Cao Quan
Chương 466
- Bí thư Tôn, Chủ tịch huyện Cung, các vị, tôi tới chậm vì kẹt xe.
Bành Viễn Chinh mỉm cười, đi thẳng tới vị trí dành cho mình, ngồi xuống.
Tôn Tuyết Lâm mỉm cười gật đầu:
- Không có gì phải ngại. Bây giờ cậu là bệnh nhân, mang bệnh làm việc, các đồng chí cũng thông cảm với cậu.
Được rồi, các đồng chí, chúng ta bắt đầu họp. Theo tinh thần chỉ thị quan trọng của Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố, căn cứ kết quả điều tra bước đầu của Cục công an huyện và tổ chuyên án thành phố, vụ án cắt thắng xe của đồng chí Bành Viễn Chinh là vụ án hình sự!
Bây giờ có thể khẳng định, đây là có âm mưu, bởi vì tính chất nghiêm trọng của vụ án, liên quan đến thành viên lãnh đạo chủ yếu của Huyện ủy và Ủy ban nhân dân huyện, thành phố hết sức coi trọng. Cú điện thoại nặc danh đe dọa đồng chí Viễn Chinh lúc trước, có những dấu hiệu cho thấy, có một "bàn tay đen" đang điên cuồng nhắm vào đồng chí Bành Viễn Chinh, nhắm vào cán bộ lãnh đạo Đảng chính chúng ta. Chuyện này không thể tha thứ được!
Tôn Tuyết Lâm lòng đầy căm phẫn vừa vung tay, vừa nói. Nhưng ông ta nói hồi lâu vẫn chưa đi vào vấn đề chính.
Thừa dịp ông ta tạm ngừng lời, Bành Viễn Chinh nhíu mày, đột nhiên xen vào nói:
- Bí thư Tôn, thật ra thì vụ án của tôi có thể tạm hoãn. Cho dù đây là ai, một người hay một nhóm tội phạm, mục đích của chúng cũng là quấy nhiễu công tác truy quét tội phạm trong huyện.
Vì vậy, bây giờ việc cấp bách của chúng ta là lập tức đẩy mạnh truy quét tội phạm, kiên quyết diệt trừ đám xã hội đen!
Tôi đề nghị, lập tức tổ chức hành động, tiến hành quyết chiến với bang Lão Hổ!
Bành Viễn Chinh đột nhiên phất tay, trầm giọng nói.
Tôn Tuyết Lâm nhíu mày.
Cung Hàn Lâm chần chờ một chút, lặng lẽ trao đỏi một ánh mắt ngầm hiểu với Bành Viễn Chinh, rồi lên tiếng:
- Ừ, tôi đồng ý với ý kiến và đề nghị của đồng chí Viễn Chinh! Tập trung tấn công và trừng trị là đột phá khẩu tốt nhất để phá án!
Vưu Đào trầm mặc không nói.
Phó cục trưởng Cục công an thành phố Cẩu Liệt mỉm cười:
- Trên thực tế cũng là như vậy, huyện Lân vẫn chưa tổ chức được hoạt động quản lý công tác chấp pháp một cách chặt chẽ, bọn tội phạm rất lộng hành.
Vì vậy, tôi cũng ủng hộ huyện lập tức tiến hành tấn công tội phạm.
Tôn Tuyết Lâm nhướng mày, vẻ mặt hơi lúng túng. Mấy người Bành Viễn Chinh, Cung Hàn Lâm đột nhiên nhất trí đưa ra đề nghị này, ông ta làm Bí thư Huyện ủy, về tình về lý đều không thể phản đối.
Đây vốn là một hội nghị theo lệ thường công tác, xét thấy tính chất nghiêm trọng của vụ án "cắt thắng xe", Tôn Tuyết Lâm không thể không đích thân triệu tập và chủ trì hội nghị; nhưng bởi vì ý kiến của Bành Viễn Chinh, Cung Hàn Lâm, mà hội nghị thường lệ trở thành hội nghị cổ vũ tiến hành tấn công tội phạm, bắt Trương Đại Hổ.
Tôn Tuyết Lâm cười khổ nói:
- Đồng chí Viễn Chinh, làm như vậy có phải hơi gấp gáp không?
- Bí thư Tôn, không gấp gáp đâu. Cục công an huyện đã chuẩn bị rất lâu cho hành động ngày hôm nay. Có thể nói, hầu như toàn bộ công an, cảnh sát huyện cũng nóng lòng muốn bắt Trương Đại Hổ và bọn côn đồ bang Lão Hổ!
Bành Viễn Chinh khẽ mỉm cười:
- Cho nên, nên sớm không nên trễ, càng kéo dài, sợ rằng người tình nghi chủ yếu có thể lẩn trốn!
