Cao Quan
Chương 360
Tần Phượng đang xem văn kiện từ Thành ủy, là Ủy viên thường vụ Thành ủy, cô cũng được phân công công tác ở bên đó.
Nhìn thấy Tô Vũ Hoàn, cô khẽ mỉm cười:
- Đồng chí Vũ Hoàn, mời ngồi.
- Bí Thư Tần, tôi tìm cô nói chuyện này.
Tô Vũ Hoàn không ngồi, mà đi tới phía trước bàn của Tần Phượng, ánh mắt lấp lánh nói:
- Bí Thư Tần, Bành Viễn Chinh thị trấn Vân Thủy quá nóng đầu, lãnh đạo quận chúng ta không thể nóng theo hắn! Hắn chống đối tôi, cũng không sao, đối với cán bộ trẻ tuổi nhiệt tình, mạnh dạn đi đầu, một chút bao dung và độ lượng, tôi vẫn có.
Nhưng, trong điều kiện thị trường hiện nay, tập đoàn dệt Phong Thái đến thị trấn Vân Thủy thu mua những nhà máy dệt nhỏ không có bao nhiêu tài sản, không những không có tác dụng, mà còn rất dễ kéo một doanh nghiệp đang kinh doanh rất tốt vào vũng bùn! Bí Thư Tần, cô suy nghĩ một chút xem, thị trường dệt tiêu điều, với tình hình này thì một, hai năm nữa cũng chưa chắc thay đổi được, trong tình thế này, tập đoàn dệt Phong Thái thu mua những nhà máy lạc hậu như vậy, hậu quả có thể tưởng tượng được!
Lúc này, nếu thay vì bỏ tiền ra thu mua các nhà máy, Dệt Phong Thái dùng số tiền này để tự thân phát triển, sẽ khiến Dệt Phong Thái thật sự thay da đổi thịt, trở thành doanh nghiệp đứng đầu trong tỉnh.
Tô Vũ Hoàn càng nói càng kích động, không kìm nổi phất tay giận dữ:
- Hồ đồ, hết sức hồ đồ! Bành Viễn Chinh nóng đầu, tập đoàn dệt Phong Thái cũng theo hắn làm chuyện mù quáng!
Tần Phượng cố nín cười.
Cô lẳng lặng nhìn Tô Vũ Hoàn thật lâu không nói gì.
Quan điểm của Tô Vũ Hoàn bây giờ, về cơ bản giống quan điểm của cô trước đây. Cô cũng từng có lo lắng như vậy, nhưng sau đó sự thật chứng minh, sự lo lắng đó là không cần thiết. Trịnh Phong Thái không phải người ngu, Dệt Phong Thái có thể phát triển cho tới hôm nay, đủ để chứng minh tầm nhìn và chiến lược hoạt động kinh doanh hơn người của ông ta. Nếu lúc này, Trịnh Phong Thái đồng ý đẩy mạnh hợp tác với thị trấn Vân Thủy, đã đủ nói lên bản thân việc hợp tác không có vấn đề.
Chẳng những không có vấn đề, mà điều này còn mang lại ích lợi hết sức to lớn cho tập đoàn dệt Phong Thái. Tần Phượng rất hiểu Trịnh Phong Thái, ông ta là người rất thực dụng, không thấy lợi là không bao giờ làm.
- Đồng chí Vũ Hoàn, thật ra đối với sự hợp tác này, chỉ cần thị trấn Vân Thủy không trái pháp luật và quy định, quận cần phải ủng hộ. Dù sao, hợp tác như vậy có thể làm sống lại nhiều xí nghiệp, đạt tới mục đích phân phối tài nguyên theo cơ chế thị trường. Về phần ích lợi của Dệt Phong Thái, doanh nghiệp tính hết cả rồi đấy. Nếu không có lợi, làm sao Trịnh Phong Thái có thể đáp ứng hợp tác với thị trấn Vân Thủy?
