Cao Quan
Chương 170
Nhìn theo bóng dáng thản nhiên Bành Viễn Chinh rời đi, Mạnh Quân nhíu mày, vẫy vẫy tay về phía Mạnh Cường.
Mạnh Cường nghiêm mặt đi tới, Mạnh Quân hạ giọng:
-Chú Hai, cứ tiếp tục thế này không ổn chút nào, phải nghĩ biện pháp làm dịu đi quan hệ . Anh có ý này, hay là chúng ta đi Thủ đô thăm Mạnh Lâm?
Mạnh Cường lắc đầu:
-Vô ích, bản thân Mạnh Lâm không có vấn đề gì, vấn đề mấu chốt là ở nó. Nếu nó không chấp nhận, Mạnh Lâm có nói gì cũng vô dụng.
Mạnh Quân thở dài:
-Không ngờ mọi chuyện lại thành như thế này. Nhưng mà, lỗi là tại chúng ta. Bằng không, chú nghĩ cách hẹn nó, anh em mình hết sức thẳng thắn nói chuyện với nó một lần?
-Không nói được đâu!
Mạnh Cường buồn bực phất phất tay.
Anh em nhà họ Mạnh muốn dịu đi quan hệ với Bành Viễn Chinh, ngoại trừ sự xấu hổ sâu trong nội tâm ra, còn có một chút sợ hãi mơ hồ. Một Phùng gia với thế lực siêu cấp như vậy, họ không dám hy vọng xa vời nhờ cậy gì, nhưng ít nhất họ không thể đắc tội.
-Thằng bé này là một người rất cố chấp, thôi đi, để em nghĩ cách ngầm giúp nó làm chút chuyện, hy vọng nó có thể cảm kích.
Ánh mắt Mạnh Cường như ngưng đọng lại:
-Tạm thời cứ duy trì hiện trạng, đợi khi Mạnh Lâm về đây, chúng ta sẽ "làm công tác" với cô ấy!
Nói xong, Mạnh Cường xoay lại nhìn Mạnh tiểu Cương nãy giờ vẫn đang căm tức không phục, trầm giọng nói:
-Cút về ngay cho ta! Nhớ kỹ, Bành Viễn Chinh là anh họ mày, Mạnh Lâm là cô mày! Sau này nếu mày còn dám nói hươu nói vượn, ta khâu miệng! Cút!
Mạnh Tiểu Cương làu bàu:
-Không biết là ai cả ngày nói hắn ta là cái loại Bành gia thô lỗ, quê mùa…
Mạnh Cường giận tím mặt, lao tới định cho Mạnh Tiểu Cương một cái tát, Trương Mỹ Kỳ vội che trước mặt con trai, buồn bã nói:
-Nó vẫn còn là đứa nhỏ mà, anh ra oai với nó làm cái gì! Có năng lực thì tự đi giải quyết, đừng trút giận lên đầu con!
Mạnh Hiểu Quyên đi tới, vẻ mặt đầy phức tạp. Cô chăm chú nhìn cha và bác, lòng đầy ngờ vực.
…
Mười ngày trôi qua. Đối với Bành Viễn Chinh, một ngày chờ đợi dự án được phê duyệt, dài bằng một năm. Cách hai ngày, hắn lại đến Ủy ban xây dựng và Cục Quy hoạch một lần, xin xỏ các ngành chức năng mau chóng xét duyệt.
Tuy Chủ nhiệm Ủy ban xây dựng Khương Bằng Duyên nhanh chóng chấp thuận, nhưng thủ tục vẫn bị "ngâm" ở Phòng xây dựng thôn trấn và Phòng khảo sát thiết kế của Ủy ban xây dựng thành phố. Lại còn Phó chủ nhiệm Ủy ban xây dựng, đến giờ vẫn chưa ký tên.
