Cao Quan

Chương 490

Sáng Thứ Sáu, Mạnh Lâm và Phùng Thiến Như đến huyện Lân, nghỉ lại trong phòng của Bành Viễn Chinh ở ký túc xá. Mười giờ, Vương Hạo vào phòng làm việc của Bành Viễn Chinh, báo cáo việc chuẩn bị cho tiệc cưới. Gần đây, trong Ủy ban nhân dân huyện truyền ra một tin đồn nho nhỏ, nói là bởi vì Vương Hạo đi lại quá gần gũi với Bành Viễn Chinh, khiến Chủ tịch huyện Cung ghét, đến nỗi khi Bành Viễn Chinh đề cử Vương Hạo làm Chánh văn phòng Ủy ban nhân dân huyện, cũng bị Cung Hàn Lâm bác bỏ. Dạo gần đây, Vương Hạo cũng nhận thấy Cung Hàn Lâm tỏ ra không ưa mình. Mỗi khi đến gặp Cung Hàn Lâm báo cáo và lấy chữ ký công việc, Vương Hạo chưa có lúc nào cảm thấy thoải mái cả. Vương Hạo cảm thấy hết sức bất đắc dĩ. Nhưng trên quan trường, phải có lựa chọn đúng lúc, y không thể lắc lư không chừng giữa Cung Hàn Lâm và Bành Viễn Chinh. Nếu đã lựa chọn Bành Viễn Chinh, y cũng chỉ có thể đi tới cùng, đâm lao phải theo lao. Nếu không, đều đắc tội với cả hai phía. - Lãnh đạo, tất cả đã sắp xếp ổn thỏa. Hơn nữa, theo yêu cầu của lãnh đạo, đã đặt mấy phòng ở khách sạn, nếu có khách ở xa tới dự, buổi tói có thể vào nghỉ ngơi. Vương Hạo kính cẩn cười nói. Bành Viễn Chinh gật đầu: - Ừ, rất tốt. Chắc chắn sẽ có khách ở ngoài huyện tới. Bành Viễn Chinh nhớ tới Mạnh gia còn có mấy người bà con ở ngoài thành phố, hẳn là Mạnh gia có thông báo, có lẽ họ sẽ phái người đại diện tới dự. Còn có một số bạn học thời đại học của hắn, lúc trước hắn có liên lạc qua điện thoại. Thế này thì hai mươi bốn bàn cũng không tính là nhiều. Bạn học, bạn bè, đòng nghiệp của hắn, cộng thêm Mạnh gia và bà con họ hàng, người quen trong huyện, người tới tham dự không ít. Dĩ nhiên, nhiều nhất vẫn là trong huyện. Vương Hạo đã viết bản thông báo, nói rõ, người tới dự không mang quà cáp, phong bì. Để đề phòng thiếu chỗ, Vương Hạo cũng dành sẵn lầu hai của phòng tiếp đãi cho tiệc cưới, chẳng may phía dưới không đủ chỗ, sẽ bố trí bàn ở trên lầu. Về điểm này, y không nói với Bành Viễn Chinh, tự mình sắp xếp là được. Bành Viễn Chinh không cần biết quá trình, chỉ cần kết quả. Bành Viễn Chinh thở dài một cái, khẽ cười nói: - Xem ra, lần này tôi phải dùng tới mấy chục ngàn. Vương Hạo cười khổ: - Lãnh đạo, tặng phong bì trong tiệc cưới là phong tục tập quá lâu đời, nhưng ngài từ chối thu nhận, khoản chi tiêu này chắc chắn không nhỏ. Bành Viễn Chinh lơ đãng mỉm cười, không nhắc lại chuyện này nữa. Mấy chục ngàn đối với hắn chỉ là con số, hắn không coi là gì. - Vương Hạo, anh thảo một báo cáo ngắn cho Ban Thanh tra kỷ luật, báo cáo về tiệc rượu hôm nay, số bàn, số người tới dự, đồng thời xác định rõ ràng, tiệc rượu lần này bản thân tôi gánh chịu tất cả chi phí, không nhận bất cứ phong bì và quà cáp của ai, xin Ban Thanh tra kỷ luật lập hồ sơ. Bành Viễn Chinh ngẩng lên nhìn Vương Hạo, nói. Vương Hạo gật đầu: - Dạ, lãnh đạo, tôi hiểu. Tôi cũng đã mời bên phía Ban Thanh tra kỷ luật. Dù sao đến lúc đó, người của Ban Thanh tra kỷ luật cũng tới, thuận tiện mời họ giám sát. - Tốt. Bành Viễn Chinh gật đầu, nhìn Vương Hạo, hạ giọng: - Vương Hạo, thay tôi cảm ơn các đồng chí văn phòng Ủy ban nhân dân huyện. Chờ xong tiệc hôm nay, tôi mời mọi người ăn cơm để cảm tạ! Lần này vất vả mọi người rồi. - Lãnh đạo quá khách khí, phục vụ cho lãnh đạo, vốn là trách nhiệm của chúng tôi… Vương Hạo toát mồ hôi, nói. - Công tư rõ ràng, vì chuyện riêng của cá nhân tôi mà làm phiền mọi người, dù sao cũng không tốt. Bành Viễn Chinh cười. Đột nhiên, giọng hắn lạnh đi: - Vấn đề công tác của anh, tôi đã đề cập với Chủ tịch huyện Cung, nhưng ý của Chủ tịch huyện Cung là hoãn lại, chờ bổ sung các thành viên bộ máy rồi lại thảo luận. Anh kiên nhẫn làm tốt công việc, yên tâm đi, tôi sẽ làm hết sức. Anh đã chủ trì công việc ở văn phòng Ủy ban nhân dân huyện hơn hai năm, cũng phải có một đãi ngộ công bằng chứ! - Cám ơn lãnh đạo! Vương Hạo cảm thấy ấm lòng, biết Bành Viễn Chinh vừa an ủi mình, cũng cho mình một lời hứa hẹn. Bành Viễn Chinh là một người trước sau như một, nếu hắn đã đã nói như vậy, chắc chắn sẽ giữ lời. - À, lãnh đạo, vừa rồi lão Tạ bên Cục công an huyện có bàn, rằng có cần bố trí mấy cảnh sát nhân dân để giúp giữ trật tự ở bữa tiệc, nếu chẳng may… Vương Hạo chưa kịp nói hết, Bành Viễn Chinh đã ngắt lời y. - Chuyện này không được! Chuyện riêng của cá nhân tôi, tuyệt đối không sử dụng lực lượng cảnh sát! Bành Viễn Chinh xua tay, trầm giọng nói: - Nói với Tạ Huy và các đồng chí ở Cục, tôi hoan nghênh mọi người tới uống rượu, chuyện khác, không được! - Dạ, lãnh đạo, tôi biết rồi. Vương Hạo thầm lắc đầu, biết mình hỏi cũng như không. Giờ phút này, trong lòng y hết sức cảm khái. Y đã ở cơ quan hơn mười năm, đúng là lần đầu gặp được một lãnh đạo như Bành Viễn Chinh, công tư phân biệt quá rõ ràng. Hơn nữa, đối với vật chất và lợi ích cũng xem nhẹ như không. Vương Hạo rời phòng làm việc của Bành Viễn Chinh, khi đi trong hành lang, thấy một cô gái trẻ tuổi, vóc người cao gầy, dung mạo thanh tú, khí chất cao quý. Cô gái dừng bước, cười hỏi: - Xin lỗi, tôi muốn hỏi, phòng làm việc của Bành Viễn Chinh ở đâu? Hắn có ở dó không? Vẻ mặt dè dặt của Vương Hạo nhất thời giãn ra một chút, thay bằng nụ cười. Y làm ở văn phòng, rất giỏi quan sát, phán đoán qua lời nói và sắc mặt, cô gái này thoạt nhìn không tầm thường, hơn nữa lại gọi thẳng họ tên của Bành Viễn Chinh, hiển nhiên là bạn bè có quan hệ gần gũi với Bành Viễn Chinh. - Chào cô, Chủ tịch huyện Bành của chúng tôi ở phòng làm việc, cô là… Cô gái mỉm cười: - Tôi là bạn hắn, tìm hắn có chút việc. Vương Hạo không dám chậm trễ, cười nói: - Cô đi theo tôi. Vương Hạo dẫn cơ gái tới phòng làm việc của Bành Viễn Chinh, rồi mới rời đi. Bành Viễn Chinh ngẩng lên, thấy là Từ Tiêu, con gái của Bí thư Tỉnh ủy Từ Xuân Đình, không khỏi bất ngờ, đứng dậy cười nói: - Từ Tiêu, sao lại là cô? Từ Tiêu không vui, bĩu môi, ngồi trên ghế salon, bất mãn nói: - Bành Viễn Chinh, anh và Thiến Như thật tệ! Hai người kết hôn, cũng không báo cho tôi một tiếng! Hai người cử hành hôn lễ ở Thủ đô, dù sao tôi cũng là bạn, vậy mà ngay cả tư cách tham dự cũng không có! Bành Viễn Chinh lúng túng cười nói: - Từ Tiêu, thật