- Đồng chí Vũ Hoàn, việc Ủy ban nhân dân quận thành lập tổ lãnh đạo chuyên trách đối với các xí nghiệp dệt, tôi cho rằng không có vấn đề gì. Học tập kinh nghiệm thành công của Dệt Phong Thái là chuyện tốt. Nhưng tình huống của các xí nghiệp không giống nhau, quận cần phải đối xử khác nhau. Chẳng hạn như khi thanh lý và chỉnh đốn các xí nghiệp dệt, thị trấn Vân Thủy đề xuất ba phương án, nên phá sản để chấm dứt tổn thất thì nên phá sản, nên chuyển đổi mặt hàng, thì nên chuyển đổi, và nên sáp nhập, liên hợp cũng nên sáp nhập liên hợp, căn cứ vào tình hình thực tế mà xử lý cho phù hợp.
Đồng chí Vũ Hoàn, tôi đã sớm muốn nói chuyện với anh về chuyện này.
Giọng Tần Phượng trở nên rất nghiêm túc:
- Chúng ta là lãnh đạo cấp trên, nhiều khi phải dứt bỏ cái nhìn và tình cảm yêu ghét cá nhân, đối xử với cán bộ cấp dưới bằng lý trí.
Tần Phượng còn chưa nói xong, Tô Vũ Hoàn có phần sốt ruột xen vào:
- Bí Thư Tần, tôi chỉ xử lý công việc, chứ không xử lý con người! Tôi tuyệt đối không có ý nhằm vào cá nhân đồng chí Bành Viễn Chinh! Tôi kiên trì cho rằng, hành động của thị trấn Vân Thủy là mù quáng, sai lầm, ở quận nhất định phải ngăn lại!
Mặc dù đây là chuyện của một doanh nghiệp, nhưng Dệt Phong Thái đóng thuế rất nhiều cho quận, hiện giờ lại sắp đưa ra thị trường, có thể nói là doanh nghiệp đứng đầu của quận. Nếu doanh nghiệp này xảy ra vấn đề, chúng ta hối hận cũng không kịp!
Tô Vũ Hoàn ngang nhiên nhìn Tần Phượng, lớn tiếng nói:
- Bí Thư Tần, hai chúng ta cần phải tìm Bành Viễn Chinh nói chuyện! Đây quả thật là làm bừa bãi!
Bây giờ Tần Phượng là Ủy viên thường vụ Thành ủy, cô chưa nói hết, đã bị Tô Vũ Hoàn cắt ngang, trong lòng rất bất mãn, mặt hơi sa sầm.
Cô biết Tô Vũ Hoàn từ Thủ đô tới, nhất định là có bối cảnh, nếu không lãnh đạo thành phố đã không tỏ vẻ xem trọng y. Nhưng dù có bối cảnh, ở quận Tân An y cũng chỉ là Chủ tịch quận, nhất định phải cư xử đúng mực. Từ lúc đến nhậm chức đến nay, tuy ngoài mặt y tỏ vẻ ôn hòa khiêm tốn, thật ra trong lòng rất kiêu căng, không coi ai ra gì, ngay cả đối với một Ủy viên thường vụ Thành ủy kiêm Bí thư Quận ủy như cô, y cũng không để vào mắt.
Trước giờ Tần Phượng một mực ngấm ngầm chịu đựng, một mực dò xét và quan sát.
Nhưng hôm nay, thái độ nghênh ngang của Tô Vũ Hoàn đã chọc giận cô. Cô cũng là nữ cán bộ lãnh đạo trẻ tuổi mạnh mẽ và cứng rắn, hiện giờ lại mang chức vị cao, dù là ở thành phố hay quận cũng không dám nửa phần thất lễ với cô. Tô Vũ Hoàn cư xử không chút tôn trọng cô như vậy, làm sao cô không tức giận.
- Chủ tịch quận Tô định làm như thế nào?
