Cao Quan

Chương 179

- Vâng, công tác của thị trấn khá bận rộn, cháu bình thường ở lại thị trấn, lâu lâu mới về nhà một lần. Bành Viễn Chinh hướng Lưu Phương gật đầu, rồi lại cười với Tào Dĩnh: - Cô cứ đi tản bộ, Tào Dĩnh. Tôi mới từ tỉnh trở về nên có chút mệt, muốn về nhà nghỉ ngơi. Nói xong, Bành Viễn Chinh nhìn Tào Dĩnh một cái rồi bước đi. Đối với Tào Dĩnh, giờ phút này trong lòng hắn chỉ có đau lòng chứ không có tâm động. Nếu không phải lúc trước bị cha mẹ Tào Dĩnh cản trở thì có lẽ hai người còn có thể đến với nhau. Nếu không có Phùng Thiến Như tồn tại thì có lẽ hai người vẫn có thể đến với nhau, mặc dù là quá trình có thể gian nan. Nhưng giờ phút này, chỉ có thể nói là "âm kém dương sai", duyên phận hai người vẫn còn thiếu một chút. Nhìn theo bóng dáng cao lớn của Bành Viễn Chinh, khóe miệng Tào Dĩnh có chút run run, nhưng cô không khóc. Tào Đại Bằng đuôi lông mày nhướng lên, cũng không nói gì, bước nhanh rời khỏi tiểu khu. Lưu Phương nhẹ nhàng thở dài, kéo cánh tay con gái: - Đi thôi, Tiểu Dĩnh. Lưu Phương trong lòng cảm thấy hối hận vô cùng. Bà tuyệt đối không ngờ, đứa tiểu tử mà ngày xưa mình khinh thường, hiện giờ đã trở thành một Chủ tịch thị trấn. Không nói sau này hắn có thành công hay không, nhưng hiện tại chỉ mới hai mươi tuổi đã là cán bộ thực quyền cấp phòng, một Chủ tịch thị trấn, hoàn toàn xứng đôi với con gái Tào Dĩnh. Đọc Truyện Online Tại https:// Nếu quay ngược thời gian, bà nhất định sẽ trăm phương nghìn kế tác hợp hôn nhân cho Bành Viễn Chinh và Tào Dĩnh. Nhưng bây giờ hối hận thì đã muộn. Thế giới này cái gì cũng có thể dùng tiền mua được, nhưng chỉ có hối hận là không thể bán được. Bành Viễn Chinh về nhà, tắm rửa một cái rồi leo lên giường ngủ. Hai ngày qua ở tỉnh, tuy rằng ở nhà khách, nhưng kỳ thật không có nghỉ ngơi tốt. Hắn cả ngày lẫn đêm đều suy xét vấn đề, nên cả đêm đều mất ngủ. Khi tỉnh lại thì đã hơn 10h sáng hôm sau. Bành Viễn Chinh chậm rãi rời khỏi giường, rửa mặt, ăn một bát mỳ rồi sau đó mới ngồi xe trở về thị trấn Vân Thủy. Trên đường Bành Viễn Chinh về lại thị trấn thì một chuyện nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ đã xảy ra ở thị trấn. Một nhà máy bao bì cấp dưới của tập đoàn Huệ Phong, bởi vì đã nợ công nhân ba tháng tiền lương dẫn đến việc công nhân gây rối, đập phá nhà xưởng, khu làm việc. Giám đốc nhà máy bao bì đã giận dữ, tập trung mấy chục bảo an ý đồ bắt lấy kẻ cầm đầu đám công nhân gây rối đưa cho cảnh sát, không ngờ khiến công nhân bắn ngược lại. Hơn hai trăm công nhân nhà máy bao bì đã bãi công, ngăn chặn trước cổng nhà máy, cảm xúc rất kịch liệt. Quản lý của nhà máy bao bì thấy tình thế đã không còn