Bành Viễn Chinh đứng ở phía dưới ký túc xá cũ kỹ của Ủy ban xây dựng, nhìn lên cái cửa sổ đóng im ỉm trên lầu. Hắn biết rõ, lúc này mình có đi tìm Khương Bằng Duyên cũng chưa chắc đã có tác dụng, nếu muốn nhanh lên một chút, chỉ có thể vận động ở hai Phòng có liên quan của ngành và Phó chủ nhiệm của nơi đó.
Thật ra Bành Viễn Chinh không thúc giục, dự án cũng có thể được phê duyệt, nhưng không biết đến lúc nào mới phê duyệt. Nếu bị ngâm hai tháng, rồi còn phải lên tỉnh, đến lúc xong cũng tới cuối năm, thế thì kế hoạch tranh thủ khởi công vào tháng mười của hắn sẽ tan thành mây khói.
Bành Viễn Chinh lên lầu, gõ cửa văn phòng của Trưởng phòng Phòng xây dựng thôn trấn Tiết Thế Kiệt.
Tiết Thế Kiệt thấy Bành Viễn Chinh, cười ha hả, đứng dậy nói:
-Chủ tịch thị trấn Bành, sao lai tới nữa rồi? Tôi đã nói mấy lần, cơ quan chúng tôi nhất định ủng hộ thị trấn xây dựng. Nhất định trong thời gian ngắn nhất, giúp các cậu hoàn tất thủ tục, nhưng cậu cũng đừng quá sốt ruột, mới có mấy ngày thôi mà? Chủ yếu là do lãnh đạo mới đi công tác về, rất bận, tôi phải chờ dịp thuận tiện mới báo cáo về việc của Chủ tịch thị trấn Bành được!
Đừng thấy Tiết Thế Kiệt nói một cách sốt sắng mà lầm, thật ra y không hề xếp hồ sơ của thị trấn Vân Thủy vào kế hoạch công tác gần nhất của mình. Mỗi ngày hồ sơ nộp lên Ủy ban xây dựng không có một trăm cũng có hàng chục, dự án xây dựng của một thị trấn, căn bản là y không coi trọng.
Bành Viễn Chinh mỉm cười:
-Trưởng phòng Tiết, hôm nay tôi đến không phải vấn đề công tác. Tối nay Trưởng phòng Tiết có rảnh không? Tôi muốn mời Trưởng phòng Tiết dùng cơm. Lãnh đạo Ủy ban xây dựng vì chuyện của thị trấn chúng tôi mà bận bịu, chúng tôi cảm thấy rất áy náy.
Nghe Bành Viễn Chinh nói như vậy, Tiết Thế Kiệt thầm cười nhạt, thầm nghĩ: "Bây giờ mới biết là phải mời cơm sao? Mọi lần chỉ toàn biết nhắc nhở, thúc giục thủ tục phê duyệt! "
Thật ra ăn cơm chỉ là chuyện nhỏ, những người như Tiết Thế Kiệt nắm giữ thực quyền, người mời ăn cơm không dứt. Nhưng vấn đề không phải là một bữa cơm, mà là muốn "chạy việc" thì phải thông qua thết đãi để bày tỏ thành ý. Anh không biết bày tỏ này nọ, thì dựa vào cái gì, người ta làm việc cho anh? (sic!)
Trong lòng nghĩ như vậy, nhưng lại dùng lời lẽ đầy chính nghĩa từ chối:
-Chủ tịch thị trấn Bành, đừng có khách khí như vậy. Trách nhiệm của chúng tôi là phục vụ cho cấp dưới, đây là công tác, không cần phải như vậy! Ha ha!
-Trưởng phòng Tiết, tôi đã nói rồi, đây không phải là chuyện công, xem như tôi mời các lãnh đạo Ủy ban Xây dựng với tư cách cá nhân. Hơn nữa, sau này chúng tôi cũng không chỉ làm một công trình, còn thường xuyên lui tới. Thôi, lãnh đạo nể mặt chúng tôi một chút đi!
