Cao Quan

Chương 409

Cung Hàn Lâm là Ủy viên thường vụ Huyện ủy, Trưởng ban Tuyên giáo, nếu tiếp nhận vị trí Chủ tịch huyện của Ngưu Bác Dương, thật sự là không hợp quy củ lắm, rõ ràng là thuộc loại được đặc biệt cất nhắc. Nếu có người khác để lựa chọn, Đông Phương Nham đã không chọn Cung Hàn Lâm. Nhưng ông ta không muốn điều cán bộ huyện khác đến, vì điều đó rất dễ dẫn đến phân tranh quyền lực, trong thời buổi rối loạn này, ông ta phải ưu tiên cho sự ổn định. Đông Phương Nham tự đưa ra quyết định, Tống Bính Nam chỉ có thể phụ họa, không thể làm trái ý ông ta. Nhưng Tống Bính Nam thầm nghĩ: chẳng lẽ Đông Phương Nham gọi mình tới đây, chủ yếu là vì chuyện của Cung Hàn Lâm? Dường như không phải. Một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu Tống Bính Nam: có lẽ Đông Phương Nham muốn điều Bành Viễn Chinh đến huyện Lân làm người " chữa lửa"? Quả thật, tuy Đông Phương Nham đề bạt Cung Hàn Lâm nhưng vẫn lo lắng năng lực Cung Hàn Lâm không đủ để ổn định tình hình trong huyện, nhất định phải có một trợ thủ mạnh mẽ đến hỗ trợ y. Cân nhắc tới lui, Đông Phương Nham nghĩ tới Bành Viễn Chinh. Bành Viễn Chinh là một cán bộ trẻ tuổi có năng lực rất mạnh, tính cách quyết đoán, cũng có thủ đoạn, cần có một người như hắn, mới có thể ổn định được tình hình ở huyện lân cận. - Lão Tống, tôi định điều Bành Viễn Chinh đến huyện lân cận làm Phó chủ tịch thường trực huyện, hỗ trợ cho Cung Hàn Lâm, anh cảm thấy thế nào? Tống Bính Nam do dự một chút, thật lòng y không muốn để Bành Viễn Chinh đến "vũng nước đục" kia, nhưng vị trí Phó chủ tịch thường trực lại là một cơ hội đối với Bành Viễn Chinh. - Bí thư Đông Phương, đồng chí Bành Viễn Chinh có ý thức đổi mới mạnh mẽ, nổi tiếng về năng lực, để hắn đến huyện lân cận hỗ trợ Cung Hàn Lâm là rất thích hợp, chỉ có điều, hiện giờ Bành Viễn Chinh đang bị tố cáo, hay là xem tình hình trước rồi nói sau? Tống Bính Nam thử thăm dò. Đông Phương Nham xua tay, không kiên nhẫn nói: - Loại tố cáo này không cần phải quan tâm, tôi tin đồng chí Viễn Chinh trong sạch, Ủy ban Kỷ luật vẫn đang điều tra. Lão Tống, Ban Tổ chức cán bộ trước tiên khảo hạch, tôi sẽ liên hệ với Ủy ban Kỷ luật, bảo họ điều tra thật cẩn thận! Tống Bính Nam thầm thở dài, biết trong lòng Đông Phương Nham có khi cũng thầm lo lắng, sợ Bành Viễn Chinh trẻ tuổi phạm sai lầm. - Bí thư Đông Phương, tôi cảm thấy, về mặt kinh tế, đồng chí Viễn Chinh không có khả năng phạm bất kỳ sai lầm nào! Điều này là chắc chắn! Thái độ Tống Bính Nam hết sức kiên định. Mắt Đông Phương Nham lấp lánh, cũng gật đầu: - Thành tích của Bành Viễn Chinh ở quận Tân An vô cùng nổi bật, tiếng lành đồn xa. Cho nên, gặp phải chuyện này, chúng ta phải bình tĩnh đánh giá chính xác cán bộ. *** Quận ủy Tân An. Trong phòng hội nghị, không khí vô cùng căng thẳng. Phó chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật Thành phố Chư Cường thấy tình như vậy, lòng thầm nhủ: xem ra, Đảng ủy và chính quyền quận Tân An không hề hòa thuận. Tuy nhiên, Tô Vũ Hoàn dám làm trái lại Ủy viên thường vụ Thành ủy Tần Phượng, cho