Tần Phượng lạnh lùng tựa lưng vào ghế, giọng hết sức lãnh đạm.
Ánh mắt Tô Vũ Hoàn ngưng tụ:
- Bắt buộc thị trấn Vân Thủy lập tức đình chỉ hành động sai lầm này, nhất định phải quán triệt đầy đủ tinh thần chỉ thị của quận, nếu không, chính là vô tổ chức, vô kỷ luật! Tôi đề nghị hội nghị thường vụ Quận ủy nghiêm túc xử lý Bành Viễn Chinh!
- Chủ tịch quận Tô, anh giành quyền quản lý và hệ thống lại các xí nghiệp dệt, từ lúc bắt đầu cho tới bây giờ, đều chưa hề báo cáo cho Quận ủy, cũng không được sự phê chuẩn của hội nghị thường vụ Quận ủy. Đương nhiên, đây là công tác của Ủy ban nhân dân quận, Quận ủy sẽ không can thiệp quá nhiều. Nhưng tôi phải nhắc nhở anh một câu, đây chỉ là chỉ thị của Ủy ban nhân dân quận, hoặc của Chủ tịch quận, chứ không phải của toàn quận!
Tôi, và cả các Ủy viên thường vụ khác, đều khá hài lòng với công tác của thị trấn Vân Thủy. Chúng tôi cho rằng, trải qua khảo nghiệm thực tế, chứng minh đồng chí Bành Viễn Chinh này là một đồng chí có năng lực, có đảm lược và có trách nhiệm! Mà bộ máy Đảng chính thị trấn Vân Thủy, cũng là một bộ máy đoàn kết hợp tác và có sức chiến đấu!
Bành Viễn Chinh từ chối đề bạt của Thành ủy, kiên trì ở lại công tác ở thị trấn, đây là một cán bộ trẻ tuổi, sẵn lòng cắm rễ ở cơ sở, muốn làm điều có ích thật sự cho dân chúng địa phương. Cán bộ trẻ tuổi như vậy, là không thấy nhiều. Chúng ta là Đảng ủy và chính quyền cấp trên, không thể vô trách nhiệm đến mức dễ dàng đả kích tính tích cực và nhiệt tình công tác của đồng chí cấp dưới!
Lời nói Tần Phượng hơi nặng.
Tô Vũ Hoàn có phần xấu hổ, lạnh lùng cười nói:
- Lời của Bí Thư Tần, tôi không dám nhận. Tôi không phủ nhận Bành Viễn Chinh là một đồng chí có năng lực, có trách nhiệm, là một cán bộ trẻ tuổi đáng để bồi dưỡng, nhưng, tôi làm Chủ tịch quận Tân An, không thể trơ mắt nhìn thị trấn cấp dưới phạm sai lầm to lớn! Sự tình liên quan công tác kinh tế tổng thể của quận, Ủy ban nhân dân quận không thể bàng quan mặc kệ! Đồng thời, thái độ lá mặt lá trái của Bành Viễn Chinh đối với quận, là nghiêm trọng không tuân theo nguyên tắc tổ chức. Nếu cán bộ thị trấn nào cũng như hắn, quyền uy của Quận ủy và Ủy ban nhân dân quận ở đâu?
- Đồng chí Tô Vũ Hoàn, tôi phải nhắc nhở anh, anh làm Chủ tịch quận, nói chuyện phải có trách nhiệm một chút! Nếu anh nhất định giữ vững ý kiến, thì hãy đệ trình lên hội nghị thường vụ Quận ủy thảo luận!
Tần Phượng không kiên nhẫn nổi nữa, phất tay trầm giọng nói.
Tô Vũ Hoàn tức giận hừ một tiếng,:
- Được, vậy thì đệ trình hội nghị thường vụ Quận ủy thảo luận! Tôi cũng không tin, đại đa số đồng chí nhìn không ra vấn đề!
Nói xong, Tô Vũ Hoàn giận dữ bỏ đi.
