Cao Quan
Chương 253
Mạnh Hiểu Quyên vui sướng mà cầm quà tặng của Mạnh Lâm, cười nói:
- Mẹ, cô Lâm thật có tâm. Cô còn nhớ chuyện con kết hôn.
- Hiện tại xem ra, người cô này của con thật sự không tồi. Đáng tiếc nhà chúng ta trước đây đối với cô ấy…
Trương Mỹ Kỳ có chút hổ thẹn mà thở dài:
- Bằng không thì ba của con cũng có thể thơm lây từ Phùng gia. Nói không chừng còn có thể một bước tiến lên.
- Mẹ, trước đây con đã nói mẹ quá đáng với cô. Hiện tại….Thôi, không nói chuyện này nữa. Cô rất độ lượng, nếu ba có việc khẩn cầu, cô khẳng định là sẽ hỗ trợ.
Mạnh Hiểu Quyên lại cười nói:
- Vị công chúa này của Phùng gia thật sự xinh đẹp. Em họ Viễn Chinh cuối cùng cũng là khổ tận cam lai, thật có phúc khi lấy được một người vợ như vậy.
Trương Mỹ Kỳ lại cười không nói cái gì.
Đối với bà mà nói, Phùng Thiến Như xinh đẹp thì chẳng tính cái gì. Theo cách nghĩ của bà, với thân phận tôn trưởng Phùng gia của Bành Viễn Chinh, muốn kết hôn với dạng mỹ nữ nào lại không được.
- Mẹ, tối nay An Gia Bình mời chúng ta dùng cơm. Ba của con có đi không?
Mạnh Hiểu Quyên cẩn thận cất quà tặng của Mạnh Lâm.
- Đi, con và Gia Lượng mới kết hôn, mẹ và ba con ít nhât cũng phải nể mặt con rể chứ?
Trương Mỹ Kỳ liếc mắt nhìn con gái:
- Tuy nhiên, con nói cho Gia Lượng, đừng thân thiết với cha con An Cư Bình quá. Ba con nói An Lập Tiết không được sạch sẽ.
Bành Viễn Chinh và Phùng Thiến Như rời khỏi Mạnh gia, lái xe đến khu mua sắm. Bởi vì phải ở lại Tân An một thời gian nên Phùng Thiến Như muốn mua chút vật dụng hàng ngày. Hơn nữa, Bành gia lâu rồi không có ai ở nên tủ lạnh gần như là trống rỗng. Hai người muốn sống ổn thì phải mua một ít đồ dùng hàng ngày, nhất là đồ ăn.
Phụ nữ trời sinh đều thích mua sắm điên cuồng. Ở siêu thị mua đầy đủ đồ dùng, thấy thời gian còn sớm, Phùng Thiến Như lại kéo Bành Viễn Chinh lên lầu, chỗ bán trang phục. Nhưng đi dạo cả nửa ngày, bởi vì Tân An chỉ là một thành phố cấp ba, nên kiểu dáng trang phục không thể so sánh với thủ đô. Có thể khiến Phùng Thiến Như thích thì không nhiều lắm.
Nhưng mặc dù vậy, Phùng Thiến Như vẫn không biết mệt, liên tiếp mua hai bộ quần áo cho Bành Viễn Chinh, và một bộ áo lót. Còn có hai cái khăn quàng quấn cổ.
Vòng vo nửa ngày, Phùng Thiến Như rốt cuộc cũng mua được một cái váy lông dê. Cô chạy tới phòng thử đồ thì Bành Viễn Chinh nhận được điện thoại của Hoàng Đại Long.
Hoàng Đại Long thanh âm hơi chút kính cẩn, hoàn toàn mất đi phong cách hippi ngày xưa.
- Viễn Chinh, tôi và Tống Quả đang ở khách sạn lớn Tân An đặt một phòng. Anh và Phùng tiểu thư khi nào đến? Mọi người đang ở nhà à? Tôi cho xe đến đón hai người.
Bành Viễn Chinh nghe ra trong giọng nói của Hoàng Đại Long có chút khác thường thì liền hiểu.
