Cao Quan

Chương 52

Khi trời gần sáng, mọi người mới bước ra từ câu lạc bộ giải trí Đại Hải, tất nhiên là có người của Hoàng Đại Long mang xe đến. Nói thật, nếu không phải có Tống Quả và Bành Viễn Chinh ở đây, Chu Đại Dũng và Lý Minh Nhiên khẳng định là muốn qua đêm với các cô gái. Đã có rượu trong người, huống chi dưới sự ám chỉ của Hoàng Đại Long, mấy cô gái chủ động gạ tình Chu Đại Dũng và Lý Minh Nhiên. Hai người này đang lúc tráng niên, tất nhiên là không cưỡng lại được sự hấp dẫn. Cho dù là có hai người Tống Quả và Bành Viễn Chinh ở đây. Tống Quả thứ nhất cho dù có dục vọng cũng không coi trọng hạng gái tầm thường. Thứ hai, hắn sở dĩ đồng ý lui tới với Hoàng Đại Long là vì em gái của Hoàng Đại Long là Hoàng Oanh Oanh. Hoàng Oanh Oanh là sinh viên năm thứ tư học viện nghệ thuật tỉnh. Tống Quả vừa nhìn thấy là đã yêu. Vì muốn tiếp cận Hoàng Oanh Oanh nên y mới chịu lui tới với Hoàng Đại Long. Về phần Bành Viễn Chinh, hắn đương nhiên không phải là kẻ quân tử, mà vẫn có dục vọng như bình thường. Chỉ có điều hắn không muốn phát sinh chuyện tình một đêm, cho dù là không phải chịu trách nhiệm. Hơn nữa với thân phận của hắn lúc này, nếu hắn không giữ mình trong sạch, Phùng lão mà biết được khẳng định sẽ giận dữ ngay, và ảnh hưởng đến địa vị ngày sau của hắn ở Phùng gia. Bành Viễn Chinh ngồi trên chiếc xe thể thao của Hoàng Đại Long, xuyên qua cửa kính xe nhìn thấy gương mặt của cô nàng Đồng Viện Viện đang vẫy tay chào mình, hắn quay cửa kính xe lên rồi quay đầu đi. Chu Đại Dũng ngồi ở vị trí lái phụ, cười ha hả: - Viễn Chinh, tôi thấy cô nàng kia đối với cậu cũng có chút thú vị, chi bằng nắm lấy cô ta luôn đi. Bành Viễn Chinh mỉm cười không nói. Tống Quả hiểu ý mỉm cười. Y rất hiểu tâm tính của Bành Viễn Chinh. Ở một khía cạnh nào đó, tính cách hai người có điểm giống nhau. Loại người như bọn họ thì tầm mắt rất cao, như thế nào lại tùy tiện đi yêu một người phụ nữ bình thường. Sáng sớm hôm sau, Bành Viễn Chinh theo lệ đi làm. Khi vừa bước vào cơ quan, thì gặp phải sự chào hỏi niềm nở của những đồng nghiệp lâu năm hoặc mới đi làm. Vì thế, hắn liền cảm thấy không khí có chút không thích hợp. Rất nhiều người trên mặt đều mang sắc thái thần bí và hưng phấn. Khi bước vào phòng Tin tức, vừa thấy Bành Viễn Chinh, Vương Na có chút chột dạ cúi đầu, sau đó ngẩng đầu lên, chủ động chào hỏi: - Đến sớm vậy, đồng chí Viễn Chinh. Bành Viễn Chinh trong mắt hiện lên một tia ung dung, cũng cười gật đầu với Vương Na. Tối hôm qua hắn làm bộ như không quen biết Vương Na, tuy nhiên chỉ cần hiểu trong lòng là được. Vương Na đối với Bành Viễn Chinh thái độ khác thường. Mã Tự nhìn thấy liền có chút kinh ngạc, nhưng y cố không suy nghĩ nhiều mà bước đến cười ha hả: - Biết chưa? - Biết gì? - Cậu thật không biết sao? Tôn Bình và Phó trưởng ban Chu đã xảy ra chuyện, là vấn đề về tác phong. - Sao? Bành Viễn Chinh giật mình, phích nước nóng trong tay lập tức rớt xuống đất. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - https:// Hắn nhíu mày, nhẹ nhàng nói: - Mã ca, chuyện này không thể nói bừa. Mã Tự bất đắc dĩ vỗ tay: - Cậu xem tôi có giống người nói bừa không? Liên quan đến lãnh đạo, tôi nào dám nói bừa. - Nghe nói hai người bọn họ ngày hôm qua, khi tan giờ làm đã về văn phòng của Phó trưởng ban Chu làm bậy, kết quả là bị vợ của Phó trưởng ban Chu bắt tại trận. Nghe nói, vợ của ông ta làm náo loạn cả lên, gọi điện cho cả Trưởng ban Tiêu. Trưởng ban Tiêu đã tạm thời cách chức Chu Thành Dung, để Phó trưởng ban Lý tạm thời đảm nhiệm phân công công việc của ông ta. Bành Viễn Chinh nghe qua đổ mồ hôi hột. Điều này sao có thể? Hắn thật sự là có chút không thông. Người đàn bà Tôn Bình này đanh đá, chua ngoa, tướng mạo bình thường, Phó trưởng ban Chu sao lại chọn trúng cô ta? Theo sau, Cung Hàn Lâm sắc mặt âm trầm bước đến. Mã Tự không dám nói tiếp với Bành Viễn Chinh, liền quay trở về bàn làm việc của mình, làm bộ như