thấy y cũng có chỗ dựa. Im lặng một lát, Phó chủ tịch thường trực quận Hồ Đức Vịnh rốt cuộc tỏ thái độ, là người phụ tá của Tô Vũ Hoàn, y không thể không đi đầu. - Bí thư Tần, tôi cảm thấy nên để Bí thư Viễn Chinh tránh đi một thời gian. Cũng không phải là không thể được. Đây không phải là tạm thời cách chức, mà là một loại nguyên tắc của tổ chức. Đợi tổ điều tra của Ủy ban Kỷ luật thành phố ra kết luận xong, nếu đồng chí Viễn Chinh không có vấn đề, có thể khôi phục công tác bất cứ lúc nào. Ánh mắt phẫn nộ mà sáng ngời của Tần Phượng rọi tới, Hồ Đức Vịnh không kìm nổi, cúi đầu xuống. Đến lúc này, y hiểu rõ, mình đã hoàn toàn đắc tội với Tần Phượng, từ nay về sau, nếu Tô Vũ Hoàn không đắc thế, người đầu tiên xui xẻo sẽ là y. Hồ Đức Vịnh đi đầu, Chủ nhiệm Ủy ban chính trị và Pháp luật Đổng Tiết Dư và Chánh văn phòng Quận ủy Thì Đại Kiến cũng lần lượt tỏ thái độ tán thành. Thì Đại Kiến là Chánh văn phòng Quận ủy, vốn là tâm phúc của Tần Phượng, nhưng bởi vì oán giận Tần Phượng, đã bị Tô Vũ Hoàn lôi kéo. Nhưng Thì Đại Kiến dám công khai làm trái lại ý mình như vậy, khiến Tần Phượng không ngờ. Đây là một loại phản bội và khiêu khích trắng trợn! Tần Phượng tức giận đến nỗi khóe miệng run run, bàn tay cầm ly nước, bởi vì dùng sức mà phát đau. Tô Vũ Hoàn, Đổng Tiết Dư, Hồ Đức Vịnh, Thì Đại Kiến, đứng về một phe, Trưởng ban Tuyên giáo Ngô Quân Lễ và Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật Cố Xuân Tường thái độ mập mờ, thật sự đứng về phía Tần Phượng chỉ có Phó bí thư Lệnh Tường, Trưởng ban Tổ chức cán bộ Lý Mộng Nhiễm và Phó chủ tịch quận Chu Đại Dũng. Phó chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật thành phố Chư Cường hắng giọng một cái, vừa định nói vài lời giảng hòa, đột nhiên thấy cửa phòng họp mở ra, Bành Viễn Chinh mặc áo trắng, quần đen, đi giày da bóng loáng, vẻ mặt bình tĩnh, lạnh nhạt hiện ra trước cửa. Mọi người đều giật mình. Bành Viễn Chinh gõ cửa, đứng ở cửa lạnh nhạt nói: - Bí thư Tần, Chủ nhiệm Chư, tôi có vài lời muốn nói, đồng thời cũng có một chút chứng cớ muốn cung cấp cho tổ điều tra. Đầu tiên, phải nói sơ lược một chút về tình huống. Ngày đó, Trịnh Anh Nam của Tập đoàn Phong Thái thừa dịp tôi đi vệ sinh, đã nhét vào một sổ tiết kiệm trong bóp của tôi, số tiền là một trăm ngàn tệ. Tuy nhiên, điều này không liên quan gì đến hợp tác của thị trấn Vân Thủy và tập đoàn Phong Thái lần này, mà liên quan đến việc trước đây, tôi giúp tập đoàn Phong Thái đưa ra thị trường. Lúc ấy, tôi không biết sổ tiết kiệm đó nằm trong bóp của mình, cho đến ngày thứ ba mới phát hiện ra. Lúc ấy tôi đem trả sổ tiết kiệm cho Trịnh Anh Nam, nhưng cô ta không chịu nhận lại. Sau khi suy nghĩ, tôi bảo thư ký Điền Minh rút tiền trong sổ tiết kiệm ra, lấy danh nghĩa tập đoàn Phong Thái quyên cho văn phòng công trình Hy Vọng thành phố, rồi tôi thông báo cho Trịnh Anh Nam. Đây là biên lai của văn phòng công trình Hy Vọng, kèm theo biên nhận của ngân hàng…Cần phải nói thêm là, từ lúc tôi phát hiện ra sổ tiết kiệm cho đến rút tiền, rồi quyên tiền, đều xảy ra