Bành Viễn Chinh cười, đưa thuốc mời Tiết Thế Kiệt. Đọc Truyện Online Tại https://
Tiết Thế Kiệt đương nhiên không thể tiếp tục từ chối, liền cười nói:
-Nếu Chủ tịch thị trấn Bành đã nói như vậy, chúng tôi sẽ đến uống chút rượu! Cậu nói địa điểm, tôi sẽ gọi cho lão Khổng bên Phòng khảo sát thiết kế và giúp cậu mời lãnh đạo phân quản.
Bành Viễn Chinh cười ha hả, nói:
-Đương nhiên rồi! Chúng tôi rất hân hạnh được đón tiếp lãnh đạo Ủy ban Xây dựng!
Đều là người trong quan trường, có rất nhiều quy tắc ngầm tất cả mọi người đều hiểu mà không cần nói ra. Bành Viễn Chinh đến Ủy ban Xây dựng làm việc phải mời khách, đương nhiên là phải mời cả lãnh đạo phân quản, nhưng hắn không thể mời từng người được mà phải nhờ Tiết Thế Kiệt đại diện.
-Tốt quá, 6 giờ tối nay, khách sạn Dạ Hải, chúng ta không gặp không về. Trưởng phòng Tiết, chiều nay tan tầm, tôi sẽ phái xe đến đón các lãnh đạo.
-Được, tôi sẽ không khách khí.
Bành Viễn Chinh cười, bắt tay Tiết Thế Kiệt.
Rời khỏi ký túc xá Ủy ban Xây dựng, Bành Viễn Chinh trở về thị trấn.
Một lát sau, Bành Viễn Chinh gõ cửa văn phòng Lý Tuyết Yến.
-Tuyết Yến, tôi muốn nói chuyện này với cô.
Bành Viễn Chinh cũng không khách khí, ngồi xuống sô pha, sau đó rút thuốc ra hút.
Lý Tuyết Yến im lặng lấy từ ngăn kéo một gạt tàn bằng thủy tinh rất đẹp, đặt trước mặt Bành Viễn Chinh.
Cô không hút thuốc lá, đương nhiên gạt tàn là chuẩn bị cho Bành Viễn Chinh.
-Chuyện gì vậy?
Lý Tuyết Yến kéo ghế ngồi trước mặt Bành Viễn Chinh, diu dàng hỏi.
-Tôi mời Ủy ban Xây dựng ăn cơm, hơn nữa, tôi thấy còn phải chuẩn bị chút quà, bày tỏ sự tôn trọng người ta. Hơn nữa, chúng ta cần họ không chỉ một lần, sau này chắc chắn còn phải nhờ đến họ, giữ quan hệ tốt, đối với chúng ta là chuyện có lợi.
Bành Viễn Chinh đi thẳng vào vấn đề.
Lý Tuyết Yến cười gật đầu:
-Nên thế! Để Lý Tân Hoa đến tài vụ xử lý thủ tục, trước hết tạm ứng, xong rồi tính sau.
Bành Viễn Chinh trầm ngâm một chút, nhẹ nhàng nói:
-Chuyện mời khách ăn cơm thế này, đừng dùng quỹ công, chi bằng quỹ đen đi, dù sao cũng không chi không nhiều lắm.
Lý Tuyết Yến ngẩn ra, chợt cười khổ. Cô không ngờ là Bành Viễn Chinh lại có ý định chi bằng quỹ đen. Lẽ ra cũng không có vấn đề gì, các khoản thu nào của thị trấn không tiện vào sổ công khai, phải nhập vào quỹ đen, đó là chuyện bình thường. Chỉ là, quỹ đen do Hách Kiến Niên nắm chặt, người quản lý là người tâm phúc của ông ta, nếu muốn dùng tiền đó, nhất định phải có chữ ký của Hách Kiến Niên.
-Viễn Chinh, anh nói với Hách Kiến Niên hay là để tôi nói?
