Cao Quan

Chương 167

Sau khi đến hộp đêm ca hát, rốt cuộc cũng vẫn không đi tìm em út nào. Hai giờ sáng, Hoàng Đại Long lúc này mới mang xe chở Tống Quả và Bành Viễn Chinh về nhà. Ngày hôm sau, Bành Viễn Chinh không đến thị trấn mà thẳng đến Ủy ban xây dựng thành phố. Nơi làm việc của Ủy ban Xây dựng là một tòa nhà kiểu cũ được xây dựng vào thập niên 50. Là cơ quan trực thuộc thành phố nhưng điều kiện làm việc lại tương đối kém cỏi. Nhưng đừng nhìn tòa nhà làm việc cũ nát, có thể nói ở thời bấy giờ, Ủy ban xây dựng cũng là bộ môn có thực quyền. Tiến trình đô thị hóa không ngừng nhanh chóng phát triển, cải cách không ngừng mở ra, Ủy ban Xây dựng nắm giữ quyền phê duyệt các hạng mục khai thác, xây dựng phát triển đô thị. Đồng thời ở dưới còn có rất nhiều các xí nghiệp như công ty xây dựng đô thị số 01, số 02, số 03 thành phố Tân An; công ty khai thác bất động sản…. Đồng thời còn kiêm luôn quyền chấp pháp và quản lý ngành phục vụ công cộng. Hệ thống cung cấp nước uống thành phố Tân An, công ty Nhiệt điện, công ty khí hóa lỏng, công ty xe taxi, công ty xử lý nước và xí nghiệp công cộng thành phố đều do Ủy ban xây dựng quản lý. Bành Viễn Chinh nhớ rõ, Ủy ban Xây dựng thành phố Tân An quyền lực suy yếu là sau năm 95. Năm 1995, thành phố Tân An thành lập Cục phục vụ công cộng thành phố Tân An, đem ngành phục vụ công cộng thành phố chuyển sang, làm cho quyền lực của Ủy ban xây dựng yếu đi. Nhưng hiện tại chức năng của Ủy ban xây dựng không thua gì Cục công an và cục Tài chính. Bình thường thì nhìn không ra, nhưng đến lễ mừng năm mới, hữu tâm nhân sẽ không khó mà phát hiện, đơn vị và xí nghiệp kéo đến thăm viếng Ủy ban xây dựng đông nghìn nghịt. Kiếp trước, Bành Viễn Chinh nghe nói một nhân viên bình thường của Ủy ban xây dựng đến tết trong nhà hàng hóa chất đầy thành núi. Hành lang của Ủy ban xây dựng có chút âm u. Nhưng bây giờ đang giữa mùa hè nên rõ ràng có chút mát mẻ. Hành lang không một bóng người. Đang trong giờ làm nên mọi người đều ở trong phòng làm việc trốn nóng, rất ít người đi ra ngoài. Bành Viễn Chinh chậm rãi bước lên lầu ba, gõ cửa phòng Bí thư Đảng ủy, Chủ nhiệm Ủy ban Xây dựng Khương Bằng Duyên. Bành Viễn Chinh chưa có sự hẹn trước với Khương Bằng Duyên nhưng hắn hiểu rõ , nếu trước tiên chào hỏi, với thực quyền của một cán bộ cấp huyện cục thì sẽ không gặp hắn. Khương Bằng Duyên đang ngồi xem báo, tưởng có cấp dưới đến báo cáo công tác, liền trầm giọng nói: - Vào đi! Ngữ điệu "mời vào" cũng phản ánh phong cách và tính cách của lãnh đạo. Người làm chức lớn thì thanh âm thường khá trầm thấp, hơn nữa lại rất đơn giản. Đa số chỉ nói một chữ "Đến" hoặc "Vào", khá khiêm tốn và bình dị. Còn lại là "mời vào" nhưng theo thói quen thì lại bảo "vào đi". Đương nhiên, đây không phải là vơ đũa cả nắm. Bành Viễn Chinh mỉm cười, bước vào nói: - Chủ nhiệm Khương. Khương Bằng Duyên từng mời Bành Viễn Chinh làm huấn luyện viên Thái cực quyền cho người của Ủy ban xây dựng, đã từng giao tiếp qua. Thấy Bành Viễn Chinh, Khương Bằng Duyên kinh ngạc, hạ thấp người kêu lên: - Đồng chí Viễn Chinh? Sao cậu lại đến đây? Mau, mời ngồi. Khương Bằng Duyên là cán bộ thực quyền cấp huyện cục. Đối với cán bộ trẻ tuổi cấp phòng như Bành Viễn Chinh thì tất nhiên là không có khả năng đứng dậy chào đón. Có thể nhấc mông một chút đã xem như không tồi rồi. - Đến cầu lãnh đạo chuyện đại sự. Bành Viễn Chinh cũng không khách khí, đi qua ngồi xuống ghế sofa, cười nói. - Ồ, tôi mấy ngày nay nghe nói đồng chí Viễn Chinh đến thị trấn Vân Thủy làm Chủ tịch thị trấn. Ở dưới làm cũng không tệ chứ? Có việc thì cứ nói, chúng ta cũng không phải người ngoài. Khương Bằng Duyên mỉm cười: - Cậu cứ nói. - Làm phiền lãnh đạo năm phút, chỉ năm phút mà thôi. Bành Viễn Chinh đơn giản nói ra ý tưởng xây dựng cải tạo phố buôn bán trung tâm thị trấn Vân Thủy. Sau đó khẩn thiết xin Khương Bằng Duyên chiếu cố một chút, mau chóng hoàn thành thủ tục phê duyệt ở thành phố. Khương Bằng Duyên trầm ngâm, sau đó ngẩng đầu cười: - Đây không phải là chuyện đại sự gì. Đồng chí Viễn Chinh yên tâm, tài liệu báo lên, tôi sẽ cùng với phòng chức năng làm việc qua, tận lực giúp mọi người sớm phê duyệt. Đọc Truyện Online Tại https:// - Cám ơn Chủ nhiệm Khương, cám ơn lãnh đạo. Bành Viễn Chinh kỳ thật trong lòng rất rõ ràng. Khương Bằng Duyên tuy rằng ngoài miệng đáp ứng rất mau nhưng chân chính chưa chắc gì đã làm được. Loại hứa hẹn này căn bản là không thể tin. Chỉ có điều hắn đến đây trước tiên chỉ để lót đường. Thủ tục ở quận hẳn là chiều nay mới đến thành phố. Sau khi nói tào lao với Khương Bằng Duyên, Bành Viễn Chinh ngồi còn chưa nóng đít liền đứng dậy cáo từ. Khương Bằng Duyên tượng trưng đứng dậy tiễn vài bước. Đây không phải là Khương Bằng Duyên làm cao, mà là cấp bậc hiện tại của Bành Viễn Chinh rất thấp, căn bản không đứng cùng một hàng với Khương Bằng Duyên. Có thể làm ra bộ dạng đưa tiễn đã là nể mặt Bành Viễn Chinh lắm rồi. Bành Viễn Chinh rời khỏi Ủy ban xây dựng, đang chuẩn bị ngồi xe công cộng về lại thị trấn thì nghe tiếng máy nhắn tin vang lên. Lấy ra thì là số điện thoại của phòng chính Đảng. Hắn nhìn quanh, không thấy có buồng điện thoại công cộng nào, thì không khỏi nhíu mày. Điện thoại di động thông dụng phải mất mấy năm nữa. Thời đại này, ngoại trừ Hoàng Đại Long là người giàu có, người có thể sử dụng được điện thoại di động thì không nhiều lắm. Đối với Bành Viễn Chinh mà nói, không có phương tiện thông tin liên lạc, không có quả thật làm cho người ta không chịu được. Hoàng Đại Long từng đề xuất cấp cho Bành Viễn Chinh một chiếc điện thoại di động, nhưng đã bị hắn từ chối. Hắn tốt xấu gì cũng là một quan của chính phủ, nếu cầm trong tay chiếc điện thoại di động khẳng định sẽ nhận lấy không ít lời xầm xì. Bành Viễn Chinh thở dài, nhìn về phía trước. Phải đi mất hơn 200 mét, ngay chỗ giao lộ mới tìm được một buồng điện thoại công cộng, liền gọi về thị trấn ngay. Người tiếp điện thoại là Lý Tân Hoa. Đương nhiên người gọi cho Bành Viễn Chinh cũng là cô. - Đồng chí Tân Hoa, tìm tôi có việc gì? - Lãnh đạo, anh đang ở quận hay là thành phố? Có chút công tác cần báo cáo