Mấy người Cung Hàn Lâm cùng phụ họa mấy câu. Thấy Bành Viễn Chinh đã hoàn toàn nắm quyền chủ động trong hội nghị lần này, mặc dù trong lòng Tôn Tuyết Lâm khó chịu, nhưng vẫn đồng ý.
Hội nghị quyết định, lập tức thành lập Ban tổng chỉ huy chiến dịch truy quét tội phạm. Bí thư Huyện ủy Tôn Tuyết Lâm làm Tổng chỉ huy, Cung Hàn Lâm và và Bành Viễn Chinh làm Phó tổng chỉ huy, xác định rạng sáng ngày Thứ Ba 26 tháng 9 bắt đầu hành động.
Ba người Tạ Huy dự thính hội nghị, trao đổi một ánh mắt, đều thở phào, nhưng đồng thời cũng cảm thấy trọng trách trên vai mình rất nặng.
Hội nghị kết thúc lúc bốn giờ chiều, ba người Tạ Huy vừa mới trở lại văn phòng Cục không bao lâu, Bành Viễn Chinh đã tìm tới. Ngoài ý liệu của mọi người, Bành Viễn Chinh chưa trở về bệnh viện, mà đi thẳng tới Cục công an huyện.
Lúc ba người Tạ Huy vào phòng làm việc của Bành Viễn Chinh, trợ lý Chủ tịch huyện Lý Minh Nhiên đã có mặt, hai người sắc mặt ngưng trọng, chăm chú nhìn ba người, khiến mấy người Tạ Huy sởn tóc gáy.
Trầm mặc một lát, Lý Minh Nhiên chủ động cất tiếng:
- Lão Tạ, lão Trọng, nếu như bây giờ chúng ta bố trí hành động, trong thời gian nhanh nhất, bao lâu có thể triển khai?
Tạ Huy sợ hết hồn, mà Trọng Tu Vĩ thì đã có sự chuẩn bị trước.
- Chủ tịch huyện Lý, hành động bây giờ ư? Không phải đã xác định là rạng sáng mai sao?
Tạ Huy do dự nói.
Lý Minh Nhiên nhíu mày, Bành Viễn Chinh lạnh lùng nói:
- Anh cứ trả lời câu hỏi của đồng chí Minh Nhiên trước đi!
Tạ Huy lúng túng, biết mình trong lúc vô tình đã "đắc tội" Lý Minh Nhiên, vội vàng cười, giải thích:
- Nếu như đột nhiên hành động cần một giờ để chuẩn bị.
Bành Viễn Chinh cau mày:
- Sao lâu như vậy? Thường ngày huấn luyện tình huống khẩn cấp kiểu gì vậy? Nếu gặp phải chuyện gì xảy ra, ai chờ các người một giờ đồng hồ?
Tạ Huy đỏ mặt lên, không trả lời được.
Trọng Tu Vĩ nhẹ nhàng nói:
- Hai vị lãnh đạo, tôi cảm thấy chỉ cần mười phút là đủ. Thống nhất ra lệnh, thống nhất hành động, ít nhất, đối với đại đội bảo vệ trị an và đại đội cảnh sát hình sự là không có vấn đề.
- Tốt! Ba người các anh lập tức đi sắp xếp, sau mười phút lập tức hành động! Đại đội bảo vệ trị an, đại đội cảnh sát hình sự, trung đội phòng ngừa bạo lực, là lực lượng chấp pháp chủ yếu, các đồn công an cơ sở phối hợp hỗ trợ!
Bành Viễn Chinh đứng dậy, lạnh lùng nói:
- Tôi biết bây giờ mọi người cảm thấy nghi ngờ, khó hiểu và thắc mắc, nhưng mọi người chỉ cần lập tức thi hành mệnh lệnh!
- Trọng Tu Vĩ, anh và Hồ Duyệt cùng hành động, nhất định phải phá nát hang ổ của Trương Đại Hổ! Về phần Trương Đại Hổ, có thể bắt thì bắt, nếu như y ngoan cố chống cự, bắn gục tại chỗ! Nếu có ai cãi lệnh, cách chức ngay tại chỗ!
Sắc mặt Bành Viễn Chinh vô cùng nghiêm lạnh.
Ba người Tạ Huy lập tức đứng nghiêm chào. Đương nhiên là họ có nghi ngờ, Bành Viễn Chinh không chấp hành chỉ thị của lãnh đạo chủ yếu Huyện ủy, tự tiện bố trí hành động, đây rõ ràng là điều cấm kỵ.
Nhưng họ lại biết Bành Viễn Chinh làm việc không theo lẽ thường, hơn nữa, nếu hắn muốn làm như vậy, chắc chắn là có thâm ý. Hơn nữa, trên căn bản có thể kết luận, chuyện này được lãnh đạo cao tầng ủng hộ, bằng không, sau này làm sao Bành Viễn Chinh ăn nói với lãnh đạo Huyện ủy?