Tần Phượng tức giận run người, đột nhiên đập bàn, làm ly nước trên bàn tràn ra cả ra ngoài…
…
Bành Viễn Chinh rời khỏi văn phòng, vội vã đi xuống lầu. Quý Kiến Quốc dẫn theo vài cán bộ thị trấn, theo phía sau.
Trong sân trụ sở chính quyền thị trấn, Phó tổng giám đốc tập đoàn dệt Phong Thái Lưu Quang và vài người tháp tùng xuống xe. Bành Viễn Chinh cười ha hả tiếp đón:
- Chào mừng Lưu tổng!
Lưu Quang cũng cười, bắt tay Bành Viễn Chinh, nhìn chung quanh nói:
- Bí thư Bành, thị trấn các vị nổi danh giàu có ở thành phố, sao trụ sở cơ quan chính phủ thị trấn lại cũ nát như vậy?
Bành Viễn Chinh cười cười:
- Một nơi làm việc thôi mà, không tệ quá là được. Chúng tôi là Đảng ủy chính quyền một thị trấn, không ảnh hưởng đến hình ảnh của quận, không sao cả. Lưu tổng, các vị bằng hữu Dệt Phong Thái, mời vào!
Lưu Quang dẫn người của Dệt Phong Thái đi theo Bành Viễn Chinh lên lầu, đi thẳng đến phòng họp. Thật ra, tổ dự án do Lưu Quang cầm đầu, đã từng có lần đàm phán với tổ công tác do Phó chủ tịch thị trấn Quý Kiến Quốc cầm đầu.
Lần này Lưu Quang đến, chủ yếu là đại diện cho tập đoàn dệt Phong Thái đề xuất mấy điều kiện với thị trấn Vân Thủy. Điều kiện này là do Ban giám đốc tập đoàn dệt Phong Thái đưa ra, cũng là những điểm mấu chốt không thể nhượng bộ. Nói cách khác, nếu thị trấn Vân Thủy không đồng ý những điều kiện này, việc hợp tác không thể tiếp tục triển khai.
Trịnh Phong Thái là một kẻ lọc lõi, khi ký kết hiệp định khung hợp tác, ông ta cũng không đưa ra điều kiện gì, hết sức phối hợp; nhưng khi tới giai đoạn này, ông ta mới ra tay tranh thủ lợi ích lớn nhất cho mình, bảo con rể Lưu Quang tới đưa điều kiện, cũng là thử "độ chịu đựng" của Bành Viễn Chinh. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - https://
Nếu Bành Viễn Chinh không chấp nhận, điều kiện vẫn có thể "nới lỏng"; nhưng nếu Bành Viễn Chinh đáp ứng, đương nhiên Trịnh Phong Thái sẽ được đằng chân, lân đằng đầu.
Sau khi ngồi xuống, Lưu Quang quay lại ngầm liếc cấp dưới của mình một cái, nữ thư ký của y vội đưa lên một bản tài liệu. Đây là bản ghi những yêu cầu của Ban giám đốc tập đoàn dệt Phong Thái, nhưng nói thẳng ra, chính là yêu cầu của một mình Trịnh Phong Thái.
Bởi vì Ban giám đốc tập đoàn Phong thái tổng cộng chỉ có năm người, Chủ tịch Hội đồng quản trị là Trịnh Phong Thái, Phó chủ tịch là con gái ông ta, Trịnh Anh Nam, một trong ba thành viên Hội đồng quản trị là Lưu Quan, hai thành viên còn lại là Phó tổng giám đốc tập đoàn. Ở tập đoàn Phong Thái, lời nói của Trịnh Phong Thái là thánh chỉ. Đừng nói tới hai Phó tổng giám đốc kia có số cổ phần rất nhỏ, ngay cả con rể Lưu Quang cũng không dám nói nửa câu.
Truyện khác cùng thể loại
58 chương
55 chương
337 chương