Cao Quan

Chương 407

Trịnh Anh Nam đứng trên hành lang, chợt phát ra một tiếng kêu lanh lảnh, kinh động toàn bộ nhân viên trong tòa nhà làm việc dệt Phong Thái. Trong những gian phòng gần đó lao ra không ít nhân viên. Trịnh Anh Nam lao vào phòng làm việc của mình, cầm một cái ghế, điên cuồng mà đấm thẳng vào phòng làm việc của Tần Nguyệt Nguyệt. Đôi cẩu nam nữ bên trong sớm hồn bay phách lạc, còn chưa kịp mặc xong quần áo thì cánh cửa đã bị đập ra. Một đám người vây quanh. Tần Nguyệt Nguyệt nửa trên trần trụi. Bộ ngực đẫy đà run rẩy bại lộ trong không khí, rơi vào ánh mắt của rất nhiều nhân viên Phong Thái. Tất cả mọi người đều trợn mắt há hốc mồm. Đây là phản ứng đầu tiên. Khi tỉnh lại thì mờ ám vui sướng khi người khác gặp họa. Loảng xoảng một tiếng. Trịnh Anh Nam ném cái ghế xuống đất. Ngoài dự liệu của mọi người, Trịnh Anh Nam không có tiến lên đánh Lưu Quang lẫn Tần Nguyệt Nguyệt, mà ánh mắt lạnh như băng nhìn hai người, chậm rãi chỉ tay: - Cút! Nói xong, Trịnh Anh Nam xoay người rời đi, bước vào phòng làm việc của mình, đóng cửa lại, bên trong không một động tĩnh. Chồng của Trịnh tổng là Lưu tổng cùng với trợ lý của Trịnh tổng là Tần Nguyệt Nguyệt yêu đương vụng trộm bị bắt ngay tại trận nhanh chóng truyền khắp dệt Phong Thái. Thậm chí còn truyền ra bên ngoài, trở thành một đề tài cho rất nhiều người nói chuyện say sưa. Trong hơn nửa tháng, bất kể Lưu Quang hướng Trịnh Anh Nam xin lỗi như thế nào, thậm chí quỳ gối xin Trịnh Anh Nam tha thứ một ngày một đêm ngoài cửa cũng không được Trịnh Anh Nam tha thứ. Trịnh Anh Nam ý định ly hôn rất kiên quyết. Không chỉ là ly hôn mà tập đoàn Phong Thái lập tức mời dự họp ban giám đốc, miễn trừ rất cả chức vụ của Lưu Quang ở dệt Phong Thái, đem Lưu Quang trục xuất khỏi tập đoàn. Về phần Tần Nguyệt Nguyệt, tất nhiên là bị sa thải ngay tại chỗ, Phong Thái thu hồi lại chiếc xe Santana đã cấp cho Tần Nguyệt Nguyệt. Đồng thời đuổi cô ra khỏi căn phòng hai gian của công ty. Chỉ trong một buổi tối, đôi gian phu dâm phụ không còn nhà để về. Tần Nguyệt Nguyệt thì dễ. Cô là người địa phương, mang theo hành lý trở về nhà cha mẹ đẻ. Nhưng Lưu Quang là người bên ngoài, bị Trịnh Anh Nam đuổi ra khỏi nhà, cũng chỉ có thể ở tạm khách sạn. Trịnh gia thế lực ở Tân An có thể nghĩ. Trịnh Anh Nam và Lưu Quang rất nhanh làm thủ tục ly hôn. Từ nay trở về sau đường ai nấy đi. Trịnh Anh Nam và Lưu Quang tin tức ly hôn Bành Viễn Chinh là từ miệng Tần Phượng mà biết được. Hắn cũng không để trong lòng làm gì. Nhân thế hoan tụ ly hợp chỉ là chuyện bình thường. Ly hôn kết hôn cũng chẳng ngạc nhiên. Trịnh Anh Nam và Lưu Quang ly hôn thì cũng chẳng