Cao Quan

Chương 600

Những lời nói này của Bành Viễn Chinh đã đánh thức Mạnh Cường. Mạnh Cường cân nhắc luôn mãi, rốt cuộc đã đưa ra được một quyết định quan trọng nhưng gian nan trên con đường làm quan của mình: Duy trì hiện trạng, yên lặng theo dõi kỳ biến. Có được thì mừng, không được cũng không sao. Nhưng Hàn Duy bên kia thì động tĩnh không nhỏ. Hàn Duy dường như là được Đông Phương Nham ám chỉ, bắt đầu chiêng trống rùm beng hoạt động. Hai ngày nay, ông ta đến tỉnh, trên danh nghĩa là đi họp. Ở thành phố thì căn bản không thấy ông ta đâu. Không chỉ có Hàn Duy, bởi vì Đông Phương Nham lên chức, ít nhất sẽ trống ra một vị trí Ủy viên thường vụ Thành ủy. Cho nên, có mấy phi Ủy viên thường vụ Thành ủy tự cho rằng mình đủ điều kiện đã bắt đầu nóng lòng muốn nhảy vào. Mà theo như quy trình, có người thượng vị thì sẽ có vị trí để trống. Không ít cán bộ cấp cục thực chức, ví dụ như Bí thư Huyện ủy của các khu huyện cũng bắt đầu nhắm vào thành phố. Mà lúc này, một quả bom tấn sắp sửa nổ vang xuống thành phố. Buổi sáng thứ sáu, Bành Viễn Chinh đột nhiên nhận được điện thoại của Tần Phượng. - Viễn Chinh, em về rồi. Em đã suy nghĩ kỹ, chuyện này nên giải quyết sớm một chút, tránh cho thời gian kéo dài sinh ra phong ba. Tần Phượng thản nhiên cười: - Đơn từ chức của em đã được chuẩn bị xong. Lập tức sẽ trình lên Bí thư Đông Phương. Sau khi ông ấy phê chuẩn xong, sau đó sẽ đưa lên tỉnh. Bành Viễn Chinh cười khổ: - Tiểu Phượng, hiện tại Đông Phương Nham thăng quan chuẩn bị đi rồi. Ở thành phố vì một chức Chủ tịch và hai vị trí Ủy viên thường vụ mà loạn lên đây. Em làm vậy, càng khiến cho tình thế thêm hỗn loạn. Tần Phượng cười hì hì: - Vừa lúc thì em tham gia náo nhiệt thôi. Thừa dịp Đông Phương Nham còn chưa đi, bảo ông ta phê xuống. Dù sao em trước cũng đã nói với ông ta, ông ta không có lý do gì là không đồng ý. Bành Viễn Chinh thở dài một tiếng: - Tiểu Phượng, phê thì sẽ phê đấy, nhưng kỳ thật thì cũng phải theo trình tự rời chức. - Tuy nhiên, trong lịch sử thành phố Tân An, còn chưa có cán bộ lãnh đạo nào chủ động từ chức. Em đưa báo cáo này lên, nhất định sẽ trở thành một nhân vật toàn thành phố, thậm chí toàn tỉnh đưa tin, tạo sự chấn động trong quan trường. Chỉ sợ so với việc Đông Phương Nham lên chức còn lớn hơn nữa. - Mặc kệ, em cũng không quản nhiều như vậy. Anh có muốn trở lại khu Tân An nhậm chức hay không? Em sẽ đề cử anh với thành phố. Tần Phượng đột nhiên hạ giọng: - Anh dù sao cũng là một cán bộ từ quận đi ra. Cơ hội làm việc có rất nhiều. Tương lai anh sẽ dễ dàng tiến vào bộ máy Ủy viên thường vụ Thành ủy. - Khu Tân An có vị trí nào cho anh không? Hơn nữa, anh vừa mới được thăng làm Chủ tịch huyện Lân, ở thành phố sẽ không đồng ý điều động công tác của anh đâu. Bành Viễn Chinh mỉm cười. Hắn không muốn rời huyện Lân, bởi vì cục diện của hắn ở huyện Lân vừa mới