khống chế được lập tức báo với tập đoàn công ty. Hồ Tiến Học nghe vậy liền kinh hãi, một mặt báo cảnh sát, một mặt báo với chính quyền địa phương. Lý Tuyết Yến nhận được báo cáo, không dám chậm trễ, lập tức mang người của cơ quan chạy đến. Mà cảnh sát của đồn công an thị trấn Vân Thủy cũng mang theo mười mấy dân phòng, dưới sự dẫn dắt của đồn trưởng Lam Dũng đuổi đến hiện trường để duy trì trật tự. Khi Lý Tuyết Yến đến cổng nhà máy bao bì, liếc mắt một cái đã thấy một đám người đang ồn ào, cùng với tấm bảng ghi hàng chữ "Trả lại tiền mồ hôi nước mắt cho chúng tôi". Là lãnh đạo của địa phương, cô sợ nhất là sự kiện công nhân gây rối như thế này. Một khi làm náo loạn lên, khống chế không được cục diện, lọt đến tai quận hoặc thành phố thì thị trấn sẽ chịu không nổi. Lý Tuyết Yến đột nhiên quay đầu hướng Lý Tân Hoa vội vàng nói: - Tân Hoa, cô lập tức chạy về thị trấn, gọi điện thoại cho Chủ tịch thị trấn Bành. Lý Tân Hoa mau chóng vâng lệnh, chạy vội về cơ quan. Khi cô về đến thì Bành Viễn Chinh cũng vừa mới bước vào trong sân. Thấy Bành Viễn Chinh, Lý Tân Hoa vui mừng, cao giọng hô to: - Lãnh đạo, lãnh đạo! Bành Viễn Chinh dừng bước, thấy Lý Tân Hoa sắc mặt đỏ lên, thở hồng hộc chạy đến, trong lòng trầm xuống nói: - Đồng chí Tân Hoa, xảy ra chuyện gì vậy? - Lãnh đạo, mấy trăm công nhân của nhà máy bao bì tập đoàn Huệ Phong đang bãi công, gây rối trước cổng nhà máy. Lý Tân Hoa giọng hổn hển, vội vàng nói: - Bí thư Lý bảo tôi khẩn trương về thông báo cho lãnh đạo. - Đi, chúng ta mau chóng đến đó. Bành Viễn Chinh chấn động, nhanh chân đi trước. Lý Tân Hoa khẩn trương theo sau. Khi Bành Viễn Chinh chạy đến thì Hồ Tiến Học và một số cao quản của tập đoàn Huệ Phong đang vây quanh Lý Tuyết Yến và Cổ Lượng nói cái gì đó. Còn đám công nhân bãi công kia vẫn nhao nhao cả lên, hoặc đứng hoặc ngồi xổm. Bên ngoài là những cảnh sát nhân dân đang duy trì trật tự. - Chủ tịch thị trấn Bành! Cổ Lượng sắc mặt ngưng lại, bước đến. Còn đám người Lý Tuyết Yến cũng vây quanh lại. Bành Viễn Chinh không nói gì với Lý Tuyết Yến và Cổ Lượng, trực tiếp nhìn Hồ Tiến Học, trầm giọng nói: - Hồ tổng, rốt cuộc sao lại thế này? Hồ Tiến Học xấu hổ nói: - Chủ tịch thị trấn Bành, là như thế này. Nhà máy bao bì có mấy người công nhân gây rối, đập phá cửa sổ nhà máy. Nhà máy muốn nói chuyện với bọn họ. Kết quả là bọn họ tụ tập lại bãi công. Thật sự là…. - Anh nói trọng điểm đi, đừng lan man. Bọn họ vì sao lại gây rối? Không thể vô duyên vô cớ mà gây rối được. Bành Viễn Chinh bất mãn liếc mắt nhìn Hồ Tiến Học, lạnh lùng nói. Hồ Tiến Học mặt đỏ lên: - Chủ tịch thị trấn Bành, nhà máy bao bì từ lúc ra thị trường đến