Cao Quan

Chương 370

Bành Viễn Chinh nhướng mày lên, cũng không bất ngờ lắm, Đông Phương Nham là Bí thư từ nơi khác chuyển đến, ông ta chưa đặt được "nền móng" ở thành phố Tân An này, những người được ông đề bạt và trọng dụng đều là những cán bộ trước đó bị cho chầu rìa. Chỉ có điều hắn cảm thấy có chút gì đó khác thường, chưa tới hai tháng, Thành ủy đã hai lần điều chỉnh bộ máy huyện lân cận, một là Phó chủ tịch thường trực huyện, một là Phó chủ tịch huyện bình thường, bây giờ lại đến lượt Cung Hàn Lâm tới đó nhậm chức Trưởng ban Tuyên giáo, điều này nói lên hai điểm. Thứ nhất, Thành ủy không hài lòng về bộ máy Đảng chính của huyện lân cận; thứ hai, bộ máy huyện lân cận xảy ra vấn đề lớn, người có vấn đề là Phó chủ tịch thường trực huyện, nhưng e là người liên lụy cũng không ít. Bành Viễn Chinh than thầm, sở dĩ nói trên quan trường rất dễ hình thành đồng minh "vinh thì cùng vinh, tổn hại thì cùng tổn hại", chủ yếu là vì một lãnh đạo tham ô hư hỏng, thường kéo theo cả một tổ chức hư hỏng. Cho nên một khi đào sâu xuống, nhổ một củ cải sẽ mang theo cả một đống bùn. Cung Hàn Lâm vỗ vai hắn, hạ giọng nói: - Viễn Chinh, lúc này vụ án ở huyện lân cận kinh động đến lãnh đạo Ủy ban Kỷ luật tỉnh. Nghe nói Bí thư Tỉnh ủy Từ đích thân phê chỉ thị, yêu cầu Ủy ban Kỷ luật tỉnh đốc thúc Ủy ban Kỷ luật thành phố điều tra xử lý nghiêm khắc. Người quen của tôi ở Ủy ban Kỷ luật tỉnh nói, vị Phó chủ tịch huyện ở huyện lân cận bị mất chức, có liên quan tới vị Chủ tịch quận của các cậu. Bành Viễn Chinh ngẩn ra: - Liên quan tới Chủ tịch quận Tô? Không thể nào! - Chủ tịch quận Tô vốn là Phó chủ tịch thường trực huyện ở huyện lân cận, người kế nhiệm vị trí của y mới mấy tháng đã gặp chuyện không may, cậu nói có kỳ lạ không? Cung Hàn Lâm nhẹ nhàng nói đầy thâm ý: - Có người nói, vị Phó chủ tịch huyện không may kia "xới lại" mấy công tác do Tô Vũ Hoàn phụ trách trước đây, chọc giận Tô Vũ Hoàn, cho nên Tô Vũ Hoàn tìm đúng nhược điểm của ông ta, cho ông ta một dao! Cho nên, Viễn Chinh, vị Chủ tịch quận Tô kia không đơn giản đâu, thoạt nhìn tao nhã, nhưng thật ra lòng lang dạ sói. Tôi nghe nói cậu và y không hợp, cậu cũng phải cẩn thận một chút! Bành Viễn Chinh thở phào một cái, khẽ cười nói: - Cám ơn lãnh đạo nhắc nhở, tôi có cách đối phó rồi. … Chia tay Cung Hàn Lâm, trong lúc xe chạy về thị trấn, Bành Viễn Chinh cứ nghĩ ngợi về vụ án tham nhũng ở huyện lân cận. Hắn càng nghĩ càng thấy vụ này không đơn giản, dường như các đầu mối hỗn loạn đều tập trung vào một điểm nào đó. Nhưng nghĩ mãi không ra, hắn không cố nghĩ nữa, đó là vụ án ở huyện lân cận, hắn không thể nhúng tay vào nổi. Trở lại thị trấn, thái độ của cán bộ thị trấn đối với Bành Viễn Chinh càng kính cẩn hơn trước nhiều, bởi vì tin Bành Viễn Chinh kiêm nhiệm Ủy viên thường vụ Quận ủy đã sớm truyền ra, cấp bậc và chức vị của hắn đã có sự thay đổi. Bành Viễn Chinh vừa bước lên lầu, vừa mỉm cười đáp lại lời chào hỏi của cán bộ thị trấn. Lúc đi ngang qua văn phòng của Lý Tuyết Yến, Lý Tuyết Yến khẽ cười nói: - Chúc mừng anh, mới đó đã lên cấp phó huyện, còn được vào bộ máy Ủy viên thường vụ. - Tôi vẫn công tác ở thị trấn, vào Ủy viên thường vụ cũng không có gì. Bành Viễn Chinh mỉm cười dừng bước, hỏi: - Tuyết Yến, phương án cải tạo và hợp nhất trường tiểu học đã báo cáo lên quận chưa? - Chưa, tôi vốn định chờ anh về ký tên rồi mới báo cáo. Nhưng bây giờ xem ra hãy khoan đã. Bành Viễn Chinh ngẩn người: - Vì sao? - Anh sắp được bổ nhiệm làm Ủy viên thường vụ rồi, đến lúc đó anh đưa chuyện này thông qua ở Quận ủy cũng dễ dàng hơn. Ánh mắt Lý Tuyết Yến lấp lánh vẻ "giảo hoạt", cười hì hì nói: - Này, Bí thư Bành đại nhân, anh đã vào Ủy viên thường vụ rồi, lên cấp phó huyện, vị trí Phó chủ tịch của tôi cũng nên chuyển thành Chủ tịch rồi chứ? Đương nhiên là Lý Tuyết Yến nói đùa. Tuy nhiên thường ngày cô luôn điềm tĩnh, chín chắn, tràn đầy nhiệt huyết, rất ít khi đùa giỡn như thế này, trong lúc nhất thời, Bành Viễn Chinh ngẩn ra, đăm đăm nhìn khuôn mặt thanh tú gần trong gang tấc của Lý Tuyết Yến, đôi mắt sáng ngời. Lý Tuyết Yến đỏ mặt, quay người trở về phòng làm việc của mình, đóng cửa lại. Bành Viễn Chinh ngồi trong phòng làm việc suy nghĩ về câu nói của Lý Tuyết Yến. Tuy cô nói giỡn, nhưng đã khuấy động suy nghĩ của hắn. Là một nữ đồng chí, Lý Tuyết Yến cắm rễ ở thị trấn nhiều năm như vậy, lẽ ra nên sớm được đề bạt. Trong quan trường, nữ cán bộ có năng lực, có trách nhiệm, và có thể chịu được gian khổ như cô, cũng ít thấy, cô đảm nhiệm vị trí Chủ tịch thị trấn Vân Thủy là hợp tình hợp lý. Bành Viễn Chinh cân nhắc một lúc lâu, quyết định chờ sau khi mình được bổ nhiệm xong, sẽ tìm cơ hội nói chuyện với Tần Phượng một chút, sau đó đưa ra hội nghị thường vụ Quận ủy, đề cử Lý Tuyết Yến làm Chủ tịch thị trấn. Chợt bên ngoài có tiếng bước chân vội vã, Điền Minh vừa gõ cửa vừa gọi: - Bí thư Bành! - Vào đi, Điền Minh, cậu vội vàng hấp tấp cái gì? Bành Viễn Chinh cau mày nói. - Bí thư Bành, Chủ tịch quận Tô dẫn theo một số lãnh đạo quận tới đây, đi thẳng tới công trường xây dựng nhà máy thiết bị điện của tập đoàn Tin Kiệt…Chủ tịch Ngô gọi điện nói, Chủ tịch quận Tô còn dẫn theo phóng viên đài truyền hình, đang quay phim chụp ảnh ở hiện trường. Điền Minh vội vàng nói. Bành Viễn Chinh đứng phắt dậy, thầm nghĩ, Tô Vũ Hoàn tới làm cái gì? Văn phòng Ủy ban nhân dân quận cũng không báo trước, cho tới bây giờ, cách làm việc của Tô Vũ Hoàn sao cứ khác thường thế này? - Đi, chúng ta đi xem sao! Bành Viễn Chinh bước ra khỏi văn phòng, xuống lầu gọi viên tài xế họ Hoàng, đi xe thẳng tới công trường nhà máy thiết bị điện. Lý Tuyết Yến cũng không dám chậm trễ, dẫn theo vài cán bộ chạy theo sau. Phía ngoài công trường, Bành Viễn Chinh xuống xe, liếc mắt liền nhìn thấy ngay Tô Vũ Hoàn đội nón bảo hộ màu trắng đứng ở công trường nhận phỏng vấn của đài truyền hình. Phía sau phóng viên của đài truyền hình, là một số cán bộ văn phòng Ủy ban nhân dân quận và cán bộ Phòng thông tin. Bành Viễn Chinh quay đầu lại trao đổi một ánh mắt với Lý Tuyết Yến, Ngô Minh Quánh và Thi Bình vội chạy đến thở dốc nói: - Bí thư Bành, Chủ tịch quận Tô đến đột ngột, chúng tôi… Bành Viễn Chinh phất phất tay, cũng không nói gì với Ngô Minh Quánh và Thi Bình, đi về phía Phó chánh văn phòng Ủy ban nhân dân quận Khổng Tường Quân. - Chủ nhiệm Khổng. Bành Viễn Chinh thản nhiên giơ tay ra. Khổng Tường Quân thấy Bành Viễn Chinh, trên mặt lập tức hiện lên vẻ tươi cười và kính cẩn, vội bắt tay Bành Viễn Chinh, thái độ nhiệt tình gấp bội trước kia. Thật ra cũng khó trách y, Bành Viễn Chinh sắp trở thành Ủy viên thường vụ Quận ủy, có quyền bỏ phiếu ở hội nghị thường vụ. Khổng Tường Quân còn muốn tiến lên, nếu Bành Viễn Chinh bỏ phiếu chống, sẽ rất bất lợi đối với y. - Bí thư Bành, tôi đang định báo cáo với lãnh đạo đây. Khổng Tường Quân cười híp mắt, nhích lại gần hạ giọng nói: - Đài truyền hình tỉnh