xin lỗi, hôn lễ ở Thủ đô, chẳng qua là trong phạm vi nhỏ, chỉ có hai nhà và một số bạn bè, không có người ngoài. Hơn nữa, Bí thư Từ có biết việc này, bởi vì bác của tôi có đặc biệt báo cho Bí thư Từ. Từ Tiêu nhướng mày: - Vậy thì còn lần này thì sao? Tại sao không nói với tôi? Nếu tôi không nghe được tin tức, chủ động chạy tới, có phải lại lơ tôi không? Bành Viễn Chinh xoa xoa tay: - Lần này…cũng không coi là tiệc cưới gì, chỉ là tôi mời các đồng nghiệp trong huyện và thành phố ăn một bữa cơm… Cô đã tới, vậy thì cùng tham dự cho vui. Từ Tiêu trợn mắt nhìn Bành Viễn Chinh: - Bớt nói nhảm đi! Cô dâu đâu? Tôi muốn tìm cô ta tính sổ! - Cô ấy ở cùng mẹ tôi trong ký túc xá, để tôi kêu người đưa cô tới. Bành Viễn Chinh cười cười, nhấc điện thoại lên bảo Vương Hạo phái xe đưa Từ Tiêu đi. Phùng gia từng có ý định mời Từ Xuân Đình. Nhưng rồi Bành Viễn Chinh cảm thấy hôn lễ chỉ cử hành trong phạm vi nhỏ, mời Từ Xuân Đình sẽ không tiện. Lần này, hắn lại càng không thể mời người của Từ gia (sic?!) Không ngờ, Từ Tiêu lại tới. Suy cho cùng, cô tới cũng là chuyện bình thường. Đương nhiên vợ chồng Từ Xuân Đình không tiện ra mặt, để con gái lấy tư cách bạn bè tới dự là hợp tình hợp lý. … Từ năm giờ chiều bắt đầu, khách đã lục tục đến. Vương Hạo, Hoắc Quang Minh và mấy người Điền Minh thu xếp chỗ ngồi. Năm giờ rưỡi, trước cửa phòng tiếp đãi Huyện ủy đã được giăng đèn kết hoa, Bành Viễn Chinh mặc một bộ âu phục màu đen, Phùng Thiến Như mặc một bộ váy màu vàng nhạt, trang điểm nhẹ nhàng, cả người nhìn qua xinh đẹp, cao quý. Hai người chờ đón ở cửa, Mạnh Lâm và Mạnh Cường đứng ở phía bên kia. Người của Huyện ủy và Ủy ban nhân dân huyện tan việc chạy thẳng tới đây, đầu tiên họ kinh ngạc bởi vẻ đẹp nghiêng nước nghiêng thành của Phùng Thiến Như, rồi sự có mặt của Phó chủ tịch thành phố Mạnh Cường khiến rất nhiều người khiếp sợ, quả nhiên, tin đồn Bành Viễn Chinh là cháu của Mạnh Cường là thật. Người trong cơ quan đến càng lúc càng đông, Bành Viễn Chinh không khỏi cười khổ. Mà Vương Hạo, trên trán cũng toát mồ hôi, cứ như vậy, không thể đủ chỗ rồi! Bất đắc dĩ, Vương Hạo bảo Hoắc Quang Minh, đi ra cách đó không xa, chặn một số người lại, giải thích cho họ hiểu. Các cơ quan ban ngành trong huyện, tất cả đều tới đông đủ. Kế tiếp là các cán bộ cấp huyện ở thành phố, trong đó có Tô Vũ Hoàn và một số lãnh đạo quận Tân An. Mặc dù hai người "đối đầu", nhưng Tô Vũ Hoàn chủ động chạy tới, đương nhiên Bành Viễn Chinh không thể thất lễ, dặn dò Vương Hạo tiếp đón chu đáo. Lý Tuyết Yến cùng Cổ Lượng dẫn theo các thành viên bộ máy Đảng chính thị trấn Vân Thủy, chạy xe tới. Từ xa, Lý Tuyết Yến nhìn Bành Viễn Chinh bằng ánh mắt phức tạp, dẫn mọi người từ từ đi tới, khi tới trước mặt Bành Viễn Chinh, trên mặt cô đã là vẻ tươi cười. - Chủ tịch huyện Bành! Lý Tuyết Yến bắt tay Bành Viễn Chinh, bàn tay nhỏ bé của cô lạnh như băng. - Đồng chí Tuyết Yến, lão Cổ! Cảm ơn mọi người tới tham dự! Bành Viễn Chinh thầm than trong lòng, muốn nói một lời khách khí, Lý Tuyết Yến đã buông tay hắn ra, mỉm cười hàn huyên với Phùng Thiến Như.