nay, hiệu quả và lợi ích của nửa năm qua không được tốt lắm nên nợ ba tháng tiền lương. Nhưng Hồ tổng tôi cam đoan, đợi thêm mấy tháng nữa, toàn bộ tiền lương nợ công nhân sẽ được trả đủ, một phân tiền cũng không thiếu. - Nếu mà nói như vậy thì các công nhân đâu có gây rối. Bành Viễn Chinh nhíu mày nói: - Nói sau, các công nhân liền trông cậy vào tiền lương mà sống. Ba tháng không có tiền, họ sống như thế nào? Anh không phát tiền lương thì cũng phát cho họ chút tiền phí sinh hoạt chứ. Hồ Tiến Học cười bối rối. - Sự kiện này không thể kéo dài. Nếu chẳng may lớn chuyện, bất kể là đối với xí nghiệp hay thị trấn thì cũng chẳng phải là chuyện tốt. Bành Viễn Chinh trầm giọng nói: - Tuyết Yến, cô quen thuộc tình huống ở đây, cô cùng với Hồ tổng đi can thiệp với công nhân, xem bọn họ có điều kiện gì. Chỉ cần hợp tình hợp lý, thì trước phải đồng ý, tránh cho sự việc lan rộng ra. Lão Cổ, anh đi gọi điện thoại cho Bí thư Hách, bảo thị trấn có việc gấp cần giáp mặt báo cáo với ông ấy. Cổ Lượng ngẩn ra: - Bí thư Hách? Bí thư Hách hiện nay đang ở bên ngoài, nói với ông ấy…. - Bí thư Hách là nhân vật số một của thị trấn. Đây không phải là việc nhỏ. Chúng ta nhất định phải báo cáo, xin chỉ thị của Bí thư Hách. Bành Viễn Chinh đầy thâm ý, phất tay: - Lão Cổ, anh hãy đi đi, nghe Bí thư Hách nói như thế nào? Đám công nhân đang kích động vây quanh Lý Tuyết Yến và Hồ Tiến Học. Một vài cảnh sát nhân dân hoảng sợ, khẩn trương vọt vào bảo vệ hai người. Bành Viễn Chinh bước vào nhà máy bao bì, ngồi trong phòng làm việc của Giám đốc, nôn nóng chờ đợi tin tức. Hắn rất lo lắng, sự kiện quần thể như thế này, một khi náo loạn, khiến cho lãnh đạo thành phố chú ý thì việc nhỏ cũng thành đại sự. Hắn vừa tới thị trấn nhậm chức, liền gặp phải chuyện này đại khái cũng được xem là bất lợi. Cổ Lượng đi vào, sắc mặt có chút cổ quái. - Lão Cổ, Bí thư Hách nói thế nào? - Chủ tịch thị trấn Bành, Bí thư Hách bảo tôi rằng anh cứ chủ trì cục diện, nói ông ấy đang ở bên ngoài cũng đành bất lực thôi. Mọi chuyện cứ do anh xử lý. Nếu không làm chủ được thì trực tiếp báo lên quận. Cổ Lượng nhẹ nhàng nói. Bành Viễn Chinh nghe xong, giận tím mặt, đột nhiên vỗ bàn nói: - Tôi vì sao phải báo lên quận? Sự việc của thị trấn, đương nhiên là phải báo lên nhân vật số một như ông ta rồi. Nếu báo lên quận thì cũng phải do ông ta báo cáo. - Thôi đi, mặc kệ ông ta. Lão Cổ, anh lập tức gọi đồng chí Tuyết Yến và Hồ Tiến Học đến đây cho tôi. Bành Viễn Chinh căm tức phất tay, lấy ra một điếu thuốc, hít một hơi thật sâu, sắc mặt càng thêm ngưng trọng. Hắn bảo Cổ Lượng báo cáo với Hách Kiến Niên, đây là trình tự công tác. Nếu thị trấn xảy ra đại