đến quận phỏng vấn Chủ tịch quận Tô, Chủ tịch quận Tô nói muốn thâm nhập kinh tế địa phương một chút và chọn đến đây. Công trình hợp tác giữa tập đoàn Tin Kiệt và thị trấn Vân Thủy là một trong những công trình trọng điểm năm 93 của quận… Khổng Tường Quân thật cẩn thận giải thích. Nếu Bành Viễn Chinh không sắp trở thành Ủy viên thường vụ Quận ủy, chắc chắn y sẽ có thái độ khác hẳn. Bành Viễn Chinh không để ý tới thái độ trước ngạo mạn sau cung kính của y, chỉ kinh ngạc hỏi: - Đài truyền hình tỉnh đến phỏng vấn Chủ tịch quận Tô? - Bí thư Bành, là như thế này, gần đây đài truyền hình tỉnh muốn làm một tiết mục chuyên đề về thành quả một quận huyện đạt được trong cải cách mở cửa. Chủ tịch quận Tô là một trong những đối tượng phỏng vấn của đài, vốn phải tháng sau mới tới lượt, nhưng Chủ tịch quận Tô lại liên hệ với đài truyền hình tỉnh, đổi tiết mục của quận sang tháng này. Khổng Tường Quân cười trả lời. Bành Viễn Chinh ồ một tiếng, cũng không hỏi lại, im lặng đứng nhìn Tô Vũ Hoàn nhận phỏng vấn. Theo yêu cầu của phóng viên, y không ngừng thay đổi các tư thế khác nhau. Khổng Tường Quân lại mỉm cười, chạy tới nói với Bành Viễn Chinh: - Bí thư Bành, phóng viên nói phải quay vài cảnh nói lên cuộc sống giàu có của người dân, Chủ tịch quận Tô chỉ thị thị trấn phối hợp một chút. Bành Viễn Chinh ồ một tiếng: - Phối hợp như thế nào? Để họ tới nói với tôi! Tô Vũ Hoàn và mấy phóng viên vác máy quay phim đi tới, Tô Vũ Hoàn liếc nhìn Bành Viễn Chinh một cái, khẽ mỉm cười: - Đồng chí Viễn Chinh, phóng viên đài truyền hình tỉnh nói phải quay thêm vài cảnh, phản ánh cuộc sống dân chúng trong thị trấn, cậu tìm vài người giúp việc này… Bành Viễn Chinh cười cười: - Chủ tịch quận Tô, việc phối hợp không thành vấn đề, nhưng cách thức phối hợp như thế nào, xin đồng chí phóng viên nói rõ một chút. Một phóng viên chừng hơn ba mươi tuổi, dường như là người phụ trách tiết mục, nhìn Bành Viễn Chinh cười nói: - Trước hết tới một nhà nào đó xem đã rồi nói sau, tốt nhất là tìm nhà có điều kiện khá giả một chút, như vậy lên màn ảnh sẽ có tác dụng hơn. … Bành Viễn Chinh lập tức sắp xếp một hộ ở thôn Vân Thủy. Cán bộ quận và thị trấn, kể cả Bành Viễn Chinh và Tô Vũ Hoàn, cùng mấy phóng viên tới nơi. Mấy phóng viên này giơ máy ảnh về phía người trong nhà chụp hình liên tục, cuối cùng, phóng viên cầm đầu vừa cười vừa nhìn các cán bộ quận và thị trấn: - Có vị lãnh đạo nào mang theo tiền mặt không? Lấy ra cho chúng tôi mượn làm đạo cụ một lát! Khổng Tường Quân và vài cán bộ văn phòng Ủy ban nhân dân quận lấy trong túi ra hơn một ngàn tệ. Phóng viên kia đưa xấp tiền cho nữ chủ nhà, cười nói: - Chị à, chị hướng về phía ống kính đếm tiền nhé! Mặt phải mỉm cười, nhưng đừng nhìn thẳng vào ống kính của chúng tôi, mà nhìn vào số tiền trên tay chị! Bành Viễn Chinh thấy vậy rất tức giận. Hắn cũng là người xuất thân từ ngành tuyên truyền, làm sao không rõ ý đồ của phóng viên? Người nông dân chất phác vui sướng đếm tiền, càng thêm tô đậm "điểm sáng" của quá trình phát triển kinh tế; đồng thời biểu đạt tình cảm vui sướng của nông dân khi khấm khá lên và sự cảm kích đối với chính phủ. Đối với sự sắp xếp, dàn cảnh như thế này, Bành Viễn Chinh không hề xa lạ. Tuy nhiên chuyện gì cũng có giới hạn của nó, bắt người dân đếm tiền "đạo cụ" trước ống kính, sau đó phóng đại, tô vẽ để tuyên truyền "thành tựu", điều này đã giẫm đạp lên nguyên tắc đạo đức nghề nghiệp, khiến hắn hết sức phản cảm.