Cao Quan
Chương 434
Bành Viễn Chinh quét mắt nhìn Hoàng Tử Hàm, không thèm để ý, tiếp tục lớn tiếng nói:
- Về phần cảnh lực không đủ và kinh phí không đủ, tôi đã kiểm tra một chút. Phòng công an huyện biên chế tổng ngạch là 195 người. Cảnh sát kinh tế, cảnh sát nhân dân và những nhân viên khác không nằm trong biên chế là 110 người. Ở khu Tân An của tôi, phòng công an huyện, biên chế cũng chỉ có 189 người.
Bành Viễn Chinh giơ tài liệu trong tay lên. Kế Siêu, Hoàng Tử Hàm và Vưu Đào đều biến sắc, thầm nghĩ thằng nhãi này đã có chuẩn bị.
Đám người Hùng Vĩ thì ánh mắt nghiền ngẫm nhìn Bành Viễn Chinh, trong lòng đều có chút cảm thán.
- Khu Tân An là trung tâm thành nội, bất kể là diện tích khu vực, đơn vị hành chính đều lớn hơn so với huyện của chúng ta, lại còn phức tạp hơn. Không có lý do gì, biên chế của ngành công an chúng ta nhiều, nhưng ngược lại lại quản không tốt, luôn mồm oán giận cảnh lực không đủ. Người ta biên chế ít mà còn lo nổi.
- Còn kinh phí. Tôi đã xem qua báo cáo tài chính của ba năm gần đây. Số liệu cho thấy, dự toán nội chi và ngoại chi cho phòng công an huyện và lĩnh vực trị an xã hội là cao hơn những ngành khác. Chúng ta mặc dù là một huyện nghèo. Nhưng với con số này, so với những khu huyện khác thì cũng là không thấp.
- Tôi cũng có bảng thống kê của phòng Thông tin Đối ngoại từ năm ngoái đến năm nay, vấn đề trách cứ về trị an xã hội tổng cộng có 113 người. Tôi mới từ phòng Thôn tin đối ngoại biết được, chỉ trong gần nửa năm nay, bộ môn thông tin đối ngoại đã tiếp nhận và thụ lý quần chúng huyện ta khiếu oan là 23 người.
Bành Viễn Chinh quơ những tư liệu đã sớm chuẩn bị tốt.
Bao gồm Bí thư Huyện ủy Tôn Tuyết Lâm, gần như các Ủy viên thường vụ đều có chút trợ mắt há hốc mồm. Bành Viễn Chinh làm việc quả thật rất kín đáo và cẩn thận. Không thấy hắn có động tĩnh gì, nhưng tài liệu trong tay hắn lại xếp thành chồng.
Sắc mặt ba người Kế Siêu càng thêm khó coi.
Kế Siêu trong lòng vốn khinh thường và miệt thị Bành Viễn Chinh. Cho đến lúc này, ông ta mới phát hiện, vị Phó chủ tịch thường trực trẻ tuổi này nhìn thì như tuổi trẻ kích động, nhưng không tưởng tượng được lại mạnh mẽ như vậy. Rất khó đối phó. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - https://
Vưu Đào trong lòng dâng lên một sự cảnh giác. Tay của ông ta có chút run rẩy. Bắt đầu thì không có sợ hãi, nhưng hiện tại thì thậm chí lại có chút lo lắng.
Cung Hàn Lâm trong lòng phấn chấn, hướng nhìn Bành Viễn Chinh. Bành Viễn Chinh lấy được nhiều chứng cứ như vậy, ông ta cũng không biết. Tuy nhiên, theo như hiểu biết của ông ta về Bành Viễn Chinh, đây cũng là ngoài ý liệu.
- Cho nên, tôi cho rằng, tình trạng trị an của huyện chuyển biến xấu, phòng công an huyện khó mà tránh khỏi sai lầm này. Là lãnh đạo chủ chốt của phòng công an huyện. Lận Đại Dung phải chịu trách nhiệm lớn nhất. Đồng thời, còn phải điều tra rõ ông ta có hành vi không làm tròn trách nhiệm hay không.
