Cao Quan
Chương 525
Hội nghị toạ đàm chỉ là một hình thức, ngay cả Phó Khúc Dĩnh là khách nước ngoài, cũng hiểu điểm này. Cho nên buổi toạ đàm kết thúc mỹ mãn trong không khí rất vui vẻ, Chủ tịch Ủy ban nhân dân thành phố Chu Tích Thuấn dẫn cấp dưới rời đi, Hàn Duy Phó chủ tịch thường trực thành phố Mạnh Cường đại diện thành phố và huyện tổ chức tiếp đãi dạ tiệc.
Hàn Duy ngồi ở vị trí chủ bồi, Mạnh Cường ngồi ở vị trí phó bồi, bên phía huyện Lân chỉ có Bành Viễn Chinh , Quách Vĩ Toàn và Trí Linh tham gia tiếp bốn người Phó Khúc Dĩnh, ngay cả Mã Thiên Quân là Chủ nhiệm Ủy ban kinh tế và thương mại, Hàn Duy cũng không cho ông ta tham gia.
Tiệc rượu trong nước lễ nghi phiền phức, Phó Khúc Dĩnh đã sớm biết điều này. Cô khéo léo xã giao, tỏ ra thân mật đối với Hàn Duy và Mạnh Cường, tất cả đều vui vẻ.
Tiệc rượu hơn 5 giờ rưỡi mới bắt đầu, đến 6 giờ 10 đã kết thúc. Bởi vì sáng mai còn có lễ ký hợp đồng, đoàn người Phó Khúc Dĩnh đường xa mà đến, đi đường mệt nhọc, phải nghỉ ngơi sớm.
Bành Viễn Chinh tiễn Hàn Duy và Mạnh Cường, rồi bố trí cán bộ trong huyện nhanh đi về chuẩn bị cho hoạt động ngày mai.
Bành Viễn Chinh từ từ đi xuống bậc thềm của khách sạn lớn Tân An. Trời lạnh buốt, gió rét thấu xương, hắn xốc lại áo khoác ngoài bằng nỉ màu đen, thong thả đi về phía trước. Đi chưa được mấy bước, chợt nghe tiếng kêu dịu dàng của Phó Khúc Dĩnh ở phía sau:
- Viễn Chinh, chờ tôi một chút!
Bành Viễn Chinh ngẩn ra, quay đầu nhìn lại.
Phó Khúc Dĩnh đã thay một áo lông màu trắng, đội một cái mũ len, cả người trông thanh thuần khả ái, trông thật bắt mắt giữa màn đêm. Trang phục này không khác nhiều so với bộ trang phục ngày trước cô đi trong tuyết ở núi Phượng Hoàng.
Từ một nữ doanh nhân xinh đẹp, cao quý và đoan chính, chợt hóa thành một cô bé xinh xắn dễ thương, sự tương phản không cách nào dùng lời nói mà diễn tả được.
Phó Khúc Dĩnh nhẹ nhàng chạy tới:
- Viễn Chinh, thời gian còn sớm. Cậu là chủ nhân, hãy làm hướng dẫn du lịch, đưa tôi đi thưởng thức cảnh đêm thành phố này. Nói thật, tôi còn đói bụng, cậu phải mời tôi ăn một chút gì.
Phó Khúc Dĩnh cười hì hì.
Bành Viễn Chinh bất đắc dĩ cười khổ:
- Được, nếu như cô không chê, tôi sẽ dẫn cô đi dạo chợ đêm, nếm thử món ăn vặt địa phương?
- Hay lắm!
Phó Khúc Dĩnh cười, đi lên phía trước.
...
Giờ này mới khoảng sáu giờ rưỡi, chợ đêm thành phố Tân An mới vừa bắt đầu. Đây là một chợ đêm đã trải qua tiêu chuẩn hóa theo quy phạm, lối vào là quầy hàng quần áo giày dép. Phần giữa là quầy tạp hóa bán các loại thổ sản, phía sau mới là khu bán món ăn vặt.
Đậu hủ thúi, xiên thịt dê, thịt gà cuốn, súp dê, mì xào, đậu hủ cay... Thật ra thì những món ăn vặt này cũng không đặc sắc mấy, chua ngọt cay mặn thối, cũng giống các loại khẩu vị thập cẩm ở các nơi khác trong nước. Nhưng Phó Khúc Dĩnh vẫn hăng hái kéo Bành Viễn Chinh lần lượt thưởng thức, hễ cảm thấy hứng thú là mua một chút, vừa đi vừa ăn. Rốt cuộc, trong lúc vô tình cô ăn hết một lượng thức ăn lớn, khiến Bành Viễn Chinh phải hít sâu một hơi.
Phó Khúc Dĩnh cầm trong tay một xiên kẹo hồ lô, cắn một cái, vừa giơ tay chỉ vào một quầy hàng phía trước, cười kêu lên:
- Viễn Chinh, đó là cái gì?
