Cao Quan

Chương 483

- Chủ tịch huyện Bành, Lâm Trường Hà đột nhiên bị Ủy ban Thanh tra Kỷ luật thành phố mang đi, Ủy ban Thanh tra Kỷ luật không báo trước cho huyện, Lâm Trường Hà bị đưa đi từ nhà, sau đó, Ủy ban Thanh tra Kỷ luật mới báo cho Chủ tịch huyện Cung. Đột nhiên Lý Minh Nhiên thở dài một cái, hạ giọng nói. Bành Viễn Chinh kinh ngạc, trầm ngâm nói: - Đồng chí Minh Nhiên, chuyện gì xảy ra? Lâm Trường Hà phạm phải chuyện gì? - Cũng không rõ là vì vấn đề gì, cấp trên chưa nói gì cả. Nhưng không báo trước cho huyện đã bắt người, có lẽ vấn đề không nhỏ. Lý Minh Nhiên nhẹ nhàng nói: - Hay là có liên quan tới vụ án của Tôn Tuyết Lâm? - Tôi nghĩ hẳn là Ủy ban Thanh tra Kỷ luật thành phố đã thông báo trước và hỏi ý kiến của Bí thư Hàn. Đồng chí Minh Nhiên, chúng ta chỉ im lặng theo dõi động tĩnh, đừng vì vậy mà rối loạn, trễ nãi công việc. À, Chủ tịch huyện Cung thu xếp thế nào? Lý Minh Nhiên nói: - Công tác của Lâm Trường Hà tạm thời giao cho Phó chủ tịch huyện mới tới Quách Vĩ Toàn phụ trách,. Bây giờ bộ máy Ủy ban nhân dân huyện thiếu người nghiêm trọng, Chủ tịch huyện Cung cũng không hỏi qua ý kiến của mấy người chúng tôi, liền đề xuất danh sách chọn người làm Phó chủ tịch huyện, yêu cầu thành phố tăng cường lực lượng bộ máy của chúng ta. Giọng Lý Minh Nhiên có phần không hài lòng. Bành Viễn Chinh làm như không hiểu, thản nhiên nói: - Như vậy cũng tốt, thành viên bộ máy chúng ta vốn không đủ, bây giờ Lâm Trường Hà bị song quy, chắc chắn càng thêm giật gấu vá vai. Chủ tịch huyện Cung yêu cầu cấp trên tăng cường lực lượng bộ máy chúng ta là hợp tình hợp lý. Bởi vì lần trước ở hội nghị văn phòng Chủ tịch huyện, "đề nghị" của Cung Hàn Lâm bị Lý Minh Nhiên và Nghiêm Hoa phản đối, khiến phải tạm thời gác lại, cho nên lần này Cung Hàn Lâm thậm chí không mở hội nghị, trực tiếp lấy danh nghĩa Ủy ban nhân dân huyện báo cáo lên trên. Lý Minh Nhiên không phục, nhưng thái độ của Bành Viễn Chinh bình tĩnh như vậy, y cũng không nói gì nữa. - Chủ tịch huyện Bành, còn có một việc. Hôm qua công trình nhà máy luyện than cốc phải tạm ngừng thi công, nông dân mấy thôn phụ cận tụ tập ngăn trở thi công, Ban chỉ huy công trình cùng với huyện đang tổ chức phối hợp giải quyết nhưng chưa có hiệu quả. Lý Minh Nhiên chuyển sang vấn đề khác. Bành Viễn Chinh nhíu mày: - Lúc trước đã làm xong công tác trấn an và giải phóng mặt bằng rồi mà, sao nông dân còn ngăn trở thi công? - Chủ tịch huyện Bành, nơi tập trung than đá và khu làm việc trưng dụng sườn núi ở vùng phụ cận của thôn Tam Trì, lúc trước trên sườn núi có trồng rất nhiều đào, chính sách quy định đo đạc diện tích trưng dụng theo mặt phẳng, bởi vì diện tích đo đạc và diện tích thực tế chênh lệnh quá lớn, nông dân không đồng ý phương án bồi thường trưng dụng. đơn vị xây dụng lại cưỡng ép thi công, mâu thuẫn hết sức căng thẳng. Lý Minh Nhiên vừa dứt tiếng, Bành Viễn Chinh căm tức nói: - Ban đầu tôi đã nói với người của Ủy ban Xây dựng, những quy định giáo điều, không phù hợp chính sách là không thể thực hiện được. Lúc ấy họ cũng đã đồng ý nâng cao tiêu chuẩn bồi thường cho thích hợp rồi, tại sao giờ lại đổi ý? - Chủ tịch huyện Bành, không phải là người của Ủy ban Xây dựng đổi ý, mà là đơn vị xây dựng không đồng ý, kiên quyết dựa theo chính sách quy định. Lý Minh Nhiên thở dài nói: - Lâm Trường Hà vốn phụ trách dự án này. Bây giờ Lâm Trường Hà không có mặt, tạm thời sẽ không có ai đủ uy tín để nắm việc này. Tôi và đồng