Cao Quan

Chương 306

- Tôi họ Trương, là mẹ của An Gia Ung. Tôi tới là để hỏi cô Phùng, tuy con trai tôi mạo muội đến quấy rầy cô, nhưng không hề có ác ý, vì sao các người lại níu lấy không tha? Đến giờ này con tôi còn bị nhốt và chịu khổ ở đồn công an… Vốn Trương Thu Cúc muốn đến nói chuyện. Tuy bà là phụ nữ, nhưng không phải ngốc nghếch. Dựa vào thực lực nhà mình, cố gắng nửa ngày cũng không đưa được con ra, đủ biết đã gặp phải người có bối cảnh không tầm thường. Nhưng bà mang một bụng tức tối, giọng điệu nói chuyện cũng gay gắt, hơn nữa, càng nói lại càng tức, giọng điệu lại càng không lễ độ, Phùng Thiến Như là người như thế nào, xuất thân ra sao, làm sao chịu được các nói năng này. Phùng Thiến Như nhíu mày, thản nhiên nói: - Hôm qua con của bà đến trường gây rối, chúng tôi báo cảnh sát là đúng. Về phần vì sao hắn còn bị giữ lại đồn, đó là chuyện của đồn công an, chúng tôi không làm cái gọi là "không buông tha". Bà nên đến gặp người của đồn công an đi. Thật sự, Phùng Thiến Như cảm thấy chuyện này xử lý như vậy là êm rồi. Cô cũng không muốn tiếp tục làm căng, dù sao hành động của An Gia Ung tuy khác người, nhưng cũng không xúc phạm tới cô, cùng lắm chỉ là phiền phức một chút mà thôi. Nghĩ vậy, Phùng Thiến Như định khi quay về sẽ khuyên Bành Viễn Chinh, nhanh chóng biến chuyện này chuyện lớn thành chuyện nhỏ, chuyện nhỏ coi như không có. Nói xong, Phùng Thiến Như định đi vào trường. Trương Thu Cúc không chịu từ bỏ ý định, nắm lấy cánh tay Phùng Thiến Như, cười lạnh nói: - Cô muốn đi à? Tôi nói chưa xong đâu! Phiền cô Phùng theo chúng tôi đến đồn công an một chuyến, đem con tôi ra! Trương Thu Cúc mạnh tay, bóp cánh tay Phùng Thiến Như khá đau. Phùng Thiến Như nhướng mày lên, cả giận nói: - Bà buông tay ra! Sao bà có thể vô lễ như vậy? Buông ra! Trương Thu Cúc cứ kéo cô lại không chịu buông. Lái xe và thư ký của bà ta thấy vậy cũng chạy tới ngăn trở Phùng Thiến Như. Ông già gác cửa thấy tình hình không ổn, quay về phía trường kêu lớn. Giáo viên và học sinh trong trường rầm rập chạy đến mấy chục người, vây quanh Phùng Thiến Như bảo vệ, hai bên nổi lên một trận xung đột. Trong lúc lôi kéo, túi áo khoác của Phùng Thiến Như bị Trương thu Cúc và người của bà ta xé rách, tay cô cũng bị móng tay Trương Thu Cúc cào xước vài đường rớm máu. Giáo viên và học sinh trong trường phẫn nộ vây lấy mấy người Trương Thu Cúc không cho đi, mãi cho đén lúc đồn công an phái người tới. Phó Thái Hà nghe nói Trương Thu Cúc, mẹ An Gia Ung dẫn người đả thương vị hôn thê của Bành Viễn Chinh, liền biến sắc, trong lòng thầm kêu khổ, thạt sự là sóng trước chưa qua, sóng sau đã tới. Lúc này đồn còn đang giữ An Gia Ung chưa xử lý, mẹ hắn lại làm ầm ĩ. Trương Thu Cúc làm Phùng Thiến Như bị thương, tuy rằng không nghiêm trọng, nhưng Phó Thái Hà cũng không dám chậm trễ. Lập tức gọi điện thoại xin chỉ thị của Lý Minh Nhiên. Lý Minh Nhiên không chút do dự, lập tức ra lệnh cho y đưa mấy người Trương Thu Cúc về đồn rồi nói sau. Bành Viễn Chinh đang ở văn phòng với Cổ Lượng và Hoàng Hà thảo thuận công tác, công trình phố buôn bán đã đc tiếp tục xây dựng, công ty xây dựng đô thị thành phố Tân An thành lập ban quản lý dự án, tiếp nhận dự án này, trước hết bắt đầu thi công ở công trường. Sắc mặt Điền Minh khó coi, gõ cửa văn phòng tiến vào, hạ giọng nói: - Lãnh đạo, không ổn rồi, vừa rồi có người ngăn cản cô Phùng ở