Bành Viễn Chinh nhìn lướt qua, cười cười:
- Đó là xương, hình như là xương đùi gì đó, không có thịt, chỉ là ăn tủy bên trong.
Phó Khúc Dĩnh dừng bước lại, Bành Viễn Chinh hỏi:
- Cô còn muốn nếm thử?
- Đúng vậy, nếm thử chút, trước kia tôi cũng chưa từng thấy món ăn vặt này.
Phó Khúc Dĩnh tò mò ngắm nghía mấy thực khách đang ngồi hút tủy ăn với vẻ thật ngon lành.
Món này các nơi trong cả nước đều có, chẳng qua Phó Khúc Dĩnh là tiểu thư nhà giàu có, không có cơ hội đi đến những chỗ như vậy, cho nên mới cảm thấy mới mẻ.
Phó Khúc Dĩnh đã ngồi xuống gọi một tô lớn, nhìn qua rất dọa người, vì chỉ có bốn cục xương lớn, còn lại đều là nước canh bóng nhẫy.
Bành Viễn Chinh cười khổ nhìn Phó Khúc Dĩnh cẩn thận xoay trở cục xương lớn, bàn tay thon nhỏ bắt chước những thực khách khác, bắt đầu dùng ống hút hút tủy bên trong, hút vài cái, mặt mày hớn hở, cô quay lại nhìn Bành Viễn Chinh nói:
- Không tệ nha, Viễn Chinh, cậu không nếm thử?
Bành Viễn Chinh lắc đầu:
- Tôi ăn không vô, ăn nhiều lắm rồi!
Từ nãy giờ, hắn cũng ăn cùng với cô không ít.
Bành Viễn Chinh chỉ chỉ khóe miệng của Phó Khúc Dĩnh, ý bảo cô dùng khăn giấy lau vết dầu mỡ.
Nhưng Phó Khúc Dĩnh liều mạng cúi đầu tiếp tục hút tủy, không lâu sau đã ăn xong, vỗ vỗ bụng đứng lên, duỗi cái lưng mỏi, cười hì hì:
- Ngon lắm, mùi vị rất ngon!
Bành Viễn Chinh cười:
- Vậy chúng ta đi?
- Ừ.
Nụ cười trên khuôn mặt xinh đẹp của Phó Khúc Dĩnh trong nháy mắt tản đi, lại khôi phục vẻ cô đơn đau buồn, bộ dạng u sầu, sải bước đi ra phía ngoài khu chợ đêm.
Đi một đoạn, đột nhiên cô dừng bước lại, chỉ vào một bar rượu ven đường nhẹ nhàng nói:
- Viễn Chinh, cậu mời tôi ăn cái gì, tôi mời cậu uống rượu.
Bành Viễn Chinh nhìn đồng hồ, thấy mới hơn bảy giờ, do dự một chút nói:
- Khúc Dĩnh, chúng ta vào uống một chút, rồi tôi sẽ lập tức đưa cô về khách sạn, cô phải nghỉ ngơi sớm một chút, ngày mai chúng ta còn có hoạt động!
- Yên tâm đi, không làm trễ nãi lễ ký hợp đồng ngày mai đâu, chỉ là một cái hiệp nghị thôi, cậu mang tới để tôi ký vào, làm lễ cái gì, thật là không hiểu các quan chức trong nước mấy người, vậy mà không thấy phiền sao?
...
Trong quán rượu rất ồn ào, ánh sáng mờ mờ, tiếng la lối om sòm, nhạc rock dồn dập, khói thuốc lượn lờ, không khí vô cùng ô nhiễm. Bành Viễn Chinh nhíu mày, hắn rất ít tới chỗ như thế này, cảm thấy quá ồn và lộn xộn.
Hai người tìm một góc ngồi xuống, Phó Khúc Dĩnh gọi một tá bia. Bành Viễn Chinh không ngăn cô, biết ngăn cũng không được. Rõ ràng, tâm trạng Phó Khúc Dĩnh không vui, cô tới nơi này chẳng qua là muốn say rượu giải sầu.
- Cạn!
Phó Khúc Dĩnh rót đầy lý trước mặt mình, rồi ngửa cổ uống cạn. Bia lạnh chảy xuống cổ họng, dường như làm cho suy nghĩ của cô hơi tỉnh táo lại.
- Cám ơn cậu đi với tôi. Tôi muốn uống rượu. Một khi tâm trạng tôi tệ hại, tôi ăn rất nhiều, sau đó uống bia rượu, uống say rồi ngủ một giấc, ngày hôm sau lại thấy ổn trở lại.
Phó Khúc Dĩnh nâng ly bia trước mặt Bành Viễn Chinh, đặt lên môi hắn.
- Nể mặt chút đi, uống chút với tôi!