chí Quách Vĩ Toàn vừa mới tới huyện chưa lâu, chưa quen thuộc tình hình trong huyện, Nghiêm Hoa là nữ, cho nên… Lý Minh Nhiên hơi lưỡng lự một chút, cười nói: - Chủ tịch huyện Cung vừa bảo tôi nói với lãnh đạo một tiếng, nếu có thể thì sớm trở về huyện, đích thân phối hợp xử lý chuyện này. Mặc dù dự án cung cấp khí là công trình trọng điểm của thành phố năm 1993, nhưng Ủy ban nhân dân thành phố không thể làm chủ thể đầu tư, trên thực tế, chủ thể đầu tư là Tổng công ty xây dựng khí than thành phố Tân An. Nói cách khác, Tổng công ty khí than mới là đơn vị có "quyền tài sản". Họ muốn giảm giá thành xây dựng, không tuân theo chính sách quy định, khiến nông dân vùng phụ cận hết sức bất mãn, vì vậy mà náo loạn lên. Lại thêm Lâm Trường Hà đột nhiên bị song quy, ở huyện không người quản lý, mâu thuẫn giữa đơn vị xây dựng và nông dân bùng lên. Nông dân thường không có giác ngộ chính trị "lấy đại cục làm trọng", lại càng không cần biết dự án này khi xây dựng xong, có ích lợi như thế nào đối với huyện Lân. Trong mắt của họ, chỉ có lợi ích cỉa bản thân mình và những tính toán nhỏ nhặt, như cây ăn quả và đất của mình được đền bù bao nhiêu. Bành Viễn Chinh hơi do dự, khẽ cười nói: - Đồng chí Minh Nhiên, anh chuyển lời đến Chủ tịch huyện Cung, tôi cố gắng tranh thủ cuối tuần quay về. Nhưng tôi không dám cam đoan, nếu như có chuyện đột xuất, tôi sẽ về trễ hơn. À, đồng chí Minh Nhiên, anh giúp tôi một chuyện. Anh bảo Vương Hạo làm báo cáo xin chỉ thị về quy hoạch chuẩn bị xây dựng khu trung tâm thương mại, có điều, đừng vội báo cáo với lãnh đạo thành phố, chờ tôi về rồi tính. Mặt khác, lấy danh nghĩa văn phòng Ủy ban nhân dân huyện gửi thư mời cho tập đoàn Hoa Thương Singapore, mời họ tới huyện khảo sát. … Khi Phùng Thiến Như và Tống Dư Trân đi cầu tự về, đã là 8 giờ tối. Bành Viễn Chinh bàn bạc với cô một lát, quyết định hết thứ ba sẽ về Tân An, dù sao hai vợ chồng hắn và Mạnh Lâm cũng phải về để đãi tiệc rượu. Hắn quyết định như vậy, chủ yếu là nghĩ đến tình hình trong huyện. Bắt Trương Đại Hổ và bang Lão Hổ, mấy người Kế Siêu bị chuyển đi, quan trường trong huyện rung chuyển, cục diện mới vừa ổn định, lại tới lượt Lâm Trường Hà bị song quy, còn có lãnh đạo huyện nào tiếp tục bị bắt hay không, cũng rất khó nói. Trong tình hình này, Bành Viễn Chinh tiếp tục nghỉ phép là không thích hợp. Buổi chiều trước ngày rời Thủ đô, Bành Viễn Chinh và Phùng Thiến Như đến bệnh viện thăm Hầu Khinh Trần. Sau khi giải phẫu thành công, cô đã rời phòng phòng vô khuẩn, tới nằm ở phòng bệnh. Từ lúc phẫu thuật tới giờ, cô hồi phục tốt, hầu như phản ứng thải ghép không có, tuy nhiên thời gian còn ngắn ngủi, vẫn phải theo dõi kỹ. Nhưng rõ ràng trạng thái tinh thần của cô thay đổi rất nhiều, thấy Bành Viễn Chinh và Phùng Thiến Như đi vào, thậm chí cô muốn xuống giường đón khách. Phùng Thiến Như vội đỡ lấy cô, nói: - Chị Khinh Trần, chị chưa khỏe hẳn, đừng đi lung tung. Hầu Niệm Ba đứng một bên cười hì hì: - Thiến Như, hai ngày nay, tinh thần chị ấy rất khá, bác sĩ cho phép chị ấy xuống giờng hoạt động một chút. Bành Viễn Chinh cũng cười, đi tới nói: - Chị Khinh Trần, hồi phục được khá lắm, trời không tuyệt đường người, tại sao lại phải tự nhốt mình vào địa ngục chứ? Bây giờ thì tốt rồi, ánh nắng rực rỡ, bầu trời trong xanh, ánh rạng đông đang ở phía trước… Ánh mắt Hầu Khinh Trần đầy phức tạp ngước nhìn người đàn ông đã cho mình tính mạng, loại trùng hợp quá ngẫu nhiên cứ như từ trên trời