Cao Quan

Chương 206

Bành Viễn Chinh vừa dứt tiếng, ngay cả Tần Phượng một người vững vàng trầm tĩnh như Tần Phượng, cũng không khỏi có dấu hiệu thẹn quá hóa giận. Cô từ nhỏ ở trong quân đội mà trưởng thành lên. Mười bốn tuổi, được đặc biệt gọi nhập ngũ, vào đoàn văn công quân đội. Nhưng về sau cô phát hiện, hát xướng đàn địch không phải là thứ mà cô đặc biệt yêu thích, mặc dù về phương diện này, cô có một chút thiên phú hơn người. Vì thế, năm 20 tuổi, cô dứt khoát cởi bỏ quân phục chuyển vào cơ quan. Bắt đầu từ nhân viên ở Thành ủy rồi Phó trưởng phòng, Trưởng phòng, Phó cục trưởng Cục Giáo dục, Phó chủ tịch quận Tân An, Ủy viên thường vụ Quận ủy, Phó chủ tịch thường trực Quận, Phó bí thư Quận ủy, Chủ tịch quận cho đến Bí thư Quận ủy, tổng cộng cô mất mười năm thời gian. Thực sự thì, ở thành phố Tanan, tốc độ lên chức của cô khá nhanh và ổn định, gần như không có trắc trở gì. Cô có thể có ngày hôm nay, một phần là nhờ vào ưu thế cán bộ nữ, bởi vì cơ quan Đảng chính cần một tỉ lệ nữ cán bộ nhất định; nhưng đồng thời cũng nhờ ở năng lực công tác xuất sắc. Đương nhiên, bối cảnh xuất thân của cô cũng có tác dụng nhất định, nhưng không phải là yếu tố mấu chốt. Quận Tân An là trung tâm nội thành của thành phố Tân An, có thể làm đến Bí thư Quận ủy Tân An, đủ thấy năng lực và sự quyết đoán của cô không tầm thường. Cô rất mạnh mẽ. Mặc dù có nhiều lúc, cô tạo cho người khác có cảm giác rất bình dị và gần gũi, nhưng những người thật sự hiểu cô và cán bộ cấp dưới, đều biết rằng, phía sau vẻ bình dị của cô, ẩn chứa một sức mạnh và năng lực hết sức to lớn. Rất hiếm người dám chống đối thẳng mặt với cô, cãi lại ý cô. Cho dù là người có kinh nghiệm sâu hơn cô, tuổi tác lớn hơn cô như Chủ tịch quận Cố Khải Minh, cũng vậy. Bản chất của cô cũng không phải cái loại phụ nữ vênh váo chuyên hất hàm sai khiến người khác, nhưng một cuộc sống lâu dài làm kẻ "bề trên" cùng với thứ quyền lực "đã nói là làm", khiến cô dần dần trở nên kiêu ngạo. Tuyệt đối cô không thể ngờ, đường đường một Bí thư Quận ủy như mình, đã hạ mình xuống tìm tới hắn - một Chủ tịch thị trấn nho nhỏ, vậy mà hắn cả gan dám chống đối cô! Cô không cho rằng phương thức làm việc của mình có vấn đề, cũng không nghĩ yêu cầu của mình có gây ra khó khăn gì cho người khác, bởi vì cô là lãnh đạo, là Bí thư Quận ủy! Sao hắn lại dám như vậy?! Khóe miệng Tần Phượng nhếch lên, khuôn mặt thanh tú sa sầm. Cô lạnh lùng nhìn Bành Viễn Chinh, thản nhiên nói: -Tôi sẽ gọi điện cho Chủ tịch quận Cố. Nhưng chỉ thị của Quận ủy, đồng chí cũng không thể không tuân theo! Đồng chí cứ làm đi, dựa theo chỉ thị của tôi, có khó khăn gì, trực tiếp tìm tôi! Tần Phượng kìm nén cơn tức giận của mình. Tuy cô mạnh mẽ, cứng rắn nhưng rất ít khi bùng nổ. Thế nhưng, đối diện với khuôn mặt điềm nhiên không chút sợ hãi của Bành Viễn Chinh, đột nhiên cô có một cảm giác kích động, muốn hét to lên. Cô thầm nghĩ: Tưởng là người của Tống Bính Nam thì có thể kiêu ngạo trước mặt ta sao? Người khác sợ Tống Bính Nam, ta đây không sợ đâu! Giờ phút này, Bành Viễn Chinh không sợ hãi nhưng cảm thấy có phần bất đắc dĩ. Thật sự là tai bay vạ gió mà! Không hiểu sao lại gặp phải chuyện vớ vẩn thế này, khiến phải đụng chạm với vị nữ Bí thư Quận ủy mạnh mẽ này. Nhưng hắn là người không chịu khom lưng. Hắn suy xét mọi chuyện, chỉ cần phù hợp với nguyên tắc sống của hắn, hắn chấp nhận, bằng