đang viết tài liệu. - Viễn Chinh à, cuộc họp sáng nay bị hủy, kéo dài thời hạn, khi nào mở lại thì chưa quyết định. Cung Hàn Lâm cổ họng khàn khàn nói. Chu Thành Dung xảy ra chuyện, đương nhiên là cuộc họp này không thể bắt đầu. - Vâng, tôi biết rồi, Trưởng phòng Cung. Buổi sáng, Bành Viễn Chinh cũng nghe được người của phòng khác bàn tán xôn xao. Tin đồn truyền khắp ban, rất nhiều người thêm muốn thêm mắm, bổ sung chi tiết. Ví dụ như bà xã Chu Thành Dung làm sao biết được tin tức, làm sao phá được cửa, làm sao lại gọi điện thoại cho Trưởng ban Tiêu…. Kỳ thật thì toàn chuyện bịa đặt. Chu Thành Dung và Tôn Bình đích xác là xảy ra chuyện. Nhưng sự tình lại không phức tạp như vậy. Tôn Bình ở trong cuộc họp phòng đã bị phê bình, trong lòng nghẹn khuất nên chạy đến chỗ Chu Thành Dung tố khổ. Tôn Bình ngồi trên ghế sofa trong phòng Chu Thành Dung, khóc sướt mướt, Chu Thành Dung ngồi xuống bên cạnh an ủi vài câu, đáp ứng giúp Tôn Bình rời khỏi phòng Tin tức. Tôn Bình càng lúc càng khóc to, cũng không biết như thế nào lại gục vào trong lòng Chu Thành Dung. Chu Thành Dung cũng nhất thời mê muội, vỗ vai Tôn Bình, ôm cô ngồi trên ghế sofa, dường như theo bản năng mà sờ soạng người Tôn Bình. Nhưng không may, bà xã Trương Diễm của Chu Thành Dung là Phó trưởng phòng công thính của Thành ủy, khi hết giờ làm thì thuận đường sang gọi ông xã về cùng luôn, chứ bình thường thì bà ta không có đến. Hai người thật sự không có làm cái gì, bằng không thì cửa sẽ không mở như vậy. Khi Trương Diễm Thu đẩy cửa bước vào, nhìn thấy Chu Thành Dung ôm Tôn Bình thì căn bản không dùng lời nói hình dung được, liền phát tác ngay. Trương Diễm Thu cũng không phải là người dễ chọc, bà ta tiến lên túm tóc Tôn Bình, hung hăng cho vài cái tát. Tôn Bình không phải là đối thủ của Trương Diễm Thu, bị xé rách quần áo, đánh sưng cả mặt, hơn nữa Trương Diễm Thu lại la lớn, khiến một số cán bộ chưa về liền xúm lại xem náo nhiệt, nên chuyện này mới bị lan ra. Không bao lâu sau, Ủy viên thường vụ Thành ủy, Trưởng ban Tuyên giáo Tiêu Quân cũng nghe được tin tức, lập tức đến văn phòng xử lý ngay. Thấy cấp dưới của mình không ngờ lại có tác phong mất mặt như vậy, trong cơn giận, sau khi gọi điện báo cáo với Bí thư Tiết, thì ngay tại chỗ cách chức Chu Thành Dung và Tôn Bình. Tin tức này như hỏa tiễn mà lan truyền với tốc độ rất nhanh. Khi tới buổi chiều thì chuyện này không chỉ có người của Ban tuyên giáo biết mà các đơn vị khác của Ban tổ chức cán bộ và Thành ủy đều biết. Lời nói của con người rất đáng sợ. Tuy rằng Chu Thành Dung không đến mức bị vạch trần chuyện "ăn phở" của mình, nhưng bị ban Tuyên giáo miễn chức là điều tất nhiên. Đối với Chu Thành Dung mà nói, đây giống như là tai bay vạ gió. Cho dù Tôn Bình là loại đàn bà hấp dẫn, Bành Viễn Chinh cũng cảm thấy ghê tởm. Bành Viễn Chinh sau giờ làm về nhà, không nhìn thấy Mạnh Lâm ở nhà. Hắn cảm thấy có chút kỳ lạ. Bình thường giờ này mẹ hắn đã ở nhà, bắt đầu chuẩn bị cơm chiều. Bành Viễn Chinh vào bếp, chuẩn bị thay mẹ nấu ăn. Khi hắn đang trong bếp hí hoáy nấu đồ ăn, thì Mạnh Lâm đang ở trong phòng làm việc của Bí thư Đảng ủy nhà máy cơ giới Tào Đại Bằng. Nhà máy cơ giới Tân An là xí nghiệp của tỉnh, là đơn vị cấp Phó giám đốc sở. Nhà máy có bảy phân xưởng, và hơn ba đơn vị, công nhân hàng chục ngàn người. Đến thập niên 90, bởi vì không thể gánh vác được nhiệm vụ công nghiệp quân sự, cho nên hiệu quả và lợi ích của nhà máy cơ giới bắt đầu đi xuống. Trong hoàn cảnh các doanh nghiệp trong nước cải cách, căn cứ vào sắp xếp của sở Công nghiệp tỉnh, nhà máy cơ giới Tân An cũng bắt đầu đẩy mạnh việc giảm số lượng nhân viên để tăng hiệu quả chiến lược. Đương nhiên, việc giảm nhân số sẽ bắt đầu từ tổng xí nghiệp trước. Mười phòng và đơn vị trực thuộc nhà máy tổng cộng có hơn 500 người. Theo kế hoạch là giảm 100 người, sau đó phân tuyến 100 người. Mạnh Lâm đang trong danh sách giảm biên chế đợt này.