Cao Quan

Chương 332

Bành Viễn Chinh ngồi vào trong xe của Phùng Bá Đào chạy vào trong Đại Hồng Môn. Lão thái thái sau khi biết được Bành Viễn Chinh muốn tới thì đã sớm chờ ở cửa. Thấy Bành Viễn Chinh từ trên xe bước xuống thì khẩn trương vội vã bước tới. Bành Viễn Chinh giật mình kinh hãi, nhanh chóng bước vài bước đỡ lão thái thái nói: - Bà nội, bà đi chậm một chút. Phùng lão thái thái mỉm cười, nắm cánh tay Bành Viễn Chinh, cao hứng nói: - Viễn Chinh à, cháu ngoan của bà, để bà nội nhìn xem. Chậc, hình như là cao hơn một chút rồi đấy. Bành Viễn Chinh cười khổ: - Bà nội, cháu hơn hai mươi tuổi rồi, sớm qua tuổi dậy thì, làm sao mà còn cao được nữa? Phùng lão thái thái trừng mắt: - Bà nội nói cao là cao. Mau cùng bà nội trở về. Bà nội đã chuẩn bị mấy món ăn ngon cho cháu. Trưa hôm nay ăn cơm với bà nội nha. Sau khi đạt được thân phận và địa vị như Phùng lão thái thái, thì không cần phải tự mình chủ động làm cái gì. Nhưng chỉ vì thương yêu đứa cháu từ nhỏ luôn bị thua thiệt của mình, bà đã bận rộn nấu ăn, chỉ huy đầu bếp làm việc này việc kia. Phùng lão thái thái kéo cánh tay của Bành Viễn Chinh vào cửa. Phùng lão đã sớm đứng ở thư phòng chờ Bành Viễn Chinh. Hôm nay Phùng lão mặc một thân chính trang, ngẩng đầu, khí độ uy nghiêm. Bành Viễn Chinh trong lòng rùng mình, khẩn trương tiến lên chào hỏi: - Ông nội! Phùng lão nhẹ nhàng gật đầu: - Đến đây, ông nội muốn nói chuyện với cháu. Nói xong, Phùng lão liền quay đầu vào trong thư phòng. Phùng lão thái thái rất không hài lòng, nhíu mày lầm bầm: - Lão già này, đứa nhỏ không dễ dàng đến đây một chuyến, ông còn nói chuyện gì nữa? Về nhà rồi là không nói chuyện quốc gia đại sự? Muốn nói quốc gia đại sự thì đến văn phòng của ông đấy. Bành Viễn Chinh thở phào một cái, cười nói: - Bà nội, cháu cùng ông nội nói chuyện. Vừa lúc cháu cũng có chuyện muốn hỏi ý kiến ông nội. - Đi thôi, đi thôi! Phùng lão thái thái bất đắc dĩ phất tay. Bành Viễn Chinh bước vào thư phòng, thấy Phùng lão ngồi ngay ngắn ở sau bàn, sống lưng thẳng tắp, thần thái trầm ngưng. Đầu của hắn trở nên căng thẳng, nhẹ nhàng kính cẩn nói: - Ông nội, ông tìm cháu? - Ừ, ngồi đi. Phùng lão khoát tay: - Hôm nay gọi cháu đến đây là nói chuyện công tác của cháu. Sau đó là nói chuyện hôn nhân của cháu và Thiến Như. Bành Viễn Chinh ngồi nửa mông trên ghế sofa, thân hình có chút cứng ngắc. Đây cũng không còn cách nào khác. Tuy rằng là ông nội của mình, nhưng nề hà thân phận của Phùng lão, Bành Viễn Chinh bất kể thế nào cũng đều có chút không thoải mái. Phải biết rằng, hắn chỉ là một cán bộ thị trấn cấp trưởng phòng nho nhỏ. Mà trước mặt, lại là lãnh đạo cao tầng dưới một người trên vạn người. Sự kính sợ đối với quyền lực cao tầng chỉ sợ là bẩm sinh. Bành Viễn Chinh không nói gì. Hắn đang đợi Phùng lão mở miệng. - Cháu ở thị trấn Vân Thủy hơn nửa năm rồi. Ông vẫn luôn chú ý đến công tác của cháu. Phùng lão lạnh nhạt nói: - Tổng thể mà nói, cháu ở dưới hấp tấp, hưng sư động chúng, thoạt nhìn thì thấy rất nhiều, nhưng ông nội tổng kết lại một chút, những chuyện cháu làm được chỉ đếm trên đầu ngón tay. - Xử lý ba lượt, nắm chặt hai hạng mục, cấp địa khu khác thả một mồi lửa. Lời nói thản nhiên nhưng uy nghiêm của Phùng lão truyền vào lỗ tai Bành Viễn Chinh, khiến hắn không biết nên khóc hay nên cười. Hắn cảm giác mình từ lúc đến thị trấn Vân Thủy nhậm chức cho đến nay, công tác cực khổ, cả ngày bận rộn, chạy lang thang, làm rất nhiều việc. Thành tích công tác lại không nhỏ, nhưng trong miệng ông nội lại trở thành có hai ba