Bành Viễn Chinh ra sức phất tay.
Trong phòng hội nghị, không khí lập tức chùng xuống.
Không có một Ủy viên thường vụ nào chủ động tỏ thái độ. Chỉ có thể nghe thấy hơi thở gấp gáp của một số người. Đám người Hùng Vĩ ánh mắt phức tạp khi thì nhìn Bí thư Huyện ủy Tôn Tuyết Lâm, khi thì nhìn qua ba người Kế Siêu, cùng đợi kết quả hai phe đánh nhau.
Kế Siêu hắng giọng, thản nhiên nói:
- Giống như đồng chí Viễn Chinh đã nói, tuy có nhiều nguyên nhân khách quan, nhưng công tác của phòng công an huyện vẫn còn một chút lỗ hổng. Dân chúng mặc kệ anh có khó khăn hay không, cái mà dân chúng cần nhìn chính là kết quả. Từ góc độ này cho thấy, cứ để Lận Đại Dung tạm thời bị cách chức.
Lời của Kế Siêu vừa thốt ra thì đám người Hùng Vĩ phản ứng đầu tiên chính là "phái bản thổ" đã nhượng bộ. Nhưng đây không có nghĩa là hoàn toàn buông tha cho Lận Đại Dung.
Bởi vì có một số người, không phải nghĩ buông tha là có thể buông tha. Rút dây động rừng, buông tha thật sự không dễ dàng.
Buộc Kế Siêu không thể không thừa nhận và đồng ý tạm thời cách chức Lận Đại Dung, từ một ý nghĩ nào đó đã nói rằng Cung Hàn Lâm và Bành Viễn Chinh đã chiến thắng. Nhưng rất hiển nhiên, đây không phải là kết quả mà Bành Viễn Chinh muốn thấy. Hắn phải hoàn toàn bắt Lận Đại Dung. Từ đó nhân cơ hội tiến hành chỉnh đốn lại phòng công an huyện. Cùng một lúc đả kích bọn lưu manh, giữ gìn trật tự trị an.
- Nhưng miễn chức rồi sao? Căn cứ vào nguyên tắc trị bệnh cứu người, chúng ta hẳn là nên cấp cho đồng chí phạm sai lầm một cơ hội để cải tiến công tác và đề cao mình.
Kế Siêu cười nhạt, nhìn Bành Viễn Chinh, ngưng giọng nói:
- Đồng chí Viễn Chinh, cậu nói có phải như vậy hay không?
- Xin nói thật, đối với bộ máy phòng công an huyện hiện tại, tôi rất không hài lòng. Nhiệt tình công tác không có. Muốn thay đổi trình trạng xấu của huyện Lân thì nhất định phải nghiêm túc chỉnh đốn lại bộ máy phòng công an huyện. Nên miễn chức thì miễn chức, nên dời thì dời, quyết không thể cô tức dưỡng gian.
Bành Viễn Chinh thản nhiên cười:
- Đây là ý kiến của tôi, xin các đồng chí thảo luận với nhau.
Cung Hàn Lâm cũng chợt mỉm cười:
- Đúng vậy, phòng công an huyện bộ máy nhất định phải chỉnh đốn rồi. Không có một bộ máy nào có thể đạt được hiệu suất cao nếu như không có đội ngũ cán bộ công an cường lực.
Kế Siêu ánh mắt phóng ra một tia lạnh lùng, nhìn Bành Viễn Chinh và Cung Hàn Lâm, đột nhiên vỗ bàn:
- Tôi phản đối!
- Tôi cũng phản đối!
Vưu Đào cũng tức giận nói:
- Vô duyên vô cớ miễn chức, rất không có trách nhiệm.
Hoàng Tử Hàm tất nhiên phải cùng Vưu Đào kẻ xướng người họa, giọng nói lạnh lùng:
- Tôi mãnh liệt phản đối phương pháp đánh giá công tác của cán bộ như thế này. Xin các đồng chí khác hãy tỏ thái độ.