được triển khai. Huyện Lân giống như một tấm giấy trắng, đang chờ hắn phác thảo kết hoạch. - Vị trí Chủ tịch quận anh có thể giành lấy. Đừng nhìn Tô Vũ Hoàn mơ ước cương vị Bí thư Quận ủy đã lâu nhưng anh ta khẳng định là không được. Anh phải biết rằng, hiện tại Đông Phương Nham phải đi. Chu Tích Thuấn sẽ lên thay. Thành phố Tân An sắp tiến vào thời đại của Chu Tích Thuấn. Anh là người mà Chu Tích Thuấn coi trọng. Cương vị ở khu Tân An rất mấu chốt, ông ta nhất định phải an bài người của mình vào. - Em xem chừng, có thể sẽ có hai kết cục. Thứ nhất, cương vị Bí thư Quận ủy tạm thời do lãnh đạo Ủy viên thường vụ Thành ủy kiêm nhiệm. Thứ hai, cương vị này sẽ do tỉnh hàng không xuống. Bất kể là loại thứ nhất hay là thứ hai, Tô Vũ Hoàn rất có khả năng bị Chu Tích Thuấn dời đi. Sau đó an bài người của mình vào làm Chủ tịch quận. Đây là điều tất nhiên. - Cho nên, em nói anh có cơ hội rất lớn. Anh nên suy xét lại một chút, ở khu Tân An làm Chủ tịch quận. So với làm Chủ tịch huyện Lân thì có tiền đồ hơn nhiều. Tần Phượng chậm rãi phân tích cho Bành Viễn Chinh. Bành Viễn Chinh ánh mắt trầm tĩnh. Tuy rằng hắn cảm thấy Tần Phượng nói rất có đạo lý, nhưng hắn vẫn không muốn đi. Hắn làm quan là vì muốn làm việc. Hơn nữa là muốn đạt được không gian để thi hành biện pháp chính trị của mình, không đơn thuần chỉ là chức vị. Nếu vì chức vị, hắn sẽ chấp nhận kế hoạch của Phùng gia đối với mình. Cương vị cấp huyện Cục, triệu hồi về cơ quan trung ương, thăng bán cách tiến lên cấp Phó giám đốc sở. Sau đó ở cơ quan thêm hai năm nữa, rồi lại xuống cơ sở tiếp nhận một chực chức, quá độ một năm sẽ thượng vị chức vị đảng chính. Trong vòng mười năm, không sai biệt lắm có thể bước qua cánh cửa cấp thứ trưởng, trở thành quan lớn danh chính ngôn thuận. Nhưng hắn lại không muốn như vậy. Hắn muốn làm việc, nếu không thể làm việc, thì hắn không thể phát huy được lý tưởng chính trị của mình. Hắn không bằng vứt bỏ quan theo thương, toàn lực xây dựng đế quốc kinh doanh tư bản của mình. Nhưng hắn không thể trực tiếp nói với Thành phố những lời này. Bởi vì có giải thích cũng không rõ ràng lắm, chỉ có thể bật cười ha hả: - Tiểu Phượng, chuyện của anh nói sau, xem tình huống trước đã. Hai người đã thân mật đến độ này, Tần Phượng tất nhiên là hiểu được cá tính cùng phong cách của hắn. Nghe hắn nói như thế thì biết rằng hắn không có ý định đến khu Tân An. Tần Phượng thở dài. Kỳ thật thì cô ngóng trông Bành Viễn Chinh đến khu Tân An cũng là xuất phát từ tư tâm một chút. Cô muốn Bành Viễn Chinh ở khu Tân An, đem những hạng mục công tác của cô tiếp tục đẩy mạnh, không đến mức để cho nó trôi qua. Sau khi nói chuyện với Tần Phượng xong, Bành Viễn Chinh nhiều ít như trút được gánh nặng. Nếu chuyện này muốn tới thì nên tới càng sớm càng tốt. Đây là lựa chọn của Tần Phượng, đối với hắn mà nói, chỉ có thể tận lực thỏa mãn