cái. Nhất là câu cuối cùng "cấp địa khu khác thả một mồi lửa" khiến khóe miệng hắn co giật, cũng không dám nói lại. - Ông nói như vậy, cháu nhất định sẽ cảm thấy rất oan ức, cảm giác mình đã chịu nhiều đắng cay, bỏ ra rất nhiều tâm huyết. Lại cảm thấy chuyện ở cơ sở không dễ làm. Có nhiều chuyện xảy ra mà không phải cháu có thể khống chế được. Phùng lão lạnh nhạt nói. Bành Viễn Chinh trong lòng cười khổ. Chẳng lẽ không phải như thế sao? Ông nội cao cao tại thượng, nào biết được ở cơ sở có bao nhiêu việc khó khăn? Ông nội nói cháu chỉ làm được có hai hạng mục, nhưng ông có biết vì hai hạng mục này mà cháu phải chạy muốn gãy chân. Về phần "cấp địa khu khác thả một mồi lửa" cũng đâu phải do mình mong muốn. - Hai hạng mục này cũng không tệ lắm. Xem như là vì dân chúng mà làm. Người kia thoạt nhìn thanh thế lớn, kỳ thật thì lại có hiềm nghi. Một thị trấn nhỏ như của cháu, mà lại có một hạng mục lớn như vậy, tương lai có thể lưu lại di chứng hay không? Có quy hoạch lâu dài hay không? Vạn nhất xuất hiện gió thổi cỏ lay, cũng rất dễ dàng phá vỡ công trình. - Thùng rỗng kêu to. Là một thị trấn mà nói, cháu nắm bắt hạng mục kinh tế, nắm bắt kinh tế, không cần tham lớn cầu dương. Phải suy xét đến thực tế địa phương một chút. Cháu nói thử xem, tập đoàn xí nghiệp Tín Kiệt đầu tư hơn một trăm triệu, so sánh với thị trấn của cháu thì có tính là quá lớn không? - Nếu như bác của cháu làm chuyện này, nó nhất định sẽ đem hạng mục này làm thành ở quận. Thậm chí là ở thành phố. Còn mình thì chỉ làm cầu dắt mối mà thôi. Hạng mục xây dựng ở thị trấn tụi cháu, nhưng chủ đạo công trình thì lại ở quận. Công trình thuận lợi hoàn công, kéo theo nền kinh tế thị trấn phát triển thì không cần phải nói. Nhưng một khi công trình xảy ra vấn đề, hai cấp chính quyền nội thành thành phố tụi cháu sẽ nghĩ biện pháp giải quyết. Một xã thị trấn như cháu thì có thể giải quyết được vấn đề gì. - Nên buông tay thì buông tay. Đừng tham quá. - Cho nên, ông nội nói cháu tham lớn cầu dương, mù quáng theo đuổi chiến tích, không đủ điềm đạm chắc chắn. Cháu có phục hay không? Lời nói của Phùng lão khiến cho Bành Viễn Chinh đột nhiên chấn động. Phùng lão nói như vậy, khiến hắn đột nhiên phát hiện, chính mình cố nhiên có được trí nhớ của hai kiếp. Nhưng đối với người nắm quyền lực của nước công hòa thì vẫn chẳng khác nào một đứa học sinh tiểu học. Hắn trên trán rịn mồ hôi, nghiêm nghị gật đầu: - Ông nội, cháu biết sai rồi. - Còn việc xử lý kia thì thật ra biến tròn biết méo, quyết định thật nhanh, khá toàn diện, nhìn được xu hướng chung của đại cục. Điều này làm cho ông nội khá hài lòng. Loại tác phong và năng lực tùy cơ ứng biến, có vài phần bản sắc của bác cả con khi còn trẻ rồi đó. - Nhưng sau này, cháu lại làm ra một sự kiện ngu xuẩn, rất ngu xuẩn. - Vấn đề thổ hào thô Mộng Sơn, nhất định phải là một vấn đề ngầm hiểu lẫn nhau. Nhưng nếu cán bộ hai cấp tỉnh và thành phố đều tạm thời không động đến ông ta, điều này nói rõ trong đó tất có nguyên nhân. Bất kể thế nào, không phải một cán bộ thị trấn như cháu có thể nhúng tay. Nhưng cháu lại tự cho là đắc kế, vì tiêu trừ phiền toái cho mình, ngay tại chỗ hô to gọi nhỏ, luôn mồm nói rằng kỷ luật đảng, đem những cán bộ thành phố Trạch Lâm dồn tới bờ vực. - Cháu tự cho mình rất là vênh váo đúng không? Nhưng ông nói cho cháu biết, nếu cháu không phải là tôn tử của Phùng gia thì giờ này cháu chết thảm rồi. Nếu không phải Từ Xuân Đình là tai mắt của ông nội thì giờ này cháu còn an ổn ngồi ở chỗ này nói chuyện với ông không? - Nên