy kiêm Bí thư Huyện ủy, chỉ cần ông ta vung bút phê mấy chữ bất đồng ý kiến, là dự án hợp tác đi đời ngay.
Quách Vĩ Toàn gọi điện thoại tới, Bành Viễn Chinh bóng gió nhắc nhở y vài câu, yêu cầu y hành động thận trọng, vững vàng, bất cứ lúc nào cũng chờ điện thoại của hắn.
Dặn dò Quách Vĩ Toàn xong, Bành Viễn Chinh vẫn không yên tâm, liền gọi điện cho Bí thư Thành ủy Chu Tích Thuấn. Có lẽ Chu Tích Thuấn đang nói chuyện với ai đó, bảo hắn mười phút sau gọi lại.
Bành Viễn Chinh nôn nóng bất an, đi tới đi lui trong phòng khách, lại châm một điếu thuốc, khiến phòng khách đầy khói thuốc lượn lờ.
Buổi chiều Phùng Bá Đào thấy trong người không khỏe, liền về nhà nghỉ ngơi, vào cửa sau, thấy Bành Viễn Chinh cau mày đi lòng vòng trong phòng khách đầy khói thuốc, ông cười hỏi:
- Viễn Chinh, có chuyện phiền phức à?
Bành Viễn Chinh bóp tắt tàn thuốc, nhìn Phùng Bá Đào thở dài nói:
- Bác, hiện giờ cháu thật sự thấy luôn luôn phải cẩn thận, làm gì cũng phải suy xét trước sau, chỉ cần một chút suy xét không chu toàn, có thể gây hậu quả khôn lường. Ở cơ sở, muốn làm việc thực sự, thật quá khó khăn.
Phùng Bá Đào ngồi xuống, vẫy tay ra hiệu Bành Viễn Chinh cùng ngồi.
- Bất kể là cơ sở hay là cơ quan, làm việc cũng không dễ dàng. Có lẽ cháu cảm thấy oan khuất, vì sao cháu muốn làm việc đúng đắn, nhưng luôn gặp phải các chướng ngại do con người tạo ra, bác nói cho cháu biết, bởi vì việc cháu làm sẽ đụng chạm đến lợi ích thiết thân của họ, chẳng hạn cháu cải cách, có một số người không muốn phát triển, không muốn thay đổi hiện trạng, nhưng cháu thay đổi hiện trạng, đương nhiên khiến hắn bất mãn. Cho nên, hắn sẽ nhảy ra phản đối cháu, ngăn trở cháu, thậm chí là vu cáo hãm hại cháu, gây tổn thương cho cháu.
Khóe miệng Phùng Bá Đào hiện lên nét tươi cười:
- Bác nghĩ, nếu cháu kiên trì ở cơ sở làm việc, hiển nhiên cháu phải có chuẩn bị tư tưởng, nhưng xem ra, có vẻ cháu vẫn chưa chuẩn bị được đầy đủ nhé!
- Bác, cháu…
Bành Viễn Chinh cười khổ:
- Nhiều khi, cháu cảm thấy rất bất đắc dĩ, nhiều khi đắc tội với người mà không hiểu ra sao cả, bất kể là mình muốn hay không muốn, có một số người sẽ coi mình là kẻ thù.
Phùng Bá Đào ồ một tiếng, trầm giọng nói:
- Nghe nói thành phố của cháu đã đổi Bí thư thành phố mới? Chủ tịch thành phố kiêm nhiệm?
Là quan chức của Ủy ban Trung ương và là người thuộc thế hệ thứ hai của Phùng gia, Phùng Bá Đào biết được tình hình quan chức ở một thành phố cấp 3 như Tân An, hiển nhiên là vì Bành Viễn Chinh. Nếu không phải hắn công tác ở Tân An, có thể cả đời Phùng Bá Đào cũng không chú ý đến địa phương này.
- Dạ đúng, bí thư cũ được điều lên tỉnh, làm Ủy viên thường vụ Tỉnh ủy, Trưởng ban thư ký, Chủ tịch thành phố kiêm chức Bí thư Thành ủy. Ở dưới tranh nhau chức vụ Chủ tịch thành phố này, nhưng tạm thời ở tỉnh còn chưa động tĩnh, nghe nói sẽ điều người ở trên xuống hoặc từ địa phương khác đến, không biết là thật hay giả.
Phùng Bá Đào gật đầu:
- Chuyện này, cháu tạm thời không nên bàn tới. Cứ làm tốt công tác của mình là được. Gần đây, bác muốn tìm cơ hội đưa cháu về Thủ đô, nhưng ông nội cháu nói, cháu ở dưới đó, tuy rằng cấp bậc không cao, nhưng coi như là một quan phụ mẫu, xem cháu có thể dựa vào bản lĩnh của mình để tiến thêm một bước nữa.
Bác cho cháu biết, Viễn Chinh, khi còn sống, con người sẽ có rất nhiều lần lựa chọn, nhất là ở con đường làm quan. Cháu chỉ cần đưa ra lựa chọn, không có bất kỳ do dự nào, không thể lắc lư đong đưa, đó là điều tối kỵ. Được rồi, bác phải đi nghỉ ngơi một chút.
Phùng Bá Đào nói xong, đứng dậy rời đi.
Mắt Bành Viễn Chinh lóe sáng lên, hắn biết bác mình đang ám chỉ với hắn, nếu đã lựa chọn Chu Tích Thuấn, đừng có phân vân, phải tin tưởng cái nhìn và nguyên tắc của mình.
Nghĩ đến đây, Bành Viễn Chinh cầm điện thoại lên, gọi cho Chu Tích Thuấn.
- Tôi là Chu Tích Thuấn.
- Bí thư Chu, tôi là tiểu Bành đây…
- Hả,? Đồng chí Viễn Chinh, tìm tôi gấp như vậy, có chuyện gì?
- Bí thư Chu, vẫn là chuyện dự án sản xuất vật liệu mới mà lần trước tôi đã báo cáo với lãnh đạo. Chúng tôi đã đàm phán kỹ càng với công ty Giang Nam, chuẩn bị đầu tháng 7 ký thỏa thuận hợp tác bước đầu, triển khai giai đoạn đầu tư thực tế.
- Thật sao? Tốt quá! Hiện giờ thành phố chúng ta đang đẩy mạnh thu hút đầu tư và xây dựng kinh tế, có thêm một dự án mới, có nghĩa kinh tế thành phố sẽ tăng trưởng thêm một phần.
Truyện khác cùng thể loại
82 chương
1254 chương
452 chương
71 chương
366 chương
254 chương
467 chương