cổng trường, nhà trường gọi điện đến báo, hình như…hình như Cô Phùng bị thương. - Cái gì?! Bành Viễn Chinh hoảng sợ, liền biến sắc. Cổ Lượng và Hoàng Hà giật mình, kinh ngạc đứng dậy. - Lão Cổ, lão Hoàng, tôi phải chạy đến đó xem sao. Bành Viễn Chinh nói vội, rồi dẫn Điền Minh chạy về phía trường học. Tới nơi, hai người vào văn phòng hiệu trưởng Trương Mặc Nhiễm gặp Phùng Thiến Như. Thấy Phùng Thiến Như chỉ bị rách áo khoác, mà "vết thương", chỉ là bị cào xước ngoài da, lúc này Bành Viễn Chinh mới thở phảo nhẹ nhõm. Nhưng dù vậy, lửa giận trong lòng hắn vẫn dâng cao, gần như không kìm chế được sự phẫn nộ của mình. Truyện Sắc Hiệp - https:// Hắn nhẹ nhàng vuốt ve vết máu trên cánh tay Phùng Thiến Như, dịu dàng khẽ nói: - Thiến Như, đau không? - Không sao đâu. Phùng Thiến Như nhận thấy Bành Viễn Chinh hết sức tức giận, sợ hắn kích dộng rồi làm chuyện không phù hợp với hình ảnh một lãnh đạo thị trấn, liền an ủi hắn. Thật ra trong lòng Phùng Thiến Như vẫn còn cảm giác chưa hoàn hồn, mà cánh tay cũng bị bóp tím bầm. Cô xuất thân quyền quý, từ nhỏ đến lớn, là hòn ngọc quý trên tay Phùng gia, có bao giờ gặp loại chuyện như thế này. - Thiến Như, mình về nghỉ ngơi đi. Điền Minh, cậu lái xe đưa Thiến Như về thành phố. Bành Viễn Chinh quay lại nhìn Điền Minh, mặt trầm như nước. Phùng Thiến Như hơi lo lắng nắm lấy cánh tay Bành Viễn Chinh dịu dàng nói: - Anh Viễn Chinh, em không có gì đáng ngại, đừng nóng giận… - Anh không tức giận đâu. Bành Viễn Chinh cười, ôm lấy Phùng Thiến Như, trong lúc vô ý đụng phải tay đau của cô, theo phản xạ, Phùng Thiến Như khựng người, than hình hơi run lên. Bành Viễn Chinh nhẹ nhàng nắm lấy cánh tay Phùng Thiến Như, vén ống tay áo lên, chỉ thấy trên cổ tay mịn màng trắng nõn có một vòng tím bầm rõ ràng, hơi sưng lên, nhìn thấy mà giật mình. Phùng Thiến Như nhỏ da non thịt, làm sao chịu nổi sự lôi kéo hết sức của Trương Thu Cúc. Khóe miệng Bành Viễn Chinh hơi giần giật, trong lòng như bị kim đâm. Hắn xoa xoa tay cô: - Thiến Như, đến bệnh viện khám đi, bôi thuốc. Tại đồn công an thị trấn, Trương Thu Cúc ở trong phòng khóc lóc om sòm, Phó Thái Hà khoanh tay trước ngực, lạnh lùng nhìn người phụ nữ đứng tuổi này. Một cảnh sát bước vào, kề tai Phó Thái Hà nói nhỏ vài câu, Phó Thái Hà biến sắc, vội dẫn theo một cảnh sát đi ra, dặn cấp dưới trông coi Trương Thu Cúc. Phó Thái Hà và một cảnh sát cầm theo máy ảnh đi vào bệnh viện thị trấn. Bành Viễn Chinh đang cùng Điền Minh chờ bác sĩ khám cho Phùng Thiến Như, thấy Phó Thái Hà tới, liền cười nói: - Đồn trưởng Phó, tôi suy nghĩ một chút, muốn nhờ các vị tới đây ghi lại chứng cứ. - Được, Bí thư Bành, xin yên tâm, chúng tôi nhất định xử lý vụ này đúng theo luật, đem lại sự công bằng cho cô Phùng. Thó Thái Hà cười theo, vội bảo cảnh sát chụp hình cánh tay bị thương của Phùng Thiến Như, đồng thời lấy một bản sao giấy chứng thương của bác sĩ mang đi. Từ đầu đến cuối, Bành Viễn Chinh không nói thêm câu nào, nhưng gọi Phó Thái Hà đến ghi lại chứng cứ, là một loại thái độ. Rời khỏi bệnh viện, trở lại đồn, Phó Thái Hà lập tức gọi điện thoại báo cáo cho Lý Minh Nhiên. Lý Minh Nhiên trầm giọng nói: - Phó Thái Hà, trước hết cậu cho người trông chừng, sắp xếp lại các chứng cứ có liên quan, chờ điện thoại của tôi. Lý Minh Nhiên gác điện thoại, ngẫm nghĩ một chút, lại gọi điện báo cáo cho Cục trưởng Cục công an thành phố Cổ Đạt