ngược lại, hắn sẽ không nhượng bộ. Tần Phượng hăm dọa như vậy, khiến hắn cảm thấy chán ghét tận trong gan ruột, đồng thời cũng kích động sự cứng cỏi ở sâu trong nội tâm hắn. Hơn nữa, theo ý của Tần Phượng mà làm, sẽ đắc tội với Cố Khải Minh, mất bao công sức mà không thu được kết quả. Lãnh đạo thì sao chứ? Lãnh đạo cũng không thể không nói lý lẽ, mạnh mẽ ép người! Hơn nữa, hai vị lãnh đạo Đảng chính các người lục đục với nhau, lòng dạ hẹp hòi, lại muốn đem ta đây ra làm bung xung, ta không làm! Nhưng giờ phút này, hắn nói gì cũng không ổn, nếu thật sự cãi lại Bí thư Quận ủy, sẽ có ảnh hưởng rất xáu đối với công tác của hắn. Hắn chỉ có thể im lặng một cách khác thường, lúc này, im lặng phản kháng là vũ khí tốt nhất của hắn. Thật ra, cả Tần Phượng và Cố Khải Minh đều không có ý định đem Bành Viễn Chinh ra làm cái bung xung, tình thế của ngày hôm nay, đại khái là kết quả của sự ngẫu nhiên, thần xui quỷ khiến nên như vậy. Sở dĩ Cố Khải Minh tổ chức hoạt động tuyên truyền như vậy, đương nhiên là vì muốn tạo thành tích mà thôi. Gần đây y nghe nói Tần Phượng có thể được chuyển đến làm Bí thư Huyện ủy một huyện nghèo khó ở thành phố Trạc Lâm để vực dậy tình hình nơi đó. Thoạt nhìn , sự điều chuyển này có vẻ "hơi ép" Tần Phượng, nhưng trên thực tế, đây coi như là một loại rèn luyện, chỉ cần tạo được thành ích ở cương vị đó, vài năm sau, Tần Phượng có thể dễ dàng lên cấp, trở thành cán bộ cấp Phó giám đốc sở. Cho nên, lúc này Cố Khải Minh mới vội vã tạo thành tích cho mình. Mặc dù y đã nỗ lực làm việc, nhưng đồng thời còn phải đẩy mạnh tuyên truyền. Tại thời điểm mấu chốt này, nếu tuyên truyền đúng chỗ, cùng với sự mạnh mẽ đề cử của Chủ tịch thành phố Chu Quang Lực, y có thể có cơ hội thuận lợi tiếp nhận chức vụ Bí thư Quận ủy Tân An. Sở dĩ y không muốn để bên Quận ủy tham gia, cũng là vì có tâm tư riêng. Một khi để bên Quận ủy nhúng tay vào, người được lợi đầu tiên đương nhiên là nhân vật số một của quận, tiếp theo mới là y. Nếu như vậy, chẳng phải là y công cốc hay sao? Về phía Tần Phượng, cô đột nhiên nhúng tay vào việc này, cũng là vì thành tích. Cô biết rõ, đầu năm tới, sẽ có một Phó chủ tịch thành phố về hưu, mà cô là một trong những người có khả năng cạnh tranh vào vị trí đó, ngoài cô ra, còn có Chủ nhiệm Ban quản lý khu kinh tế mới Trương Kiếm Thu. Năng lực công tác của Trương Kiếm Thu so với cô kém một chút, nhưng kinh nghiệm lại hơn cô. Tuy nhiên, lãnh đạo Thành ủy hơi nghiêng về phía cô một chút, bởi vậy trong hội nghị báo cáo công tác, Bí thư Thành ủy Đông Phương Nham đã ám chỉ với cô vài câu. Tần Phượng quyết giành lấy vị trí Phó chủ tịch thành phố này. Tuy người trong nhà cô cho rằng, một Phó chủ tịch bình thường, không bằng một Bí thư Quận ủy một quận ở trung tâm nội thành có quyền lực tuyệt đối, hơn nữa còn có "lợi ích thực tế" (1). Nhưng Tần Phượng là một phụ nữ có tham vọng, cô muốn lên rất cao trên sân khấu quyền lực, nếu không giữ chức Phó chủ tịch thành phố, sau này làm sao cô có thể làm Chủ tịch Thành phố? Rồi làm Bí thư Thành ủy? Vốn Tần Phượng đang cảm thấy không cam lòng và không phục. Là quận trung tâm nội thành, các Bí thư Quận ủy trước kia đều là Ủy viên thường vụ Thành ủy, nhưng vì Tần Phượng còn trẻ, kinh nghiệm chưa đủ, việc thăng chức tương đương cấp Phó giám đốc Sở bị trì hoãn. Về sau, Tần Phượng đã vài lần tranh thủ nhưng vẫn không thể trở thành Ủy