tâm nguyện của cô. Mà đối với tương lai Tần Phượng, hắn sớm có định đoạt. Hắn tuyệt đối không thể để cho người đàn bà và con của mình phải chịu khổ. Bằng không mà nói, Tần Phượng mặc dù làm quan hơn mười năm, nhưng không có nhiều tích góp. Nếu đơn thuần dựa vào cá nhân cô thì cuộc sống sau này sẽ khó khăn rất nhiều. Tần Phượng chấp nhận sự an bài của Bành Viễn Chinh, bởi vì hai người là một thể, thực tại không có nhiều khách sáo. Quách Vĩ Toàn gọi điện thoại đến tỉnh Giang Nam để trả lời và báo cáo tình huống khảo sát. Công ty TNHH Đầu tư vật liệu mới tỉnh Giang Nam nhiệt tình rất cao. Bọn họ nguyện ý bỏ vốn mấy tỷ đem sản nghiệp công ty xây dựng căn cứ tại huyện Lân, nhưng hy vọng huyện Lân có thể cấp cho những chính sách ưu đãi, ví dụ như miễn thuế ba năm và giá cho thuê đất thấp hơn. Mà trên thực tế, bọn họ có thể nhìn trúng huyện Lân chính là huyện Lân trước mắt có thể nói là giá đất rẻ như củ cải trắng. Bành Viễn Chinh cũng cảm thấy bất đắc dĩ. Hắn không muốn bán đi đất đai của địa phương với giá rẻ mạt. Nhưng huyện Lân là một địa phương nghèo, giá đất bất luận thế nào cũng không thể cao được. Giá cả cao, căn bản là không thể hấp dẫn nhà đầu tư. Giai đoạn gầy dựng sự nghiệp chỉ mới bắt đầu, chỉ có thể dùng giá đất rẻ để hấp dẫn. Nhưng khi trình độ kinh tế của huyện tăng lên, tương lai giá đất ở huyện Lân khẳng định phải là nước lên thì thuyền lên. Bành Viễn Chinh hiện tại phải làm chính là khống chế việc lợi dụng giá đất, mà không để cho lãng phí và khai thác phát triển quá độ. Quách Vĩ Toàn tỏ vẻ, đối phương đồng ý nhanh chóng đến huyện Lân khảo sát, Phỏng chừng tháng sau là có thể tiến hành. Quách Vĩ Toàn có ý rèn sắt khi còn nóng, đem hạng mục tiến cử, tiến nhập vào giai đoạn nghiên cứu thao tác. Bành Viễn Chinh gật đầu đồng ý. Bành Viễn Chinh cũng với Quách Vĩ Toàn khi đang thương lượng về hạng mục thì Tần Phượng đón xe đến Thành ủy, chủ động tìm tới Bí thư Thành ủy Đông Phương Nham đang nhàn nhã chờ điều lệnh của Tỉnh ủy. - Bí thư Đông Phương! Tần Phượng mỉm cười, cầm đơn từ chức và bệnh lý của bệnh viện gõ cửa phòng Đông Phương Nham. Đông Phương Nham ngẩng đầu nhìn Tần Phượng, cười ha hả nói: - Đồng chí Tần Phượng, mau vào đây. Trở về lúc nào? Đã khỏe chưa? - Cám ơn lãnh đạo quan tâm, bệnh của tôi cần phải tịnh dưỡng một thời gian dài. Bởi vậy, tôi trải qua thận trọng suy xét, cảm giác mình bất kể là tinh lực hay là sức khỏe đều không thích hợp ở cơ quan chính đảng công tác nữa. Căn cứ vào thực tế của bản thân, tôi chính thức đệ đơn từ chức lên Thành ủy, kính xin Bí thư Đông Phương phê duyệt. Tần Phượng cười, đưa đơn từ chức đến. Đông Phương Nham tuy rằng sớm có kết nối với Tần Phượng, nhưng Tần Phượng chân chính từ quan không làm khiến cho ông phải giật mình. Ông nhìn Tần Phượng, chần chừ nói: - Đồng chí Tần Phượng, đây không phải là việc nhỏ, cô phải suy