Bành Viễn Chinh lạnh lùng cười, quay đầu nhìn Tôn Tuyết Lâm. Mà lúc này đây, đám người Kế Siêu cũng quay đầu nhìn sang Bí thư Huyện ủy luôn duy trì trầm mặc này.
Khụ khụ!
Tôn Tuyết Lâm hắng giọng một cái, ánh măt phức tạp từ trên vách tường đằng xa thu hồi lại, khẽ cười nói:
- Trước khi thảo luận vấn đề này, tôi muốn truyền đạt chỉ thị mới nhất của Thành ủy đến với các đồng chí.
Mọi người ngẩn ra, còn Kế Siêu thì khóe miệng hơi co giật một chút.
- Tối qua, hội nghị thường vụ thành ủy mời dự họp hội nghị khẩn cấp, trong cuộc họp quyết định, Thành ủy muốn điều chỉnh lại ban lãnh đạo huyện của chúng ta. Vì dễ dàng để cho công tác của tôi được triển khai, Thành ủy quyết định tinh giản trình tự. Sáng hôm nay, Bí thư Thành ủy Đông Phương đã qua điện thoại ra chỉ thị quan trọng, Ban tổ chức cán bộ thành ủy sẽ không tìm đồng chí điều chỉnh nói chuyện, để cho tôi hôm nay trong hội nghị thường vụ huyện ủy thông báo với các đồng chí ở huyện một chút.
- Thành ủy quyết định, điều chỉnh công tác của đồng chí Phàn Thường. Đồng chí Phàn Thường sẽ không còn đảm nhiệm chức Ủy viên thường vụ Huyện ủy, Chánh văn phòng huyện ủy nữa, mà sẽ đảm nhận chức Ủy viên thường vụ huyện ủy, Trưởng ban Tuyên giáo. Thành ủy cho rằng, đồng chí Phàn Thường quen thuộc công tác đảng, trách nhiệm cao, làm việc trong lĩnh vực tuyên truyền là ngựa quen đường cũ.
Phàn Thường rất bất ngờ, thần sắc ngẩn ra, chợt có chút vui mừng. Y mặc dù là Ủy viên thường vụ Huyện ủy, nhưng xếp cuối cùng trong bộ máy. Nếu làm Trưởng ban Tuyên giáo, thì vị trí sẽ cao hơn. Nghiêm khắc mà nói, chính là một loại lên chức.
Ba người Kế Siêu ngơ ngác nhìn nhau, sắc mặt đêu có chút ngưng trọng. Bọn họ nghe trong lời nói của Tôn Tuyết Lâm một chút gì đó không bình thường. Hơn nữa, Thành ủy lại lựa chọn lúc này điều chỉnh bộ máy chính đảng của huyện, không thể không làm cho người khác sinh ra nghi ngờ.
- Thành ủy bổ nhiệm trợ lý chủ tịch huyện khu Tân An Mạc Xuất Hải làm Ủy viên thường vụ huyện ủy, Chánh văn phòng huyện ủy. Bổ nhiệm Phó bí thư đảng ủy khu Tân An, Phó phòng phòng công an quận Lý Minh Nhiên làm phụ tá huyện trưởng, thành viên tổ đảng UBND huyện. Đồng thời, để tăng cường cho tôi trong công tác trị an của huyện, căn cứ vào nguyên tắc giao lưu và rèn luyện cán bộ, theo đề nghị của Đảng ủy cục Công an thành phố, điều nhiệm Phó trưởng phòng phòng công an khu Tân An Trọng Tu Vĩ đến phòng công an huyện chúng ta tạm giữ chức, đảm nhiệm chức Phó bí thư Đảng ủy, Phó cục trưởng phòng công an.
Tôn Tuyết Lâm nói một hơi nhiều như vậy, trong phòng hội nghị vẫn im lặng.