Từ ngoài nhìn vào, Bành Viễn Chinh làm như vậy là vì đề phòng lộ bí mật, nhưng phân tích sâu hơn, không đơn giản như vậy .
Lý Minh Nhiên có phần không yên tâm, nhẹ nhàng hỏi:
- Không báo cho Chủ tịch huyện Cung sao?
- Không nên, sau này tôi sẽ giải thích với lãnh đạo.
Bành Viễn Chinh nghiêm nghị nói.
Lý Minh Nhiên thầm cười khổ, cậu giấu Cung Hàn Lâm mà hành động, cho dù có cả ngàn lý do, cũng khiến Cung Hàn Lâm khó chịu. Tuy nhiên y tin tưởng Bành Viễn Chinh nhìn việc thấu suốt hơn mình, nếu Bành Viễn Chinh đã nói như vậy, thì tùy hắn vậy.
Cho nên, lúc sáng nay Bành Viễn Chinh tìm y, bí mật yêu cầu y phối hợp, y chỉ nói một câu: "Nắm chắc mấy phần?"
Bành Viễn Chinh trả lời là chín thành.
- Lão Lý, anh đích thân dẫn đội đi, tôi ở nhà chỉ huy.
Bành Viễn Chinh phất tay, Lý Minh Nhiên trầm giọng gật đầu, vội vã đi ra cửa.
…
Hơn mười phút sau, Bành Viễn Chinh hạ lệnh tổng tiến công, còi cảnh sát inh ỏi, chấn động cho rằng huyện. Cục công an huyện Lân triệu tập hơn 120 cảnh sát, chia làm ba đội thống nhất hành động. Một đội xông thẳng vào các địa điểm kinh doanh sòng bạc trong huyện lỵ,một đội chạy tới mấy hang ổ của Trương Đại Hổ, một đội chủ yếu chạy tới công ty thương mại Đại Hoa, sào huyệt của Trương Đại Hổ.
Lúc lực lượng cảnh sát hành động, chưa tới năm giờ, cơ quan Huyện ủy và Ủy ban nhân dân huyện còn đang làm việc. Xe cảnh sát hụ còi chạy qua cổng trụ sở cơ quan. Không lâu sau, chuông điện thoại vang lên trong các phòng của các cơ quan, một tin tức kinh thiên động địa truyền đến, Phó chủ tịch thường trực huyện đột nhiên tiến hành tổng tấn công tội phạm, mười mấy cảnh sát hình sự và cảnh sát vũ trang trang bị đầy đủ vũ khí bao vây trụ sở công ty Đại Hoa.
Tôn Tuyết Lâm nghe tin, biến sắc, giận tím mặt, đột nhiên vỗ bàn:
- Bành Viễn Chinh muốn là cái gì? Cả gan làm loạn, tự tiện hành động, vô tổ chức, vô kỷ luật! Lão Phiền, anh lập tức liên lạc với Bành Viễn Chinh, hỏi hắn chuyện gì xảy ra!
Sắc mặt Phiền Thường Tại rất phức tạp, không nói gì, im lặng rời đi.
Bên phí Ủy ban nhân dân huyện, Cung Hàn Lâm cũng hết sức bất ngờ và khiếp sợ: Bành Viễn Chinh gạt mình và Tôn Tuyết Lâm ra, một mình hành động, đây là muốn làm cái gì?
Cung Hàn Lâm cảm thấy không thoải mái, nhấc điện thoại gọi Chánh văn phòng Vương Hạo đến, trầm giọng nói:
- Vương Hạo, lập tức liên lạc với Chủ tịch huyện Bành, Cục công an huyện đang làm cái trò quỷ gì vậy?
Vương Hạo vội kính cẩn nói:
- Chủ tịch huyện Cung, mới vừa rồi, Chủ tịch huyện Bành gọi điện thoại tới nói, xế chiều sau giờ làm sẽ trực tiếp báo cáo công việc với lãnh đạo.
- Bây giờ hắn đang làm cái gì?
Cung Hàn Lâm cười nhạt.
- Tôi vừa liên lạc với Cục công an huyện, Chủ tịch huyện Bành đang ở trung tâm chỉ huy, điều hành chiến dịch tấn công tội phạm.
Vẻ mặt Vương Hạo rất phức tạp, y không thể nào hiểu được hành động có thể nói là ngông cuồng vô lý của Bành Viễn Chinh.
Có ngàn vạn lý do, cũng không thể gạt lãnh đạo Huyện ủy và Ủy ban nhân dân huyện qua một bên, tự tiện hành động.
Truyện khác cùng thể loại
349 chương
42 chương
28 chương
22 chương
33 chương
10 chương
33 chương
82 chương