Cao Quan

Chương 416

Phùng Thiến Như nói chuyện điện thoại với Bành Viễn Chinh xong, liền kích động tìm tới Vương An Na và Vương Bưu, ba người sáng lập tập đoàn Hoa Vũ gặp nhau, cùng quyết định đặt tên cho phần mềm nhắn tin tức thời này là MM, và sẽ thiết kế một hình ảnh phim hoạt hình làm biểu tượng cho nó. Phùng Thiến Như vốn muốn cuối tuần đến chỗ Bành Viễn Chinh vài ngày, sau đó cùng hắn đến huyện Lân nhậm chức, nhưng hội chợ giới thiệu sản phẩm của tập đoàn Hoa Vũ ở Hồng Kông tạm thời kéo dài, là Chủ tịch tập đoàn, cô không thể rời khỏi, đành hoãn lại, tháng sau đi Tân An. Thứ Tư, ngày 3 tháng 6. 8 giờ rưỡi sáng, Trưởng ban Tổ chức cán bộ Tống Bính Nam dẫn theo Trưởng phòng Cán bộ Ban tổ chức cán bộ Thành ủy, cùng với Bành Viễn Chinh, chia ra lên hai xe tới huyện Lân. Huyện Lân phía tây thành phố Tân An, là một huyện nông nghiệp lớn vùng trung du, dân số gần bốn trăm ngàn người. Huyện Lân là huyện vùng núi nghèo khó, co sở công nghiệp rất yếu. Huyện Lân cách nội thành thành phố Tân An chừng 80 cây số, hai chiếc xe con bon nhanh theo đường quốc lộ, hơn một giờ sau là tới huyện Lân. Vào đến khu vực huyện Lân, quốc lộ bắt đầu gồ ghề, ven đường phơi lúa mạch, xe hơi chạy không dễ, lái xe phải giảm tốc độ. - Viễn Chinh, trước kia dã tới huyện Lân chưa? Tống Bính Nam mỉm cười hỏi. Ngồi ở vị trí lái phụ, Bành Viễn Chinh quay lại cười nói: - Trưởng ban Tống, tôi đã tới vài lần, nhưng không đi theo đường này, không ngờ đường khó đi như vậy! Đường này e là phải sửa? - Ừ, đúng là nên sửa, nắm ngoái ở huyện tranh thủ được khoản trợ cấp cho huyện nghèo, nhưng vẫn chậm chạp chưa khởi công… Tống Bính Nam nhướng mày, không nói tiếp nữa. Dù ông ta không nói hết ý, nhưng Bành Viễn Chinh thừa hiểu. Từ cuối năm ngoái, chỉ trong nửa năm, huyện Lân liên tiếp xảy ra vụ án tham nhũng, từ Trưởng phòng giao thông huyện, Cục trưởng cục Dân chính đến Phó chủ tịch huyện, Phó chủ tịch thường trực huyện, cho đến Chủ tịch huyện. Quan trường huyện Lân rung chuyển, lòng người chấn động, làm sao còn tâm trí để làm đường. - Cơ sở công nghiệp của huyện này yếu kém, sau khi cậu đến nhậm chức, có thể từ góc độ này suy xét triển khai công việc. Thật ra, nói chính xác là tăng cường thu hút đầu tư, đẩy mạnh xây dựng công trình. Viễn Chinh, cậu là một người giỏi làm kinh tế, Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố đặt rất nhiều kỳ vọng vào cậu! Tống Bính Nam nhanh chóng chuyển sang đề tài khác. Nếu như không có lái xe, ông ta có thể nói về về tình hình lộn xộn ở huyện Lân, đồng thời nhắc nhở hắn một chút, nhưng lúc này, rõ ràng không thích hợp. - Trưởng ban Tống, thật ra tôi cảm thấy, dù không theo con đường công nghiệp hóa, cũng có thể giúp quần chúng làm giàu. Huyện Lân có đặc điểm riêng biệt của mình, nếu có thể giữ được đặc điểm này, không hẳn là chuyện xấu. Bành Viễn Chinh khẽ cười nói. Tống Bính Nam lắc đầu: - Muốn thúc đẩy sự phát triển kinh tế một huyện, chắc chắn phải công nghiệp hóa. Đương nhiên, các ngành khác cũng phải song song phát triển, nhưng không có công nghiệp làm đầu tàu, huyện này rất khó hoàn toàn thay đổi diện mạo, khi đã kém phát triển cả về công nông nghiệp lẫn khoa học kỹ thuật. Thấy có vẻ như Bành Viễn Chinh không cho là đúng, Tống Bính Nam cười nói: - Chủ tịch huyện tiền nhiệm Ngưu Bác Dương thực hiện chăn nuôi và thủy sản, còn giương lên khẩu hiệu "Huyện nông nghiệp trù phú và đặc sắc", kết quả thế nào? Tuy ngành