Cao Quan

Chương 529

Bành Viễn Chinh lúng túng đứng dậy đi vào phòng ngủ của Tần Phượng, Tần Phượng nhìn hắn, ra hiệu bảo cứ yên tâm. Bành Viễn Chinh đi vào, thấy Trịnh Anh Nam nằm co trên giường, mặt ửng hồng, hắn khẽ nói: - Thật ngại quá, Trịnh tổng... Xin lỗi! Trịnh Anh Nam im lặng không nói, xoay đầu đi. Tần Phượng thấy vừa nói chuyện xong, Trịnh Anh Nam lại tỏ thái độ như vậy, không khỏi gấp gáp nói: - Bé Anh, em… Chợt Trịnh Anh Nam mỉm cười: - Chị, chịcó thể đi ra ngoài trước không, em muốn nói chuyện với một mình Chủ tịch huyện Bành. Tần Phượng nhíu mày: - Nói chuyện gì, em… Bành Viễn Chinh chăm chú nhìn Trịnh Anh Nam, cười nhẹ, quay lại nhìn Tần Phượng: - Tiểu Phượng, em đi ra ngoài trước, anh nói chuyện với Trịnh tổng một chút cũng tốt. Tần Phượng do dự một chút, rồi theo lời lui ra khỏi phòng ngủ của mình. Thật ra thì lúc này, Bành Viễn Chinh cũng đoán ra Trịnh Anh Nam muốn nói chuyện gì với mình. Tần Phượng càng không cần phải nói, cô hiểu rất rõ cô em họ này. - Anh đóng cửa lại. Trịnh Anh Nam ngồi dậy, ôm chăn. Bành Viễn Chinh im lặng đóng cửa phòng ngủ lại. - Mời ngồi. Trịnh Anh Nam lại nói. Bành Viễn Chinh vòng tay trước ngực thản nhiên nói: - Không cần, Trịnh tổng cứ việc nói thẳng ra, tôi rửa tai lắng nghe. - Viễn Chinh, tôi gọi như vậy, Chủ tịch huyện Bành không ngại chứ? Trịnh Anh Nam nhìn chằm chằm Bành Viễn Chinh, hỏi. Bành Viễn Chinh buông tay: - Trịnh tổng cứ gọi thoải mái. - Tôi không phải là một người phụ nữ hẹp hòi, chuyện vừa rồi, tôi và anh cũng biết là một cuộc hiểu lầm. Cho dù không phải là hiểu lầm, đối với nhà chúng tôi, anh có ân. Tôi… Trịnh Anh Nam nhẹ nhàng nói, ánh mắt hơi tán loạn: - Tôi muốn hỏi anh, anh định như thế nào đối với chị tôi? Với tuổi của chị, địa vị của chị, nếu như chị ấy nhất quyết muốn có con, nhất định phải từ chức. Một khi từ chức, chị là thân gái yếu mềm, lại chỉ có một mình, không nơi nương dựa. Làm sao chị ấy sinh sống được, làm sao nuôi dưỡng một đứa bé? Vẻ mặt quyến rũ của Trịnh Anh Nam từ từ đỏ lên: - Những chuyện này không biết anh có nghĩ tới không? Bành Viễn Chinh im lặng chốc lát, rồi nhẹ nhàng nói: - Có nghĩ tới. - Anh nghĩ thế nào? Trịnh Anh Nam hỏi tới. - Có mấy lời vốn không nên nói với cô, bởi vì đây là chuyện giữa tôi và Tần Phượng, không thể nói với người ngoài. Nhưng cô đã hỏi, tôi nói với cô mấy câu. Bành Viễn Chinh từ từ đi tới ngồi ở bên giường. - Tôi cùng Tiểu Phượng đi tới tình cảnh hôm nay, là lỗi của tôi. Tình cảm của Tiểu Phượng đối với tôi, tôi không có cách báo đáp, chỉ có thể làm hết khả năng của mình, mang lại hạnh phúc cho cô ấy...Vì vậy, cô ấy muốn có con, tôi không phản đối. Bành Viễn Chinh quay lại lẳng lặng