Sau khi y biết được thân phận đích thật của Bành Viễn Chinh, nếu Hoàng Đại Long vẫn như cũ thì mới là kỳ quái. Không cần nói đến Hoàng Đại Long, ngay cả Tống Quả lúc trước cũng phải thật lâu mới khôi phục lại được sự bình tĩnh.
Bành Viễn Chinh cười nói:
- Đại Long à, chúng tôi đang mua đồ ở siêu thị. Một tiếng nữa anh phái xe đến rước chúng tôi ở nhà nha. Hôm nay bố anh sẽ bắt anh khao chết đấy.
Bành Viễn Chinh bình thường rất ít khi nói bậy, hôm nay cố ý như thế, đơn giản là muốn cho Hoàng Đại Long thoải mái một chút. Bành Viễn Chinh trước sau vẫn là Bành Viễn Chinh, không có bất luận một thay đổi nào.
Hoàng Đại Long là người thông minh. Y nghe xong Bành Viễn Chinh nói thì như trút được gánh nặng trong lòng.
Bành Viễn Chinh nghe xong điện thoại thì thấy Phùng Thiến Như mặc chiếc váy lông dê bước ra cười nói:
- Anh Viễn Chinh, anh thấy em mặc chiếc váy này có đẹp không?
- Đẹp!
Bành Viễn Chinh cười nói.
Nữ nhân viên bán hàng thấy Bành Viễn Chinh cầm điện thoại di động nói chuyện thì biết không phải là khách hàng bình thường, liền cười nói:
- Đúng vậy, tiên sinh, bạn gái của ngài mặc chiếc váy này thật sự là rất thích hợp.
- Haha, Thiến Như nhà chúng tôi mặc cái gì cũng đẹp, cũng không chỉ dừng lại ở chiếc váy này.
Bành Viễn Chinh thản nhiên cười nói.
Nữ bán hàng lập tức nghẹn lại, rất nhiều lời thổi phồng còn chưa nói ra thì nuốt trở vào, sắc mặt trở nên xấu hổ.
Phùng Thiến Như cảm thấy buồn cười, hạ giọng nói:
- Anh Viễn Chinh, bảo anh xem một chiếc váy, anh còn nói nhiều như vậy. Hai trăm đồng, có đáng giá hay không?
Bành Viễn Chinh quét mắt nhìn nữ bán hàng, cười ha hả, ghé vào bên tai Phùng Thiến Như:
- Thiến Như, không phải là nói đến mắc hay không, nhưng anh cảm thấy nó quá màu mè. Tuy rằng em mặc vào rất đẹp nhưng lại không thích hợp với em. Tuổi của em nên mặc những bộ quần áo màu sáng thôi. Đọc Truyện Online Tại https://
- Hơn nữa, cách may còn rất bình thường.
Bành Viễn Chinh nói như vậy, tâm tư muốn mua của Phùng Thiến Như liền phai nhạt. Cô khi mua gì cũng phải xem Bành Viễn Chinh nhận xét như thế nào.
Cô đưa lại chiếc váy cho nữ bán hàng đang rất không cao hứng, rồi khẩn trương nắm tay Bành Viễn Chinh kéo đi.
- Anh nói thật, Thiến Như của anh mặc cái gì cũng đẹp.
Bành Viễn Chinh cười ha hả, bước chân dừng lại, hướng một đôi thanh niên nam nữ đang đi tới.
- Mã Tự!
Mã Tự ngẩn ra, cười ha hả, tiến lên bắt tay Bành Viễn Chinh.
- Chủ tịch thị trấn Bành của chúng ta sao lại rảnh rỗi đi dạo siêu thị vậy?
Mã Tự vừa cười, giới thiệu cô gái đeo mắt kính cận bên cạnh:
- Đây là bạn gái của tôi, là giáo viên cấp hai, tên là Sùng Khiết. Sùng Khiết, đây là người mà anh đã nói với em, là lãnh đạo trực tiếp trước đây của anh. Hiện nay đang là Chủ tịch thị trấn Vân Thủy Bành Viễn Chinh.