chăn nuôi có phát triển, nhưng đóng góp quá nhỏ vào kinh tế toàn huyện, chỉ như ngựa con kéo xe thôi. Ngưu Bác Dương lại đẩy mạnh trồng dược liệu và thuốc hút tẩu, làm du lịch sinh thái, nhưng ngoại trừ vài cái danh hiệu huyện điển hình về xanh hóa trong toàn quốc, huyện lâm viên quốc gia, huyện lâm viên cấp tỉnh ra, thì không có khởi sắc gì mấy. Ngưu Bác Dương này, chỉ trong mấy năm ngắn ngủi, xây dựng rầm rộ khắp nơi, làm cho một huyện vốn không thể khởi sắc càng thêm tối tăm rối loạn. Tống Bính Nam chợt phẩy phẩy tay, kích động nói: - Con sâu làm rầu nồi canh, hại nước hại dân! Nhắc tới Ngưu Bác Dương, Tống Bính Nam không vui, Bành Viễn Chinh cũng cười cười không nói gì nữa. Tuy Ngưu Bác Dương tham nhũng bị bắt, nhưng dù sao cũng là người tiền nhiệm, là người tiếp nhận chức vụ, Bành Viễn Chinh không muốn bàn luận về ông ta. Chiếc xe chầm chậm chạy tới, lái xe càng lúc càng hối hận đã chọn tuyến đường này, mà nên đi theo đường vòng bao quanh thành phố. Đi đường chậm một chút không quan trọng lắm, nhưng làm chậm trễ đại sự của lãnh đạo, thì y gánh không nổi trách nhiệm. Cũng may, chỉ là đưa Bành Viễn Chinh đi nhậm chức, Tống Bính Nam không gấp gáp. Đột nhiên, từ ven đường, ba bốn người lao ra, họ khiêng một người phụ nữ trung niên trên cái cáng đơn đơ, có thể thấy người phụ nữ trên cáng đang đau đớn vặn vẹo, cả người co quắp. Hai nâm thanh niên vẫy tay đón xe. Lái xe đang định đạp chân ga tiến lên, Tống Bính Nam trầm giọng nói: - Dừng xe, xuống xe xem tình hình thế nào! Lái xe bất đắc dĩ phải ngừng xe lại. Tống Bính Nam và Bành Viễn Chinh xuống xe, mấy thanh niên kia liền vây lấy hai người, hoảng hốt cầu khẩn nói: - Đồng chí, phiền hai người đưa giúp mẹ tôi vào bệnh viện, bà bị bệnh cấp tính, đau đến bất tỉnh rồi…. Tống Bính Nam đi qua, cúi xuống nhìn người phụ nữ nông dân dường như đã hôn mê, ánh mắt uy nghiêm lướt qua mấy gương mặt đang hoảng sợ, gật đầu, lập tức quay lại nhìn chiếc xe phía sau, vẫy vẫy tay, thư ký của ông ta và Trưởng phòng Ban Tổ chức cán bộ, vội chạy tới. - Tiểu Hổ, mấy người xuống xe, cho xe chở bệnh nhân đi trước! Thư ký Tiểu Hồ của Tống Bính Nam và Trưởng phòng Ban tổ chức cán bộ xuống xe, vừa đi bộ vừa chờ đợi xe đưa người bệnh tới bệnh viện xong, quay lại đón. Chiếc xe đi đầu chở Bành Viễn Chinh và Tống Bính Nam, một trước một sau ấn còi tăng tốc, chạy vào huyện lỵ. Nghe nói bệnh viện huyện cách Huyện ủy và Ủy ban nhân dân huyện không xa,Tống Bính Nam liền quyết định cùng đến bệnh viện xem sao. Thấy Tống Bính Nam và Bành Viễn Chinh cùng đến bệnh viện, hai lái xe của Thành ủy không dám chậm trễ, lập tức giúp đỡ người nhà của bệnh nhân lo các thủ tục nhập viện. Chạy tới chạy lui một hồi lâu, bệnh nhân vẫn chưa được nằm viện. Người con lớn nhất của bệnh nhân chạy tới trước mặt Tống Bính Nam năn nỉ: - Lãnh đạo, làm ơn cho xe đưa chúng tôi quây lại một chuyến, chúng tôi đi mượn ít tiền, chúng tôi không mang đủ tiền, bệnh viện không làm hồ sơ. Tống Bính Nam nhíu mày, Bành Viễn Chinh nói: - Sao lại thế? Bệnh viện cứng nhắc như vậy sao? Phải trị bệnh trước rồi nói sau chứ! - Lãnh đạo, không làm thủ tục nhập viện, bệnh viện sẽ không khám bệnh. Thanh niên gấp gáp đến nỗi mồ hôi trên trán túa ra, vặn vặn hai tay vào nhau. Tống Bính Nam nhíu chặt mày, trầm giọng nói: - Tiền ứng trước bệnh viện bao nhiêu? Các cậu còn thiếu bao nhiêu? Thanh niên vội nói: - Chúng tôi chỉ mang theo một ngàn, còn thiếu một