nhìn Trịnh Anh Nam: - Có mấy lời cô nói rất đúng, toi không có cách nào cho Tiểu Phượng danh phận, đây là thiếu sớt lớn nhất của tôi. Nhưng đồng thời, cô cũng sai lầm rồi, cho tới bây giờ Tiểu Phượng không đơn độc, cô ấy còn có tôi. Bất kể cô ấy làm cái gì, tôi cũng sẽ ủng hộ cô ấy. Trịnh Anh Nam cười khẩy: - Lời của anh nghe rất hay, nhưng thật ra… - Thật ra cái gì? Bành Viễn Chinh lạnh nhạt cười. - Cô không phải là Tiểu Phượng, cô dùng cái logic của mình để đánh giá tôi và Tiểu Phượng, ngay từ mới bắt đầu, cô đã sai lầm rồi! - Có lẽ vậy. Nhưng cho dù như thế nào, tôi hy vọng anh không nên bội tình bạc nghĩa, đùa bỡn tình cảm của chị tôi. Trịnh Anh Nam hạ giọng nói: - Tôi biết anh là con cháu nhà giàu có ở Thủ đô… Đôi chân mày Bành Viễn đột nhiên dựng lên, giọng nói lộ chút tức giận: - Trịnh tổng, chúng ta là bằng hữu, cô lại là em họ Tiểu Phượng, tôi hiểu lo lắng của cô, nhưng tôi hy vọng câu nói vừa rồi, không nên nhắc lại lần thứ hai ở trước mặt tôi. Chỉ một lần này, lần sau đừng nói như vậy nữa! Giọng Bành Viễn Chinh như đinh chém sắt, vừa toát ra mấy phần bá đạo: - Đó là nhục mạ tôi, cũng như Tiểu Phượng! Sắc mặt Trịnh Anh Nam trầm xuống, cô vừa định phản bác mấy câu, Tần Phượng đột nhiên chảy nước mắt, mở cửa xông tới ôm chầm lấy Bành Viễn Chinh, nức nở nói: - Bé Anh, em đừng nói nữa! Chuyện của hai chúng tôi, để hai chúng tôi tự gánh chịu, nếu như nói từ mới bắt đầu đã là một sai lầm, như vậy, người phạm sai lầm cũng không phải chỉ một mình hắn, còn do chị. Nhân này hai chúng tôi gieo, quả kia dù là ngọt ngào hay cay đắng, chúng tôi cũng sẽ cam tâm tình nguyện, không oán không hối... Mắt Bành Viễn Chinh đỏ lên, không nhịn được đột nhiên rơi lệ. Hắn ôm Tần Phượng thật chặt, vỗ về trái tim đang rung động mãnh liệt của cô, qua một lúc lâu, Tần Phượng mới từ từ bình tĩnh trở lại. Trịnh Anh Nam kinh ngạc ngắm hai người ôm chặt lấy nhau, như thể chốn này không có ai, ánh mắt cô chợt lóe lên, bỗng dưng cảm thấy cả người không còn chút sức lực nào. Cô có thể cảm nhận được ngọn lửa tình nóng bỏng và tình cảm thâm trầm say đắm không muốn xa rời của Tần Phượng đối với Bành Viễn Chinh, đó là một tình cảm hoàn toàn gạt bỏ thế tục, bất chấp tương lai và gửi trao tất cả mà không cần đền đáp, cho dù làm thiêu thân lao đầu vào lửa cũng sẽ không hề do dự, không quay đầu lại. Đây chính là hạnh phúc mà chị muốn theo đuổi? Trịnh Anh Nam ngây người suy nghĩ, đến nỗi không nhận ra Bành Viễn Chinh và Tần Phượng đã ôm nhau rời khỏi phòng. ... Tần Phượng và Bành Viễn Chinh cùng vào bếp làm thức ăn, rồi gọi Trịnh Anh Nam ra ăn cơm. Ba người yên lặng ăn cơm xong, không khí trở nên có phần nặng nề và lúng túng. Bành Viễn