Bành Viễn Chinh vốn định nói tâm tình cô không tốt, có thể nói ra, nhưng rồi cảm thấy mình và cô ta thật ra cũng không thân, mặc dù là bằng hữu, nhưng thời gian gặp gỡ chưa lâu, tỏ vẻ thân thiết với người mới quen sơ, cũng không thích hợp.
Nghĩ vậy, hắn quyết định cùng uống với cô vài ly. Mùa đông uống bia, hơn nữa là uống bằng ly lớn như vậy, cảm giác này thật sự là khó quên.
Bành Viễn Chinh đứng dậy vào phòng vệ sinh, Phó Khúc Dĩnh ngồi đó tiếp tục uống. Cô đã uống hết bảy tám chai bia, mắt say lờ đờ mông lung nhìn khói thuốc lượn lờ, thấy một đôi nam nữ thanh niên đang ôm hôn nhau, nhìn đến ngây người.
Một người mặc áo da, đầu nhuộm vàng, cầm một chai bia đi tới, đặt mông ngồi đối diện Phó Khúc Dĩnh, cũng là chỗ ngồi của Bành Viễn Chinh, không chút kiêng kỵ trêu chọc:
- Cô em, uống một mình buồn lắm, để anh đây uống với cô em!
Vừa nói, tên kia lập tức muốn động tay động chân.
Phó Khúc Dĩnh xì một tiếng khinh miệt, lớn tiếng nổi giận nói:
- Tránh ra!
Tên kia bất kể, cười khì, đứng dậy mượn rượu định sờ khuôn mặt xinh đẹp của Phó Khúc Dĩnh. Phó Khúc Dĩnh đột nhiên đứng dậy, đẩy mạnh gã tóc vàng ra, rồi la lớn, tiếng la gần như tiếng gào thét.
Bành Viễn Chinh mới vừa từ phòng vệ sinh đi ra, nghe tiếng la của Phó Khúc Dĩnh, hắn biến sắc, chạy vội về phía đó. Phó Khúc Dĩnh không chỉ là bằng hữu của hắn, mà còn là nhà đầu tư, nếu để cô xảy ra chuyện gì ở một nơi như thế này, hắn là không có cách nào ăn nói với cấp trên.
Nhưng hắn chưa lao tới nơi, đã nghe cô thét lên một tiếng lanh lảnh cao vút, hầu như lấn át tiếng ồn ào huyên náo của bar rượu... Trong nháy mắt, Bành Viễn Chinh ngẩng lên nhìn, giật mình kinh ngạc, thật ra nhìn về phía đó không chỉ có một mình hắn: Phó Khúc Dĩnh vung một chai bia trong tay lên, nện lên trán tóc vàng, phát ra một tiếng "bốp" trầm đục. Chai bia không bể, thoạt nhìn chất lượng rất tốt.
Thân hình tóc vàng lảo đảo, rồi té ngồi trên mặt đất, trước mắt y trời đất quay cuồng, cú đập này khiến y gần như hôn mê bất tỉnh.
Bành Viễn Chinh cũng hít một hơi lạnh, thầm nghĩ cô gái này cũng quá dũng mãnh, ăn nhiều uống nhiều, lại còn... Dĩ nhiên, đây là tự vệ đánh trả, có thể thông cảm được.
Bành Viễn Chinh vọt tới phụ cận, Phó Khúc Dĩnh một phát chụp được cánh tay hắn, ghé vào tai hắn kêu lên:
- Chạy mau!
Nói xong, Phó Khúc Dĩnh nhanh chân bỏ chạy, không lâu lắm đã chạy ra khỏi bar rượu. Bành Viễn Chinh cười khổ, cũng đành nhanh chân bỏ chạy. Khi người quản lý quầy bar và bảo vệ kịp phản ứng, hai người đã chạy ra khỏi quầy bar, biến mất dạng.
Chạy như điên chừng hai ba cây số, rốt cuộc Phó Khúc Dĩnh chịu hết nổi, thở hào hển, đỡ lấy ngực dừng bước, vẫy vẫy tay về phía Bành Viễn Chinh với vẻ hết sức mệt mỏi.
- Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra vậy?
Bành Viễn Chinh đỡ Phó Khúc Dĩnh, hai chân cô đã như nhũn ra, đứng cũng không nổi.
Nhưng sắc mặt của cô mặc dù tái nhợt, nhưng hơi ửng hồng và rạng rỡ, cô phá lên cười run cả người:
- Thoải mái quá! Tôi... tôi cảm thấy... khá hơn rồi! Tôi đứng không nổi, cho tôi dựa một chút, cậu đỡ tôi đi...
Thân thể Phó Khúc Dĩnh rõ ràng mềm rũ xuống.
Truyện khác cùng thể loại
349 chương
42 chương
28 chương
22 chương
33 chương
10 chương
33 chương
82 chương