rơi xuống này, khiến cô có cảm giác không biết phải nói sao, lại có cảm giác duyên phận giữa người với người tựa như là đã định bởi số mệnh. Cô mỉm cười, nụ cười vô cùng tươi sáng. - Viễn Chinh, cán ơn cậu. Nếu như chị có thể vượt qua được cửa ải này, sau này có làm trâu, làm ngựa cũng phải báo đáp ơn cứu mạng của cậu… Hầu Khinh Trần nói nửa đùa nửa thật. Hầu Niệm Ba che miệng cười khẽ: - Chị, muốn nói cảm ơn, cũng không nói như chị. Người ta sẽ nói là: sau này sẽ kết cỏ ngậm vành đền ơn cứu mạng, hoặc là lấy thân báo đáp đền ơn cứu mạng chứ! Khuôn mặt tái nhợt của Hầu Khinh Trần đỏ lên, trợn mắt nhìn em gái, sẵng giọng: - Con bé chết tiệt kia, nói vớ vẩn cái gì thế?! Phùng Thiến Như cười khanh khách: - Chị Khinh Trần, cái gì mà ơn cứu mạng nghiêm trọng như thế? Chúng ta là người một nhà, sau này đừng khách khí như vậy. - Đúng rồi, chị à, ba mẹ nhận anh Viễn Chinh làm con nuôi, sau này chúng ta thật sự là người một nhà. Hầu Niệm Ba cười phụ họa nói: - Cũng không biết anh Viễn Chinh có chịu hay không đây? Bành Viễn Chinh cười khổ, nhưng không đáp. Trước đó không lâu, vợ chồng Hầu Kiến Quốc và Trịnh Tuyết nói muốn nhận Bành Viễn Chinh làm con nuôi, hai nhà vốn là thế giao, bây giờ vì Bành Viễn Chinh hiến tủy cho Hầu Khinh Trần, hai nhà kết nghĩa với nhau, không phải là không thể. Chẳng qua là Bành Viễn Chinh không hứng thú gì đối với chuyện làm con nuôi, cảm thấy không cần thiết, nhưng Hầu gia nhiệt tình, trong nhà cũng không phản đối, hắn đành chấp nhận. - Chị Khinh Trần, ngày mai tôi và Thiến Như phải về Tân An, sau này không thể tới thăm chị thường xuyên, chị phải giữ gìn sức khỏe. Bành Viễn Chinh cười cười, kéo kéo cánh tay Phùng Thiến Như, ám hiệu có thể cáo từ rời đi. Hầu Khinh Trần thở dài: - Chị không thể đi tiễn hai em, chị chúc cho hai em lên đường thuận lợi. Tháng sau chị phải đi Mỹ trị liệu, nếu như tất cả đều thuận lợi, khoảng tháng tư, tháng năm năm sau sẽ về nước, còn nếu… Đôi mắt sáng ngời của Hầu Khinh Trần hiện lên một tia ảm đạm, cô biết bệnh mình vẫn có một tỉ lệ nhỏ có thể đi theo chiều hướng xấu nhất. - Các em không nên khuyên chị, cái gì chị cũng hiểu rõ cả rồi, chị sẽ phối hợp trị liệu thật tốt, giành lấy cơ may sống sót! Hầu Khinh Trần kéo tay Phùng Thiến Như tới, mặt giãn ra, cười nói: - Thiến Như, cố gắng lên, sớm sinh quý tử, chị vẫn chờ bế cháu đây! … Sáng sớm Thứ Ba, Mạnh Lâm và hai vợ chồng Bành Viễn Chinh lái xe về Tân An. Bành Viễn Chinh và Phùng Thiến Như thay nhau lái xe. Đến hơn 4 giờ chiều, xe tới thành phố Tân An. Trong nhà đã lâu không có người ở, bụi bặm khắp nơi. Về đến nhà, Mạnh Lâm và Phùng Thiến Như đi don dẹp vệ sinh nhà cửa, Bành Viễn Chinh đi thẳng tới Thành ủy, chuẩn bị tìm Phó bí thư Thành ủy kiêm Bí thư Huyện ủy Hàn Duy trả phép. Phòng làm việc của Hàn Duy có mấy người đang nói chuyện, nghe bên trong có động tĩnh, Bành Viễn Chinh đứng ở hành lang chờ một lúc. Không lâu dsau, Ủy viên thường vụ Thành ủy, Trưởng ban thư ký Trần cùng mấy cán bộ cơ quan Thành ủy đi ra cửa, nhìn thấy Bành Viễn Chinh, không khỏi kinh ngạc cười: - Đồng chí Viễn Chinh? Sao, nghỉ phép kết hôn xong rồi à? - Trưởng ban thư ký Trần, tôi vừa về, tới trả phép với Bí thư Hàn. Bành Viễn Chinh cười, bắt chuyện với Trần Ngôn Hề, rồi đi vào phòng làm việc của Hàn Duy. Hàn Duy mỉm cười, phất phất tay: - Đồng chí Viễn Chinh, hình như là trả phép trước hạn? Sao, đã nghe nói về tình hình trong huyện, nên không thể ở Thủ đô được nữa phải không?