Phàn Thường được điều nhiệm làm Trưởng ban Tuyên giáo, thì sẽ trống chức vụ Chánh văn phòng Huyện ủy. Thành ủy điều trợ lý chủ tịch huyện khu Tân An Mạc Xuất Hải đến, cũng chẳng trách gì, cũng là đề bạt cán bộ bình thường. Nhưng lại đem Trưởng phòng công an quận Lý Minh Nhiên đến làm phụ tá huyện trưởng, đồng thời còn từ phòng công an quận điều thêm một Phó trưởng phòng đến. Điều này đã khiến cho người ta phải chú ý rồi.
Đây là ám chỉ có sự nhúng tay của Thành ủy. Thành ủy an bài như vậy, hiển nhiên là cấp cho Bành Viễn Chinh gia tăng lợi thế.
Đám người Hùng Vĩ trao đổi một ánh mắt hiểu ý, đều tự quyết định chủ ý cho mình.
Tôn Tuyết Lâm đôi mắt xẹt qua một tia cạnh sắc. Ông ta quay đầu nhìn Kế Siêu, Vưu Đào và Hoàng Tử Hàm thản nhiên nói:
- Tình trạng trị an của huyện như vậy, thành phố rất không hài lòng. Bởi vậy, tôi đồng ý miễn đi chức vụ Phó bí thư đảng ủy công an, Trưởng phòng công an huyện của Lận Đại Dung, miễn chức nhận thẩm tra.
Tôn Tuyết Lâm bề ngoài vẫn bình tĩnh. Đám người Kế Siêu sắc mặt âm trầm như nước. Không nghi ngờ gì, ba người Mạc Xuất Hải là do Bành Viễn Chinh kéo tới. Bởi vậy chứng minh, Bành Viễn Chinh lấy Lận Đại Dung khai đao chỉ là bước đầu tiên. Bước tiếp theo hắn sẽ còn động tác lớn. Đối với bọn họ mà nói, đây gần như là một sự ép sát và khiêu khích trần trụi.
Hùng Vĩ cười nói:
- Cá nhân tôi kiên quyết ủng hộ quyết định của Thành ủy, đồng thời cho rằng miễn chức Lận Đại Dung là thích hợp. Anh ấy có làm tròn bổn phận và trách nhiệm hay không, thậm chí là vi phạm quy định pháp luật thì điều tra sẽ biết.
Phàn Thường, Trì Ương, Hàn Quân Tường theo sau bày tỏ thái độ đồng ý.
Việc đã đến nước này, ngay cả ba người Kế Siêu có tiếp tục kiên quyến phản đối thì cũng chỉ là thiểu số phục tùng đa số. Lận Đại Dung miễn chức điều tra kết quả đã định.
Tôn Tuyết Lâm cười:
- Nếu đại đa đồng chí đã đồng ý thì chuyện này cứ quyết định như vậy đi. Để đảm bảo cho đội ngũ cán bộ phòng công an ổn định không sai lầm, tôi đề nghị sẽ do đồng chí Bành Viễn Chinh tạm thời kiêm nhiệm luôn chức Bí thư Đảng ủy, Trưởng phòng công an huyện, để duy trì tính ổn định của công việc.
Cung Hàn Lâm gật đầu mỉm cười:
- Tôi tán thành ý kiến của Bí thư Tôn. Đây là thời kỳ đặc biệt, đồng chí Viễn Chinh được phân công quản lý phòng công an huyện, tôi cảm thấy rất ổn.
Nhìn đám Ủy viên thường vụ trước sau giơ tay biểu quyết, đám người Kế Siêu sắc mặt lúc đỏ lúc trắng, khóe miệng co giật. Sự tình đã rất rõ ràng, Bành Viễn Chinh đây là tuyệt hậu kế "rút củi dưới đáy nồi".
Truyện khác cùng thể loại
349 chương
42 chương
28 chương
22 chương
33 chương
10 chương
33 chương
82 chương