Chinh tới chỗ Tần Phượng đã trễ thế này, sức khỏe Trịnh Anh Nam lại không tốt, mặc dù nhà Tần Phượng còn có một gian phòng, sát vách, nhưng dù là ai cũng có cảm giác không được tự nhiên. Bành Viễn Chinh muốn đi, Tần Phượng làm sao để cho hắn đi được. Dù sao Trịnh Anh Nam đã biết chuyện giữa hai người, cô sắp xếp một gian phòng khác cho Trịnh Anh Nam, dành phòng ngủ cho mình và Bành Viễn Chinh. Bành Viễn Chinh và Tần Phượng đóng cửa phòng lại, tình cảm dịu dàng thắm thiết tự nhiên là khó có thể nói hết. Trong một gian phòng khác, Trịnh Anh Nam hoàn toàn không buồn ngủ, lăn qua lộn lại khó có thể ngủ say. Vừa nhắm mắt lại, trước mắt cô lại hiện ra cảnh tượng Bành Viễn Chinh và Tần Phượng trần truồng quấn lấy nhau, trong lòng vừa phiền vừa bực, cũng không rõ tại sao mình lại tưởng tượng ra cảnh đó. Trăn trở hồi lấu, trong lòng cô cũng bình tĩnh trở lại, nhưng dục vọng của cô đột nhiên trỗi dậy. Thời gian cô ly hôn cũng không ngắn, đã thật lâu không có chung đụng với đàn ông, ngọn lửa nóng trong lòng này môt khi bị khơi lên, sẽ rất khó dập tắt được. Không lâu sau, cô lại nghe Tần Phượng và Bành Viễn Chinh lục đục đi vào phòng vệ sinh tắm. Từ phòng vệ sinh truyền đến tiếng cười đùa trêu chọc mơ hồ của hai người, hòa lẫn với tiếng nước chảy ào ào, trong lòng Trịnh Anh Nam như có chín con mèo nhỏ đang cào đang gãi, càng kìm nén càng bứt rứt, càng bứt rứt càng nóng, cảm giác nóng bỏng như một loài cỏ dại sinh trưởng tốt, chặt không hết, không thể ngăn chặn. Bành Viễn Chinh nửa đêm tỉnh lại, cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, muốn đến phòng khách uống nước. Hắn đi được một đoạn, đột nhiên nghe được trong phòng đối diện vọng ra tiếng rên rỉ nhẹ nhàng mà kéo dài của Trịnh Anh Nam, lấy làm kinh hãi, cho là nửa đêm Trịnh Anh Nam bị sốt cao, đã đến trước cửa phòng Trịnh Anh Nam định gõ cửa thăm hỏi một tiếng, lại thôi, quay về gọi Tần Phượng. Tần Phượng khoác đồ ngủ đẩy cửa đi vào: - Bé Anh, có phải em bị sốt cao không? Hôm qua chị đã bảo đi chích thuốc, em lại không nghe! Mặt Trịnh Anh Nam đỏ bừng, run giọng nói: - Chị, em không sao, không có chuyện gì đâu, chị mau về ngủ đi. Lúc này, trong phòng khách truyền đến giọng nói trầm ấm của Bành Viễn Chinh: - Tiểu Phượng, nhiệt kế để ở đâu, đo nhiệt độ cho cô ấy xem, nếu như không được, sáng sớm ngày mai mau đi bệnh viện! Trịnh Anh Nam nghe vậy chẳng khác nào sấm nổ bên tai, mặt mày đỏ lựng, tưởng chừng muốn ngất đi. Tần Phượng ngồi xuống, kinh ngạc nói: - Ôi chà, bé Anh, mặt của cô đỏ như vậy? Nóng như vậy nhất định là sốt cao! Viễn Chinh, anh lấy nhiệt kế lại đây, em để ở trong hộp thuốc dưới bàn trà! Bành Viễn Chinh đáp lời, nhưng hắn mới vừa