Lý Tuyết Yến thở dài nói:
-Muốn dùng quỹ đen, nhất định phải có sự đồng ý của ông ta, trước hết phải nói với ông ta một tiếng, bằng không, nhất định ông ta trở mặt.
Bành Viễn Chinh thản nhiên, cười:
-Tôi nói với ông ấy!
Nói xong, Bành Viễn Chinh liền đứng dậy, ra khỏi văn phòng Lý Tuyết Yến, đi thẳng lên lầu ba. Lý Tuyết Yến nhìn theo bóng dáng coa lớn của hắn, không kìm nổi sâu kín thở dài.
Cô không biết Bành Viễn Chinh nói làm sao với Hách Kiến Niên, nhưng cô biết, cho dù Hách Kiến Niên đáp ứng, cũng sẽ không nhanh chóng. Hơn nữa, lúc trước Bành Viễn Chinh "xâm phạm" nghiêm trọng quyền uy nhân vật số một thị trấn của ông ta, đương nhiên, ông ta vẫn không quên.
Cô hơi lo lắng là Bành Viễn Chinh lại va chạm với Hách Kiến Niên. Đây không phải là vấn đề sợ hay không sợ, mà là lãnh đạo Đảng-chính thị trấn Vân Thủy liên tiếp xảy ra "nội chiến", lan truyền ra ngoài, sẽ ảnh hưởng đến hình tượng của Đảng ủy và Ủy ban nhân dân thị trấn.
Bành Viễn Chinh gõ cửa văn phòng Hách Kiến Niên, bên trong truyền ra tiếng nói cụt lủn của ông ta:
-Vào!
Bành Viễn Chinh đẩy cửa ra, đi vào, cười nói:
-Bí thư Hách.
Hách Kiến Niên ngạc nhiên, chợt trên mặt hiên ra nụ cười xã giao, khoát tay nói:
-Chủ tịch thị trấn Viễn Chinh, mời ngồi. Hút thuốc?
Hách Kiến Niên hỏi chiếu lệ. Bành Viễn Chinh cười, móc ra bao thuốc Hồng Mai:
-Mời Bí thư Hách!
Hách Kiến Niên cũng không khách khí, nhận lấy rồi mồi lửa. Hai người mặt đối mặt rít thuốc, nhả khó, cười cười nói nói, rất nhiều cán bộ thị trấn đi ngang qua đều cảm thấy băn khoăn: xem ra quan hệ giữa hai vị lãnh đạo này đâu có tệ?!
-Bí thư Hách, tôi có chuyện cần báo cáp gấp với lãnh đạo.
-Cậu cứ nói.
Hách Kiến Niên nhả khói.
-Chuyện là thế này. Thủ tục dự án cải tạo phố buôn bán của thị trấn chúng ta đang được Ủy ban Xây dựng thành phố thực hiện, mấy ngày nay tôi lên xuống lo liệu. Tôi thấy cần phải mời người ta ăn cơm lấy cảm tình, như vậy đối với công tác sau này của chúng ta cũng có lợi.
Bành Viễn Chinh cười nói.
Hách Kiến Niên cũng cười:
-Cấp ngành mà, hẳn là phải như vậy! Có qua có lại mới toại lòng nhau. Ăn bữa cơm là chuyện rất bình thường, gần đây tôi bận nhiều việc quá, không có thời gian, cậu và đồng chí Tuyết Yến đứng ra tiếp khách.
Hách Kiến Niên đáp ứng một cách thoải mái.
Chuyện như thế này thật ra không thể phản đối được. Chính quyền cơ sở đến ngành chức năng làm việc, mời người ta ăn bữa cơm là chuyện đương nhiên, Hách Kiến Niên sẽ không ngu ngốc đến độ đi phản đối.
Truyện khác cùng thể loại
14 chương
297 chương
64 chương
4659 chương
104 chương
86 chương