trước khi Lưu Quang tố cáo. Quan trọng hơn là, sau khi tôi làm xong tất cả việc đó, lập tức báo cáo với bộ phận có liên quan và Chủ nhiệm Cố của Ủy ban Kỷ luật quận. Bành Viễn Chinh đặt các bản sao chứng cớ trước mặt Chư Cường, sau đó ngẩng lên nhìn về phía Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật quận Cố Xuân Tường. Cố Xuân Tường nổi danh hiền lành, từ đầu vẫn im lặng một cách khác thường, thì ra là chờ Bành Viễn Chinh xuất hiện. Cố Xuân Tường cười cười, cao giọng nói: - Bí thư Bành nói không sai, lúc ấy Bí thư Bành nói chuyện này với tôi, cũng nhờ Ủy ban Kỷ luật lập hồ sơ, những thứ này có thể xác minh dễ dàng. Lúc ấy tôi còn nói đùa với Bí thư Viễn Chinh, rằng một khoản tiền lớn như vậy, cậu thực sự không động tâm sao? Mọi người đoán xem Bí thư Viễn Chinh trả lời như thế nào? Bí thư Viễn Chinh nói: Người đang làm, trời đang nhìn! Cố Xuân Tường phẩy phẩy tay nói: - Bây giờ xem ra, lời này thật sự đã được chứng nghiệm. Không ngờ Cố Xuân Tường đứng về phía Bành Viễn Chinh, không chỉ có rất nhiều Ủy viên thường vụ kinh ngạc, mà ngay cả Tần Phượng cũng cẩm thấy bất ngờ. Cô âm thầm liếc nhìn Bành Viễn Chinh, thầm nghĩ: anh nắm được cái ông ba phải Cố Xuân Tường này hồi nào vậy? Bành Viễn Chinh thở phào một cái, lúc trước, hắn quyên tiền, giữ lại chứng cớ, thậm chí gọi điện nói với Cố Xuân Tường, thật ra đều làm theo bản năng, hoàn toàn xuất phát từ tác phong cân thận của hắn. Nếu hắn không làm như vậy, mà chỉ trả tiền lại cho Trịnh Anh Nam, chỉ bằng lời nối một bên, không thể chứng minh được sự trong sạch của mình. Cổ Xuân Tường nói xong, sắc mặt đám người Tô Vũ Hoàn lập tức trở nên rất khó coi. Bành Viễn Chinh lạnh lùng nhìn Tô Vũ Hoàn, cao giọng nói: - Tôi, họ Bành này quang minh chính đại, làm người, làm việc không thẹn với lương tâm! Vàng thật không sợ lửa, tôi chưa bao giờ sợ lời đồn đại, cũng không sợ kẻ tiểu nhân hãm hại! Giọng nói dõng dạc của Bành Viễn Chinh vang vang hồi lâu trong phòng hội nghị. Sắc mặt Tô Vũ Hoàn âm trầm, còn Hồ Đức Vịnh, Thì Đại Kiến và Đổng Tiết Dư thì mặt lúc trắng lúc xanh, nhìn theo bóng dáng của Bành Viễn Chinh, lòng đầy hổ thẹn và tức tối. Bị Bành Viễn Chinh mắng là tiểu nhân ngay tại chỗ, cả bọn cảm thấy khó chịu nổi. Phó chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật thành phố Chư Cường cúi xuống xem xét tài liệu Bành Viễn Chinh để lại, thầm thở phào nhẹ nhõm. Như thế đủ chứng minh sự trong sạch của Bành Viễn Chinh, vụ tố cáo này có thể kết thúc tại đây. Nghĩ tới đây, Chư Cường quay lại nhìn Tần Phượng, cười nói: - Bí thư Tần, chúng ta lập tức phái người xác minh chứng cứ do Bí thư Bành cung cấp, tôi thấy, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, việc này có thể kết thúc ở đây. Tần Phượng gật đầu mỉm cười: - Làm phiền các đồng chí Ủy ban Kỷ luật rồi. Tôi cũng đã nói, nếu đồng chí Viễn Chinh cũng thành quan tham, vậy thì… Tần Phượng bỏ lửng câu nói, nhưng chẳng khác nào vừa cho mỗi người Đổng Tiết Dư, Thì Đại Kiến và Hồ Đức Vịnh một cái tát tai. Cô phất phất tay, đứng lên trầm giọng nói: - Tan họp!