có gì đáng bàn. Tuy nhiên, chỉ trong vài lần gặp mặt nói chuyện, Trịnh Anh Nam rõ ràng trầm mặc rất nhiều, cũng tiều tụy hơn. Cô là một người hoạt bát, hướng ngoại. Trở nên ít nói như vậy cũng chỉ có thể thuyết minh Lưu Quang và Tần Nguyệt Nguyệt tư tình với nhau đã khiến cô bị đả kích không nhỏ. Tháng năm, hai bên hợp tác chính thức, quyết định ký kết hợp đồng hợp tác. Mà lúc này đây, công ty quản lý tài sản Vân Thủy cũng đã được đăng ký thành lập. Trong thủ tục đàm phán bên trong, đại diện cho công ty quản lý tài sản Vân Thủy Lý Tân Hoa cũng đã ra mặt. Trung tuần tháng năm, công trình công viên xây dựng thêm của phố buôn bán đã đưa vào đầu nhập sử dụng. Thị trấn đã cử hành một hoạt động nho nhỏ chúc mừng. Tuy nhiên, chuyện này không kinh động đến bên ngoài. Chỉ bên trong phố buôn bán và công viên cử hành nghi thức chúc mừng. Lúc này, công trình khu sản nghiệp hợp tác với tập đoàn Tín Kiệt đồng thời cũng tiến vào giai đoạn kết thúc. Nhà máy chế tạo thiết bị điện, nhà máy nhựa…đã kiến thành đầu tư. Tháng năm này, đối với Bành Viễn Chinh và thị trấn Vân Thủy mà nói thì đều là một tháng thu hoạch. Ngày 14 tháng 5, Bành Viễn Chinh trong phòng làm việc với Lý Tuyết Yến bàn chuyện công tác thì Chử Lượng vội vàng đẩy cửa bước vào, cũng không gõ cửa. Bành Viễn Chinh nhíu mày, ngẩng đầu nhìn Chử Lượng, sắc mặt âm trầm nói: - Lão Chử, có việc gì thế? - Bí thư Bành… Chử Lượng thở phào một cái, vội vàng hạ giọng nói: - Bí thư Bành, vừa rồi tôi nhận được thông báo của Ủy ban Kỷ luật khu, nói là có người hướng Ủy ban kỷ luật thành phố tố cáo… Chử Lượng muốn nói rồi lại thôi. Bành Viễn Chinh trong lòng đánh bộp một tiếng, bỗng nhiên đứng dậy: - Anh nói tiếp đi! - Là do Phó tổng giám đốc của tập đoàn Phong Thái Lưu Quang hướng Ủy ban Kỷ luật thành phố tố cáo Tổng giám đốc tập đoàn Phong Thái Trịnh Anh Nam hướng Bành Viễn Chinh đút lót một trăm ngàn nhân dân tệ. Nói Bí thư Bành ở thị trấn Vân Thủy hợp tác với tập đoàn Phong Thái cung cấp cho đối phương đất đai với giá rẻ. Bành Viễn Chinh còn chưa kịp nói cái gì thì Lý Tuyết Yến liền phản ứng, kịch liệt giận dữ nói: - Nói bậy! Đây chính là nói bậy. Bịa đặt sinh sự. Người như thế nên bắt lại. Chử Lượng lúng túng nhìn Lý Tuyết Yến cười khổ: - Chủ tịch thị trấn Lý, tôi cũng cho rằng là nói bậy. Người này nhất định là bị sai khiến để bôi nhọ Bí thư Bành. Bí thư Bành phẩm cách và tác phong chúng ta còn không biết sao? Nhưng đối phương thực danh tố cáo, Ủy ban Kỷ luật thụ lý rồi, yêu cầu Bí thư Bành phối hợp. - Ủy ban Kỷ luật thành phố gọi điện thoại cho tôi, bảo tôi thông báo cho Bí thư Bành. Tổ điều tra của Ủy ban kỷ luật thành phố