ngàn, bệnh viện nói có thể mẹ tôi bị tắc ruột cấp tính, cần phải giải phẫu, bảo chúng tôi nộp đủ tiền mới giải quyết. Tống Bính Nam quay lại nhìn Bành Viễn Chinh: - Viễn Chinh, cậu đi xem, nói với phía bệnh viện, có thể nộp tiền sau, người bệnh đau đến mức này rồi, sao còn có thể kéo dài? Cả quay về, quay lại mất biết bao nhiêu thời gian! Bành Viễn Chinh gật đầu, dẫn người thanh niên đến Chủ nhiệm bộ phận khám bệnh. Nhưng còn chưa nói hai câu, vị bác sĩ chừng hơn ba mươi tuổi, có thái độ rất quyết liệt, đã đứng dậy bỏ đi, ném lại một câu: - Các người chwos nói nhảm, đây là chế độ của bệnh viện! Mau đi về lo tiền làm thủ tục, bệnh này không chết người được đâu! Con trai người phụ nữ tức giận đến nỗi môi run run mà không dám nói gì. Bành Viễn Chinh giận tím mặt, lớn tiếng nói: - Đây là thái độ gì? Anh là thầy thuốc, sao lại nói như vậy? Chủ nhiệm bộ phận khám bệnh lạnh lùng cười, xoay người nâng mắt kính của mình lên, lãnh đạo nói: - Thái độ của tôi là vậy đấy! Tôi lặp lại lần nữa, đây là chế độ của bệnh viện, các người không nộp tiền, làm sao sắp xếp giường bệnh và giải phẫu? Nói xong, y liền bỏ đi. Bành Viễn Chinh cắn răng, nhìn người phụ nữ đang nằm trong hành lang, sắc mặt trắng bệch, tiếng rên rỉ càng lúc càng yếu dần, móc túi lấy tiền, nhưng chỉ có hơn ba trăm tệ, hắn không mang theo nhiều tiền mặt. Bành Viễn Chinh đi ra cửa phòng khám bệnh, vẫy vẫy tay gọi hai lái xe của Thành ủy: - Hai vị, trong túi coa bao nhiêu tiền, trước hết lấy ra cứu người! Số tiền này coi như tôi mượn hai vị. Haai lái xe cười khổ, móc túi ra, tổng cộng tiền của ba người vừa đủ một ngàn. Bành Viễn Chinh đưa tiền cho người thanh niên phía sau mình, nhẹ nhàng nói: - Anh lấy tiền này nhanh chóng đi làm thủ tục, khám bệnh trước nói sau! - Cảm ơn, cảm ơn lãnh đạo! Lãnh đạo, ngài ghi lại địa chỉ và đơn vị cho tôi, tôi làm giấy vay nợ cho ngài, tôi… Người thanh niên kích động cầm tiền, đột nhiên quỳ thụp xuống mặt đất: - Cám ơn lãnh đạo! Bành Viễn Chinh hỏang sợ, vội nâng y lên: - Mau đi làm thủ tục, không cần làm giấy vay nợ, trước hết xem bệnh đã, nhanh đi! Nói xong, Bành Viễn Chinh cùng Tống Bính Nam lên xe, chạy tới Huyện ủy. Tống Bính Nam căn dặn để lại một chiếc xe, bảo lái xe Dương Lượng tạm thời ở lại bệnh viện xem theo dõi tình hình. … Trong sân trụ sở Huyện ủy huyện Lân và Ủy ban nhân dân huyện, Bí thư Huyện ủy Tôn Tuyết Lâm và Cung Hàn Lâm cùng tất cả các thành viên bộ máy đang đợi ở cổng. Bộ máy hiện nay của huyện Lân chưa được kiện toàn, do Ngưu Bác Dương chịu án tham nhũng, trong vòng một năm, Thành ủy mấy lần điều chỉnh bộ máy. Có người liên quan tới vụ an bị bắt giam, có người bị miễn chức, có người mới đến công tác vài tháng cũng bị chuyển đi vì không thích ứng, hiện giờ hai bộ máy Đảng chính cộng lại chưa tới bảy người, nhân viên thiếu nghiêm trọng. Đám người Tôn Tuyết Lâm đã chờ hơn nửa giờ, vẫn không thấy xe của Tống Bính Nam, liên lạc cũng không được, đành ngồi chờ. Khi xe của Tống Bính Nam chạy tới, Tôn Tuyết Lâm thở phào nhẹ nhõm, tươi cười ra đón, chủ động mở cửa xe thay Tống Bính Nam, nhưng người đầu tiên xuống xe là Bành Viễn Chinh. Tống Bính Nam xuống xe, bắt tay Tôn Tuyết Lâm, thái độ không mặn không nhạt. Đối với Tôn Tuyết Lâm, Thành ủy không thể hài lòng. Theo Tống Bính Nam nhận thấy, Ngưu Bác Dương có thể một tay che trời ở huyện Lân, gây ra chuyện lớn như vậy, có liên quan rất lớn tới sự bất lực của Tôn Tuyết Lâm.