viên thường vụ Thành ủy Cô rất bực bội, đành chuẩn bị đột phá "cánh cửa" cấp Phó giám đốc sở. Bởi vậy, trước mắt, đối với Tần Phượng cũng là một thời điểm mấu chốt. Cô nghe nói Cố Khải Minh bận việc tuyên truyền, bèn kiên nhẫn chờ đợi Cố Khải Minh báo cáo với cô, cô mới có thể thuận nước đẩy thuyển mà tính tiếp, không ngờ Cố Khải Minh không hề có động tĩnh gì. Cô là người kiêu ngạo, cô không thể hạ mình đi cầu Cố Khải Minh được. Lại nữa, nếu cô tự tổ chức hoạt động tuyên truyền, chắc chắn sẽ xảy ra xung đột với Cố Khải Minh. Mà trong thời điểm nhạy cảm này, tin tức giữa lãnh đạo Đảng – chính có va chạm truyền ra, sẽ rất bất lợi đối với Tần Phượng. Vì thế, cô mới gọi Bành Viễn Chinh đến, chuẩn bị vừa xoa dịu, vừa làm áp lực để Bành Viễn Chinh làm người chuyển lời cho Cố Khải Minh. Cô tin chắc, chỉ cần Bành Viễn Chinh báo cáo lại, Cố Khải Minh cũng không dám tiếp tục giả bộ hồ đồ. Nhưng, cô không ngờ lại gặp phải kẻ ngang bướng, cứng đầu cứng cổ là Bành Viễn Chinh. Tần Phượng hầu như muốn bỏ đi, muốn mắng chửi, nhưng cô không thể làm như vậy, điều đó quá mất phong độ một Bí thư Quận ủy. Người thanh niên trước mặt cô chết sống cũng không hé răng, lấy sự im lặng để đối lại với cơn giận dữ của cô, khiến lửa giận của cô sau khi bay lên ngút trời, trong nháy mắt lại như khí cầu bị kim đâm thủng, xẹp xuống vô cùng nhanh chóng. Tần Phượng bỗng cảm thấy vô cùng mệt mỏi. Bỗng dưng cô đứng dậy, bước tới cầm lấy ấm nước trước mặt, run run rót đầy một chén nước, sau đó mới ngẩng đầu lên nhìn Bành Viễn Chinh, không nói không rằng. Sao mình lại gặp phải một kẻ không hiểu tình lý và "đâm" lãnh đạo thế này? Tần Phượng thở ra một cái, phất phất tay, mệt mỏi nói: -Cậu đi về đi, về đi! Bành Viễn Chinh ồ một tiếng, lập tức đứng dậy thản nhiên cười: -Được, Bí thư Tần, lãnh đạo bận rộn, tôi xin về trước. Nói xong, Bành Viễn Chinh dứt khoát quay người rời đi, Tần Phượng còn chưa kịp phản ứng, hắn đã sớm rời khỏi văn phòng, không thấy tăm tích. Tần Phượng không kìm nổi phẫn nộ, đột nhiên vỗ bàn, quát to: -Thẩm Ngọc Lan! Thẩm Ngọc Lan ở sát vách, nghe thấy giật mình kinh hãi, vội vàng chạy qua, thấy sắc mặt Tần Phượng hết sức khó coi, thậm chí đầu vai gầy nhỏ hơi run rẩy, trong lòng giật thót, mơ hồ đoán ra là Bành Viễn Chinh làm Bí thư Tần tức giận. -Bí thư Tần! Thẩm Ngọc Lan kính cẩn cúi đầu nói. -Thẩm Ngọc Lan, cô lập tức gọi điện thoại cho Cố Khải Minh, nói tôi bảo ông ta tới đây một chuyến, tôi có việc muốn trao đổi. Giọng nói của Tần Phượng hơi run một chút, trước ngực phập phồng mạnh mẽ, có thể thấy giờ phút này cô rất kích động. Thẩm Ngọc Lan không dám nói gì, lập tức chạy đi gọi điện thoại. Trong lúc cô đang gọi điện, chợt nghe trong phòng làm việc của Tần Phượng vọng ra tiếng loảng xoảng, không biết là Tần Phượng ném vỡ thứ gì. Thẩm Ngọc Lan biến sắc. Cô tốt nghiệp đại học liền đi theo Tần Phượng, chưa từng thấy Tần Phượng giận dữ đến mức không kìm chế nổi như vậy. Sao Bành Viễn Chinh lại dám như vậy? Hắn là một Chủ tịch thị trấn, lại cả gan đối chọi với Bí thư Quận ủy, không phải tìm đường chết sao? Cho dù hắn có Tống Bính Nam chống lưng, nhưng có câu "huyện quan không bằng hiện quản", làm Bí thư Quận ủy, nếu Tần Phượng muốn trừng trị một Chủ tịch thị trấn cấp dưới, cũng chẳng mất bao nhiêu sức lực! (1) Quận giàu thì đương nhiên "lợi ích thực tế" có khi còn cao hơn lương chính thức ấy chứ!