nhượng bộ thì không biết nhượng bộ. Nến biến báo thì lại không biết biến báo. Thật là thiếu bình tĩnh. Phùng lão nói tới đây, thanh sắc đều có chút mãnh liệt. Bành Viễn Chinh đổ mồ hôi lạnh. Hắn lúc trước sở dĩ mạnh tay như thế, là vì trong tiềm thức hắn biết Từ Xuân Đình sẽ giúp hắn bãi bình. Cho nên mới không kiêng nể gì, giải quyết tận gốc. Giờ hồi tưởng lại thì đích thật là có chút nôn nóng rồi. Phùng lão thở phào một cái, nhìn Bành Viễn Chinh, im lặng không nói. Bành Viễn Chinh thần sắc hòa hoãn lại, biết ông nội hôm nay cố ý chỉnh hắn, là cảm thấy hắn trong chính trị chưa đủ thành thục, chưa đủ vững vàng. Nói một cách khác, chính là bởi vì Phùng lão kỳ vọng hắn rất cao. Cho nên yêu cầu rất cao. - Ông nội, cháu biết sai rồi. Về sau cháu biết mình nên làm như thế nào. Phùng lão lúc này mới chậm rãi gật đầu: - Kỳ thật, nói một cách tổng thể, ông nội đối với công tác của cháu vẫn là hài lòng. Mặc dù cháu ngầm lợi dụng lực ảnh hưởng trong nhà, nhưng chung quy cũng vẫn là làm việc. Ông nội cũng rõ ràng, ở cơ sở làm việc rất khó khăn. Nhưng ông nội hy vọng cháu có thể thận trọng, thành thục, không cần phải tỏ ra tài năng thái quá. - Làm một chuyện gì, không cần một lần là xong, phải học cách biến báo. Ví dụ như vụ thổ hào thôn Mộng Sơn, cháu có thể hoàn toàn kết nối với Từ Xuân Đình, nên làm như thế nào, Từ Xuân Đình sẽ có câu trả lời cho cháu. Vì sao phải nhất định đem mâu thuẫn lan rộng ra? Phùng lão lời nói đầy thấm thía: - Đương nhiên, cháu còn trẻ, cần không ngừng học tập, không ngừng tôi luyện thì tài năng mới phát triển. Ông nội cho cháu cơ hội. - Ông nội đã nói với Từ Xuân Đình là không được chiếu cố đặc biệt cháu. Nếu cháu phạm sai lầm, thì nên chịu trách nhiệm, nhất định phải chịu trách nhiệm. Đương nhiên, ông nội hy vọng cháu sẽ không phạm sai lầm. Hy vọng cháu sẽ đi theo con đường bằng phẳng. Một bước một dấu chân, đi được xa hơn, cao hơn. - Ông nội cho cháu bài thi, năng lực và bản lĩnh phải chiếm bảy phần, ảnh hưởng trong nhà chỉ chiếm ba phần thôi. Đây chính là yêu cầu của ông, và cũng là khảo nghiệm. Phùng lão đột nhiên phất tay: - Hôm nay nói tới đây thôi. Hãy suy nghĩ một chút. Ông nội còn một hoạt động bên ngoài. - Bà nội cháu cứ cằn nhằm ông, nói muốn đem cháu về lại thủ đô, an bài thỏa đáng. Ông nội cho cháu cơ hội lựa chọn. Nếu như cháu nguyện ý trở lại thủ đô, trong nhà sẽ cho cháu một tiền đồ cơm áo không lo, rời xa chính trị, an ổn sống qua một đời. Nếu như cháu nguyện ý tiếp tục đi theo chính trị, thì cháu nhất định phải ở lại cơ sở rèn luyện, làm tốt tư tưởng chịu khổ. - Không nên gấp gáp trả lời ông. Suy nghĩ kỹ càng rồi nói sau. Nói xong, Phùng lão bước ra ngoài. Bành Viễn Chinh đứng dậy nhìn theo bóng lưng của Phùng lão, không kìm nổi cười khổ một tiếng. Loại lựa chọn này còn cần phải lựa chọn sao? Hắn thà rằng ở dưới làm một cán bộ thị trấn, phát hiện khát vọng chính trị của mình, còn hơn là ở lại thủ đô làm một nhị thế tổ, một gã công tử bột. Phùng lão bước ra cửa, trước khi lên xe, liền quay đầu nhìn lên căn nhà số 3 của mình, trong lòng âm thầm thở dài. Đối với đứa cháu này, ông ký thác kỳ vọng rất cao, tính toán chu toàn. Mà rất nhiều mặt cao tầng rất phức tạp, rất nguy hiểm, cũng không phải Bành Viễn Chinh trước mắt có khả năng chạm đến và hiểu rõ. Ông chỉ hy vọng lúc mình còn sống, có thể đem Bành Viễn Chinh phát triển lên, khiến căn cơ hắn vững chắc, tương lai mới có thể gánh vác Phùng gia. Ông vẫn không công khai thân phận của Bành Viễn Chinh, kỳ thật chính là một sự bảo hộ.