Sùng Khiết ngượng ngùng cười, hướng Bành Viễn Chinh gật đầu:
- Chào anh, Chủ tịch thị trấn Bành.
- Xin chào, cô Sùng.
Mã Tự liếc nhìn Phùng Thiến Như đang tao nhã cười bên cạnh, thì lập tức kinh hãi. Y kéo tay Bành Viễn Chinh, hạ giọng nói:
- Lão lãnh đạo rất có diễm phúc đấy. Vị này chính là đệ muội?
Bành Viễn Chinh cười ha hả, kéo tay Phùng Thiến Như:
- Thiến Như, đây là đồng nghiệp trước đây làm cùng ở phòng Tin tức Ban tuyên giáo, Mã Tự.
Tuy rằng đã hẹn Hoàng Đại Long một giờ nữa cho xe đến đón, nhưng Phùng Thiến Như ở siêu thị mua sắm lâu quá nên chậm trễ thời gian. Thấy trời đã tối, Bành Viễn Chinh liền gọi cho Hoàng Đại Long, nói rằng mình sẽ trực tiếp lái xe từ siêu thị đến đó luôn, không về nhà.
Màn đêm buông xuống, ánh đèn lóe lên. Vào giờ tan tầm, dòng xe cộ lui tới như thoi đưa.
Bành Viễn Chinh lái xe từ từ. Khi tới khách sạn Tân An thì đã gần sáu giờ.
Sau khi đậu xe vào bãi, Bành Viễn Chinh vừa muốn mở cửa cho Phùng Thiến Như xuống xe thì đột nhiên thân xe vang lên một tiếng ầm. Một chiếc xe màu đen việt dã từ phía sau trờ tới, tông vào đuôi xe Bành Viễn Chinh.
Bành Viễn Chinh nhíu mày, lập tức xuống xe nhìn đằng sau. Phía sau xe đã bị đụng lõm vào một mảng, thì liền hướng gã lái xe việt dã lớn tiếng nói:
- Anh lái xe kiểu gì vậy? Xe của tôi đậu đúng chỗ, anh còn dám đụng vào?
Gã lái xe liền nhảy xuống. Người này nhìn qua rất cao lớn, vừa thấy thì biết rằng là hạng người lực lưỡng.
Y cười lạnh:
- Tôi còn chưa hỏi cậu cậu đậu xe kiểu gì vậy? Sao lại cản đường người khác? Chó ngoan không hiểu tiếng người sao?
Thấy thằng nhãi này nói năng lỗ mãng, Bành Viễn Chinh lửa giận bốc lên, giương tay chỉ vào gã lái xe, nổi giận nói:
- Rõ ràng là anh đụng vào xe người ta, lại còn mắng mỏ? Anh đây là có thái độ gì? Tôi lập tức báo cảnh sát.
Gã lái xe xì một tiếng khinh miệt:
- Cứ thích thì báo cảnh sát đi. Tôi nói cho cậu biết, tôi đây chính là người của cục Công an thành phố.
Phùng Thiến Như cau mày, kéo cánh tay Bành Viễn Chinh:
- Anh Viễn Chinh, thôi đi, chỉ là một va chạm nhỏ. Chúng ta đi thôi, đừng chấp nhặt anh ta làm gì.
Bành Viễn Chinh thở ra một cái, vỗ cánh tay Phùng Thiến Như, ra hiệu cô đừng khẩn trương.
Hắn lấy điện thoại di động ra, vừa muốn báo cảnh sát thì đằng sau lại xuất hiện một chiếc xe Audi màu đen.
Trong chiếc xe Audi có đến vài người. Đi đầu là một thanh niên mặc chiếc áo da. Bành Viễn Chinh nhận ra người này, chính là con trai của An Lập Tiết An Gia Bình của tập đoàn An Lập ở thành phố. Lần trước ở khách sạn Tân An, Bành Viễn Chinh đã có va chạm qua một lần.
Mà trong đoàn người còn có bốn người quen. Vợ chồng Mạnh Cường, chị họ Mã Hiểu Yến và một người thanh niên mang mắt kính.
Nhưng hình như An Gia Bình không nhớ Bành Viễn Chinh.