ngày mai sẽ xuống dưới điều tra. - Có người có tâm ý xấu. Nhất định! Viễn Chinh, chúng ta không thể ngồi chờ chết như vậy. Lý Tuyết Yến trong lúc chú ý cũng quên mất cách xưng hô. Cũng may là Chử Lượng không chú ý đến chi tiết này. Bành Viễn Chinh không có bối rối. Hắn không nhanh không chậm phất tay nói: - Tuyết Yến, đừng có nóng vội. Tôi quang minh chính đại, không sợ bôi đen. Hơn nữa, anh ta thực danh tố cáo, nhất định sẽ xuất ra chứng cứ. Không có chứng cứ thì đây chính là vu cáo hãm hại, sẽ bị pháp luật nghiêm trị. - Được rồi, tất cả mọi người cũng đừng vì chuyện này mà bị ảnh hưởng. Tuyết Yến, công tác trong thị trấn ngàn vạn lần không được rối loạn. Về phần cá nhân tôi, đã có người tố cáo thì tôi sẽ nhận điều tra của Ủy ban Kỷ luật. Bành Viễn Chinh chậm rãi đứng dậy, thần sắc bình tĩnh, thản nhiên: - Các người cứ đi trước. Tôi sẽ bình tĩnh nắm chắc. Lý Tuyết Yến và Chử Lượng tâm trạng phức tạp rời đi. Muốn nói Bành Viễn Chinh nhận của Trịnh Anh Nam một trăm ngàn tiền hối lộ, bất kể là Lý Tuyết Yến hay là Chử Lượng đều không tin. Bọn họ công tác bên cạnh Bành Viễn Chinh lâu như vậy, Bành Viễn Chinh là ai, bọn họ đều rõ ràng. Nếu Bành Viễn Chinh là người tham tiền, hắn có thể lợi dụng thủ đoạn hạ bút thành văn để kiếm tiền, cần gì mà phải mạo hiểm phiêu lưu lớn như vậy, đi nhận một trăm ngàn tiền mặt. Quận ủy. Trịnh Anh Nam vội vã bước đến văn phòng Tần Phượng. Tần Phượng lo lắng bực bội nắm lấy cánh tay của cô, nổi giận nói: - Anh tử, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Lưu Quang tố cáo là thật hay giả? Em có thực đưa tiền cho Bành Viễn Chinh? Trịnh Anh Nam sắc mặt có chút tái nhợt. Cô mím môi thật chặt, ngập ngừng nói: - Chị, em xin lỗi. Em thật không biết xảy ra chuyện này. - Em nói mau, rốt cuộc có hay không? Tần Phượng dậm chân nổi giận nói. - Chị, chị còn nhớ lúc trước chúng ta vào núi chơi không? Em thừa dịp Bành Viễn Chinh đi vệ sinh thì bỏ vào trong túi xách của anh ấy một quyển sổ tiết kiệm không kỳ hạn với số tiền là một trăm ngàn. Trịnh Anh Nam nhẹ nhàng nói. Tần Phượng ngây người, cười lạnh: - Cậu ta làm sao mà có khả năng nhận tiền của em. Nhất định là cậu ta đến bây giờ cũng còn chưa phát hiện ra quyển sổ tiết kiệm. Con bé xấu xí kia, em đúng là gây ra đại họa, hại chết cậu ta rồi. Trịnh Anh Nam bị Tần Phượng nắm chặt cánh tay, nhíu mày cười khổ: - Chị, chị làm em đau. - Con bé chết tiệt kia… Tần Phượng buông tay ra, lui về sau hai bước, gương mặt nghiêm nghị và ngưng trọng: - Chị lập tức liên hệ với Bành Viễn Chinh, bảo hắn về tìm ngay quyển sổ tiết kiệm, giao trả cho em. Sau đó em cầm đến Ủy ban Kỷ luật thành phố, đem sự