Xuân. Cổ Đạt Xuân im lặng một lát, cuối cùng chỉ nói sơ lược một câu: - Dựa theo thủ tục và quy định mà làm. *** An Lập Tiết biết vợ mình cũng bị nhốt vào đồn, hết sức kinh hãi. Ông ta đích thân đến Phân cục công an quận Tân An, vốn là doanh nghiệp tư nhân có "số má" ở thành phố Tân An, ông ta cũng có quen biết với Lý Minh Nhiên, nhưng khi ông ta đến nhà, Lý Minh Nhiên không chịu gặp ông ta. Đã không nhờ cậy được, ông ta còn nhận được câu trả lời của Cục công an: Trương Thu Cúc và An Gia Ung gây rối và cố ý gây thương tích, sẽ bị cảnh sát xử lý nghiêm khắc theo luật định. An Lập Tiết giật mình kinh sợ, biết đã lớn chuyện, vội quay về, định lên Cục công an thành phố tìm người quen nhờ giúp đỡ. Một khi để cho Phân cục làm xong thủ tục, xác định "tội danh" rồi, thì cho dù là lãnh đạo Cục công an thành phố cũng không thể sửa đổi. *** Đêm qua, trong lúc ở tỉnh tham gia lễ ký kết đặt hàng, An Gia Bình biết tin về em trai, vốn y cũng không coi trọng lắm, nhưng sáng hôm sau, lại nhận được điện thoại từ gia đình, nói là mẹ y lại bị nhốt, còn có thể bị cảnh sát "xử theo pháp luật"! An Gia Bình giận tím mặt, lập tức dẫn người, lái xe trở về. Gặp mặt cha, An Gia Bình biết được rõ ràng đầu đuôi sự việc. Rất rõ ràng, em trai và mẹ y đuối lý, nhưng dù vậy, An Gia Bình vẫn cho rằng Bành Viễn Chinh khinh người quá đáng. Một chút đụng chạm, xung đột nhỏ, lại muốn đưa người ta vào "con đường chết" sao? An Gia Bình mơ hồ biết Bành Viễn Chinh có chút bối cảnh, với thế lực và ảnh hưởng nhà y mà người quen trong ngành công an đóng cửa không tiếp, đủ thấy rõ vấn đề. Nhưng y không thể trơ mắt nhìn mẹ và em trai bị đem ra "xét xử". Tuyệt đối không thể. Huống chi, An gia ở Tân an cũng là dòng họ có uy tín, không thể chịu đựng được chuyện mất mặt này. An Gia Bình gọi Hoắc Dương đến. Đối với chuyện này Hoắc Dương tránh như tránh tà, nhưng dù sao thường ngày nhận được nhiều "chỗ tốt" từ An gia, bây giờ An gia "triệu tập", y không thể không đến. - Lão Hoắc, chúng ta cũng không phải người ngoài, bây giờ đã tới nước này, anh giúp tôi tìm biện pháp. Chỉ cần có thể đưa mẹ và em trai tôi ra, nói gì cũng được. An Gia Bình nhìn chằm chằm Hoắc Dương, đôi mắt lóe ra một luồng sáng lạnh lẽo. - An tổng này, em trai anh mới từ nước ngoài về, liền gây ra phiền phức lớn như vậy, hắn cũng thật quá đáng, không quen biết con gái nhà người ta, lại đến trường học gây rối, kết quả bị người của đồn công an nhốt. Còn mẹ anh nữa, chuyện đã rõ ràng như vậy, đối phương không phải dễ chọc, nên nói vài câu mềm mỏng, xin lỗi một tiếng, tôi nghĩ sẽ là chuyện lớn biến thành chuyện nhỏ, chuyện nhỏ coi như không có. Nhưng mẹ anh thật là, dẫn người chạy tới đả thương vị hôn thê của Bành Viễn Chinh, anh nói làm sao hắn bỏ qua? Hoác Dương phàn nàn. An Gia Bình lạnh lùng cười nhạt: - Tôi mời lão Hoắc đến giải quyết vấn đề, đâu phải để nghe anh quở trách mẹ tôi! Trong lòng An Gia Bình phẫn nộ thầm nghĩ: thật sự là chó sói cho ăn mãi cũng không quen mặt, nhận nhiều lợi ích từ bố mày như vậy, đừng nói là làm chó giữ cửa, ngay cả vẫy đuôi cũng không biết! Giọng An Gia Bình lạnh như băng, trong lòng Hoắc Dương giật thót, vội cười nịnh nói: - An tổng à, không phải tôi không muốn giúp anh, mà là tôi không giúp nổi! Tôi đã tìm đến Phó cục trưởng Đinh Bác Hầu, nhưng đây là vụ do Cục trưởng Lý Minh Nhiên xử lý, lãnh đạo khác không nhúng tay vào được!