tìm được nhiệt kế, còn vẫn chưa đi qua, chợt nghe thấy trong phòng vọng ra một tiếng kêu kinh ngạc bị đè nén xuống, rồi ngay sau đó, giọng Tần Phượng truyền tới: - Viễn Chinh, không có chuyện gì đâu, anh đi về nghỉ ngơi đi. Tần Phượng đứng dậy quay lại đóng cửa phòng, kinh ngạc nhìn Trịnh Anh Nam đang dùng chăn che mặt, đôi vai run rẩy. Cô không nhịn được, nhẹ nhàng thở dài khẽ nói: - Bé Anh, nếu như không ổn, hay là em mau tìm đối tượng đi. Em ly hôn lâu như vậy rồi mà… Trịnh Anh Nam im lặng, hai vai càng thêm run rẩy. Tần Phượng trăm mối cảm xúc ngổn ngang đứng ở nơi đó, cũng không biết nên mở miệng an ủi Trịnh Anh Nam như thế nào, do dự hồi lâu, rồi xoay người rời đi. Tần Phượng trở lại phòng ngủ, lại ôm lấy người yêu, Bành Viễn Chinh nhẹ nhàng mơn trớn cô, khẽ hỏi: - Tiểu Phượng, cô ấy bị sao vậy? Tần Phượng cười khổ một tiếng: - Nó không sao rồi, mình đi ngủ đi. ... Sáng hôm sau, Bành Viễn Chinh trở lại huyện, mới vừa vào phòng làm việc, Vương Hạo đã cười gõ cửa đi tới nói: - Chủ tịch huyện Bành, có tin tốt, thủ tục của công ty Hoa Thương đã làm xong, theo yêu cầu của Phó tổng, Chủ tịch huyện Quách phối hợp với công ty lương thực huyện, đem trụ sở vốn của công ty lương thực giao cho công ty Hoa Thương. - Tốt. Bành Viễn Chinh khoát tay: - Nói với lão Quách, cố gắng cung cấp mọi điều kiện thuận lợi, người ta bắt đầu gây dựng sự nghiệp ở chỗ thiếu thốn đủ thứ như huyện chúng ta, rất không dễ dàng. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm. - Dạ. Còn có chuyện này muốn báo cáo lãnh đạo. Vương Hạo lại nói. Bành Viễn Chinh cười cười: - Chuyện gì? "Mới vừa rồi Thiết Nhĩ Tư của công ty Hoa Thương tìm tôi nói, bộ phạn quản lý của tân công ty và công nhân viên chức sẽ được lần lượt đưa từ Singapore tới, nhưng đồng thời cũng muốn tuyển mộ một phần tại địa phương, đề nghị huyện hỗ trợ. - Không thành vấn đề, anh trực tiếp báo cáo với lão Quách. - Chủ tịch huyện Bành, cô Thiết Nhĩ Tư còn nói, để cảm tạ sự ủng hộ mạnh mẽ của Ủy ban nhân dân huyện đối vớic ông ty cùng Hoa Thương và dự án này, các cô quyết định lấy danh nghĩa công ty Hoa Thương, biếu tặng cho Ủy ban nhân dân huyện một chiếc Crown, bây giờ xe đã được mua từ tỉnh lỵ, ngày mai sẽ được đưa tới. Bành Viễn Chinh ngẩn ra: - Có chuyện này? - Dạ, thái độ của họ rất kiên quyết, nói là đáp tạ trong huyện, xin chúng ta phải nhận lấy. Vương Hạo kính cẩn cười: - Chủ tịch huyện Quách bảo tôi xin chỉ thị của lãnh đạo. Bành Viễn Chinh trầm mặc chốc lát, lắc đầu nói: - Chúng tôi không thể nhận quà tặng của nhà đầu tư, điều này không hợp quy định, đồng thời ảnh hưởng cũng không tốt. Chuyện này anh không cần phải để ý đến, tôi sẽ tự nói với Phó tổng.