sự, Hách Kiến Niên không nhận được báo cáo, tương lai ông ta khẳng định sẽ sinh ra thị phi. Nhưng khi nhận được báo cáo, ông ta lại có thái độ ngồi xem náo nhiệt, vui sướng khi người khác gặp họa, trực tiếp chọc giận Bành Viễn Chinh. "Nếu ông không biết xấu hổ thì tôi cũng không nể mặt ông nữa". Bành Viễn Chinh cười lạnh trong lòng. Hắn nghe được tiếng bước chân dồn dập ngoài cửa, biết là Hồ Tiến Học và Lý Tuyết Yến đang đến. Hồ Tiến Học sắc mặt không tốt, hiển nhiên là điều kiện của công nhân khiến y rất bất mãn. Lý Tuyết Yến khuôn mặt xinh đẹp đỏ ửng. Cô vội vàng ngồi xuống ghế sofa, lớn tiếng nói: - Chủ tịch Bành, công nhân đưa ra ba yêu cầu. Thứ nhất, lập tức trả ngay tiền lương nợ. Thứ hai, tăng phí tăng ca và làm đêm, từng cái tăng khoảng hai đồng. Thứ ba, cải thiện thức ăn. Lý Tuyết Yến nói xong, quay đầu nhìn Hồ Tiến Học, trầm giọng nói: - Hồ tổng, anh cũng nên tỏ thái độ. Yêu cầu của công nhân, xí nghiệp của anh có thể thỏa mãn hay không? Hồ Tiến Học thở phào một cái, nhẹ nhàng nói: - Các vị lãnh đạo, không phải là Huệ Phong không có nổi số tiền ấy. Cho dù là không có thì tôi có đập nồi bán sắt cũng có thể trả tiền lương cho họ. Nhưng bọn họ yêu cầu tăng tiền tăng ca và tiền làm đêm, cải thiện thức ăn thì tôi không làm được. Cơm trưa là do nhà máy cung cấp miễn phí, bọn họ có tư cách gì mà chọn tam lấy tứ chứ? Bọn họ ở nhà mỗi ngày đều ăn thịt cá? Thật sự là được một tấc lại muốn tiến một thước. Bành Viễn Chinh nhíu mày nói: - Tăng phí tăng ca cũng không tính là thái quá. Nếu mọi người ngại yêu cầu quá cao, thì bọn họ yêu cầu hai đồng, mọi người có thể trả một đồng. Còn về phần thức ăn, có thể giải thích với công nhân một chút. Tôi tin rằng các công nhân đa số đều thông tình đạt lý. Hồ Tiến Học muốn nói gì lại thôi. Ai cũng có thể nhìn ra, y là không muốn đáp ứng điều kiện của công nhân. Công nhân vô lý quấy rầy, hẳn là cần biện pháp mạnh mẽ, cứng rắn để quản lý. Y cảm thấy chỉ cần khai trừ vài tên đầu lĩnh thì những người khác sẽ không còn dám la lối nữa. Nhưng rất hiển nhiên, thái độ của Bành Viễn Chinh rất rõ ràng, có khuynh hướng đứng về phía công nhân, khiến cho Hồ Tiến Học có chút không hài lòng. Nếu là lãnh đạo bình thường, y đã sớm phẩy tay bỏ đi. Nhưng đối mặt với Bành Viễn Chinh, y lại không dám. - Hồ tổng, Huệ Phong là xí nghiệp đứng đầu của thị trấn chúng ta, thực lực hùng hậu. Tôi nói thật, các người kiếm tiền không ít, thời điểm thích hợp nên đãi ngộ công nhân thì nên hào phóng một chút. Đừng quá chi li. Bành Viễn Chinh thở dài: - Điều kiện của công nhân không hà khắc. Xí nghiệp các người nên nghiên cứu lại một chút, coi như là ủng hộ công tác của thị trấn.