nghĩ cho kỹ càng. Cô là Ủy viên thường vụ Thành ủy, thân gánh trọng trách, không phải là cán bộ bình thường. Tần Phượng cười nói: - Bí thư Đông Phương, tôi đã suy nghĩ rõ ràng rồi. Nói như thế nào đây, một mặt là vì dưỡng bệnh. Về phương diện khác chính là vì muốn thay đổi cuộc sống. Xin lãnh đạo phê duyệt. Đông Phương Nham thở dài: - Đồng chí Tần Phượng, theo kinh nghiệm chính trị hai mươi năm của tôi, thì là lần đầu tiên gặp phải tình huống này. Mọi người nói làm quan không đổi, làm lãnh đạo càng khó. Không biết có bao nhiêu người sứt đầu mẻ trán để chen vào bộ máy Ủy viên thường vụ. Nhưng cô nói buông tha liền buông tha cho. - Được rồi, cô đã suy nghĩ kỹ. Mặc dù cá nhân tôi cảm thấy rất đáng tiếc, nhưng vẫn chấp nhận đơn từ chức của cô. Tôi sẽ ký tên đồng ý, sau đó đưa sang Thành ủy nghiên cứu. Nếu như Thành ủy không có ý kiến gì thì cứ hướng tỉnh gửi báo cáo. Cô phải kiên nhẫn chờ đợi. Đông Phương Nham lại trầm giọng nói: - Trước khi tổ chức chưa phê chuẩn, cô nhất định phải nắm chắc công tác của mình, bảo đảm công tác ở quận không bị chậm trễ, không xảy ra loạn. Ủy viên thường vụ Thành ủy, Bí thư Quận ủy Tân An Tần Phượng vì lý do bị bệnh chủ động hướng Thành ủy trình đơn từ chức. Tin tức này giống như một quả bom tấn, gây ra một tiếng nổ vang trong quan trường Tân An, sinh ra hiệu ứng không gì sánh kịp. Đường đường là Ủy viên thường vụ Thành ủy, Bí thư Quận ủy, một trong những lãnh đạo hạch tâm của thành phố Tân An không ngờ lại từ chức. Hành động vĩ đại của Tần Phượng không dám nói là không có người nào tương tự, nhưng tuyệt đối là chưa từng có ai. Ở thành phố đều bàn tán, đương nhiên cũng có những người hiểu chuyện ở sau lưng nói rằng, đại khái là ngờ vực vô căn cứ Tần Phượng phạm vào vấn đề kinh tế, bất đắc dĩ phải từ chức. Tần Phượng đối với điều này chỉ cười nhạt, coi thường không thèm để ý. Mà lòng người khu Tân An lại càng thêm chấn động. Ở quận rất nhiều lãnh đạo, bao gồm Chủ tịch quận Tô Vũ Hoàn bên trong có chút trở tay không kịp. Mà tâm phúc của Tần Phượng thì lại vô cùng thất vọng. Tô Vũ Hoàn hồi phục lại tinh thần, liền hưng phấn không thôi. Nếu Tần Phượng phải đi, thì hãy mau đi đi. Cương vị Bí thư Quận ủy để trống, y có thể thuận lý thành chương mà đi lên. Tô Vũ Hoàn lập tức hành động, bắt đầu thông qua quan hệ của nhà mình, khơi thông tất cả các khớp xương. Trong lòng y rất minh bạch, cương vị của Tần Phượng nếu đơn thuần là Bí thư Quận ủy thì cũng không khó khăn. Chủ yếu là Bí thư Quận ủy kiêm Ủy viên thường vụ Thành ủy, quyền hạn bổ nhiệm không phải ở Thành ủy mà là Tỉnh ủy. Huyện Lân. Buổi chiều lúc tan làm, Nghiêm Hoa từ phía sau vội vàng đuổi theo Bành Viễn Chinh, hạ giọng nói: - Tôi nghe nói Bí thư Quận ủy khu Tân An chủ động từ chức. Tôi quả thực không tin được vào lỗ tai của mình. Vẫn có người như thế sao? Bành Viễn Chinh mỉm cười không nói.