An Gia Bình hướng gã lái xe, phất tay nói:
- Lão Hoắc, có chuyện gì vậy?
Gã lái xe cười nói:
- Tiểu tử này đậu xe bậy bạ, còn kiếm chuyện với tôi. Hắn không ngờ còn muốn báo cảnh sát. Thật là buồn cười!
An Gia Bình không thèm để ý liếc mắt nhìn Bành Viễn Chinh, phất tay nói:
- Thôi đi, lão Hoắc, đừng phá hỏng sự hưng phấn của chúng ta. Thằng nhóc cứng đầu, anh đưa cho hắn hai đồng tiền, rồi khẩn trương đi mau.
Gã lái xe thể thao liền giữ chặt cánh tay An Gia Bình, quát to:
- Không thể cho hắn đi. Tiểu tử, mày không phải nói muốn gọi cảnh sát sao? Khẩn trương gọi đi. Bố mày ở đây chờ.
Thằng nhãi này không có nói dối. Y chính là Đại đội phó đại đội cảnh sát hình sự Cục công an thành phố Hoắc Dương. Mặc dù không phải cố ý gây chuyện với Bành Viễn Chinh, chỉ có điều y là Đại đội phó đại đội hình sự nên luôn kiêu ngạo, bình thường không ai dám gây chuyện.
Bành Viễn Chinh ngẩng đầu nhìn thằng nhãi, lửa giận trong lòng đã đến đỉnh điểm. Vốn cũng không phải chuyện lớn gì. Thằng nhãi này cho dù không xin lỗi, nhưng nói chuyện khách khí một chút, hắn cũng sẽ không truy cứu.
Hắn ngẩng đầu nhìn Hoắc Dương, đang muốn gọi điện thoại báo cảnh sát, thì Trương Mỹ Kỳ xấu hổ bước tới:
- Viễn Chinh, Thiến Như, sao lại là hai người?
Bành Viễn Chinh thần thái lạnh lùng, không hé răng. Cơn tức giận của hắn bởi vì nhìn thấy vợ chồng Mạnh Cường mà càng thêm tăng vọt.
Phùng Thiến Như nhìn Trương Mỹ Kỳ, đồng thời nhích lại gần Bành Viễn Chinh.
Hoắc Dương thấy Trương Mỹ Kỳ dường như là quen biết tên tiểu tử trước mắt thì không khỏi giật mình kinh hãi, nhìn qua Trương Mỹ Kỳ.
Trương Mỹ Kỳ nhíu mày, lạnh lùng nhìn Hoắc Dương, hạ giọng nói:
- Hoắc Dương, em đụng vào xe người ta, sao lại không biết nói xin lỗi?
Hoắc Dương cười khổ:
- Chị họ…
- Mau xin lỗi đi.
Trương Mỹ Kỳ lớn tiếng:
- Nhanh lên, mau xin lỗi.
Hoắc Dương là em họ của bà. Hôm nay An Gia Bình mời khách, liền thuận tiện mời luôn y. Chồng của Mạnh Hiểu Quyên An Gia Lượng là bà con xa với An Gia Bình. An Gia Lượng trước kia không có lui tới với An Gia Bình, nhưng vì An Gia Lượng cưới con gái của Phó chủ tịch thành phố nên mới lui tới chặt chẽ.
Trương Mỹ Kỳ ánh mắt không ngờ có chút hung ác.
Hoắc Dương trong lòng kinh ngạc, trên mặt khó chịu. Y không dám ngỗ nghịch với chị họ, liền bước lên xin lỗi:
- Xin lỗi, ông em, buổi tối lái xe nhìn không rõ lắm. Thật có lỗi nhiều. Ngày mai cậu cứ đến cục Công an tìm tôi, tôi sẽ trả tiền sửa xe.
Bành Viễn Chinh lạnh lùng cười:
- Anh nhớ kỹ, tôi nhất định sẽ báo cảnh sát đấy.
Nói xong, Bành Viễn Chinh liền kéo Phùng Thiến Như bỏ đi.
Truyện khác cùng thể loại
14 chương
297 chương
64 chương
4659 chương
104 chương
86 chương