việc nói cho rõ ràng. Trịnh Anh Nam nét mặt phẫn nộ: - Lưu Quang đúng là một tên chó chết. Em sẽ không tha cho anh ta. Còn có cái ả hồ ly tinh lẳng lơ kia nữa. Em đã cho bọn họ một con đường sống, không ngờ bọn họ lại trả đũa em. Tổ điều tra của Ủy ban Kỷ luật đã đi xuống. Mà Bành Viễn Chinh bị người thực danh tố cáo nhận một trăm ngàn nhân dân tệ cũng không chân mà lan truyền cao thấp, khiến cho quận chấn động. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: https:// Giờ phút này, việc hợp tác giữa thị trấn Vân Thủy và tập đoàn Phong Thái vừa mới tiến vào giai đoạn bắt đầu, đề cập đến việc nhượng lại khai thác hàng loạt đất ở địa phương. Mặc dù đại đa số người đều không tin Bành Viễn Chinh là một tham quan, nhưng cũng không ít người bắt đầu sinh lòng ngờ vực vô căn cứ. Tổ điều tra của Ủy ban Kỷ luật thành phố không có trực tiếp tìm Bành Viễn Chinh và Trịnh Anh Nam, mà trước tiên mở cuộc họp hội ý với một số lãnh đạo Ủy viên thường vụ quận ủy. Đương nhiên, theo nguyên tắc tổ chức, Bành Viễn Chinh phải tránh mặt trong cuộc hội nghị này. Phó chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật thành phố Chư Cường dẫn đội xuống. Chư Cường ngồi trong phòng hội nghị, đại diện cho Ủy ban Kỷ luật thành phố, giới thiệu người tố cáo Lưu Quang đã cung cấp nội dung tố cáo cùng chứng cứ có liên quan. Kỳ thật cái gọi là chứng cứ, đơn giản chỉ là những biên lai gửi tiền của Trịnh Anh Nam đã trải qua Tần Nguyệt Nguyệt xử lý, cùng với bản sao quyển số tiết kiệm. Lúc đó, Tần Nguyệt Nguyệt đã chuẩn bị những việc này, đủ để cho thấy người phụ nữ này tâm cơ giảo hoạt và âm hiểm đến cỡ nào. Cô ta vốn muốn lưu lại sau này làm lợi thế áp chế Trịnh Anh Nam. Kết quả không ngờ cô ta và Lưu Quang yêu đương vụng trộm đã bị bắt quả tang nên đành phải xuất ra sớm. Chư Cường thản nhiên nói: - Bí thư Tần, Chủ tịch quận Tô, các vị đồng chí. Tổ điều tra của Ủy ban Kỷ luật bước đầu đã điều tra ra được một số tình huống. Từ ngân hàng mà mà điều tra đượcm đúng vào ngày hôm đó, Tần Nguyệt Nguyệt đã thay Trịnh Anh Nam của tập đoàn Phong Thái gửi vào ngân hàng một trăm ngàn đồng. - Đây là chứng cứ có liên quan do ngân hàng cung cấp, còn có tấm chi phiếu và bản sao quyển sổ tiết kiệm. Theo như Lưu Quang tố cáo, Trịnh Anh Nam sau khi lấy quyển số tiết kiệm này thì ngày hôm sau đã đến núi Phượng Hoàng gặp mặt Bành Viễn Chinh. Quyển sổ tiết kiệm được đưa ra ngoài là như vậy. Chúng ta trải qua điều tra, cũng phát hiện rằng cùng ngày, Bành Viễn Chinh quả thật mang theo thư ký Điền Minh đến khu du lịch núi Phượng Hoàng. Nói đến đây, Chư Cường hơi dừng lại một chút, ánh mắt phức tạp nhìn Tần Phượng.