lại với anh. Đầu dây bên kia, giọng nói của Lý Tân Hoa rất nhẹ nhàng. - Được, cô nói ngắn gọn đi. Bành Viễn Chinh lau mồ hôi trên trán. Đứng dưới cái nắng chói chang mà gọi điện thoại, chẳng khác nào đứng trong lò nướng. Hắn đương nhiên là muốn Lý Tân Hoa nói ngắn gọn. - Lãnh đạo, là như thế này. Vừa rồi Bí thư Hách chỉ thị, tháng sau là tháng chín, ông ấy muốn đích thân dẫn thành viên bộ máy lãnh đạo chính đảng và cán bộ thị trấn tổ chức thành đoàn thể đến các thành phố vùng duyên hải phía nam để khảo sát, bảo chúng ta phải khởi thảo báo cáo ở quận. Lý Tân Hoa còn chưa nói xong thì đã bị Bành Viễn Chinh vội vàng cắt ngang: - Vậy thì đánh đi. Cái gọi là khảo sát, kỳ thật chỉ là công khoản du lịch. Một ngày khảo sát năm ngày ngắm cảnh. Lý Tân Hoa cười khổ do dự nói: - Lãnh đạo, Bí thư Hách ý tứ là dùng danh nghĩa UBND thị trấn đánh báo cáo, gửi UBND quận. Còn về phần cá nhân ông ấy thì đã một mình hướng lãnh đạo quận ủy xin phép. Cái này cần anh ký tên. - Bí thư Lý bảo tôi xin chỉ thị của anh, đồng thời hỏi anh anh có đi hay không? Ý của Bí thư Hách là các thành viên Đảng ủy đều nên đi. Bành Viễn Chinh không có bất luận một do dự nào, quyết định thật nhanh: - Tôi không đi. Tôi gần đây công tác rất nhiều, không có thời gian nhàn hạ đâu. - Đoàn khảo sát thị trấn do Bí thư Hách dẫn đầu, lấy danh nghĩa Đảng ủy gửi báo cáo, mà do bên UBND hành văn là không hợp quy cũ. Lý Tân Hoa khó xử, nhẹ nhàng nói: - Lãnh đạo, cái này… - Cô trước hết đừng xen vào, tôi lập tức trở về ngay. Chờ tôi trở về rồi nói sau. Bành Viễn Chinh cúp điện thoại, sau đó vẫy một chiếc taxi về lại thị trấn Vân Thủy. Bành Viễn Chinh vội vàng đi ngang phòng chính Đảng. Lý Tân Hoa thấy hắn liền lập tức đuổi theo, kính cẩn nói: - Lãnh đạo, anh đã về! Bành Viễn Chinh khoát tay nói: - Ừ, cô trước cứ đợi một lát. Sau khi tôi nói chuyện xong với Phó Bí thư Lý, rồi tôi sẽ tìm cô. Nói xong, Bành Viễn Chinh liền hướng đến văn phòng của Lý Tuyết Yến, gõ cửa rồi đi vào. Lý Tuyết Yến thấy hắn, khuôn mặt xinh đẹp không tự chủ được đỏ lên một chút. Trong cuộc họp mặt tối hôm qua, Bành Viễn Chinh đã tham dự cùng với cô, trung gian cũng vì chuyện của Uyển Hải Nam mà Bành Viễn Chinh đã để lại một ấn tượng sâu đậm trong lòng các bạn của cô. Buổi sáng, có một số bạn học gọi điện đến chúc mừng cô rốt cuộc "hoa đã có chủ". Cũng có người trực tiếp hỏi khi nào thì cô kết hôn. Lý Tuyết Yến bật cười ha hả, trả lời một cách qua loa. - Tuyết Yến, sáng nay tôi đã đến Ủy ban xây dựng một chút, đã nói chuyện qua với Chủ nhiệm Khương về việc xin phê duyệt hạng mục của chúng ta. Tôi mới từ Ủy ban xây dựng về thì nghe Lý Tân Hoa gọi điện nói Hách Kiến Niên muốn tổ chức đoàn khảo sát vùng duyên hải phía nam? Bành Viễn Chinh không khách sáo, trực tiếp vào đề. Hắn ngồi trên sofa, Lý Tuyết Yến yên lặng rót cho hắn một ly nước, sau đó dịu dàng nói: - Chuyện này, kỳ thật thì trước khi anh đến nhận chức đã được định rồi, vẫn chưa làm mà thôi. Là như thế này, vừa đến các thành phố vùng duyên hải phía nam để khảo sát những thị trấn có nền kinh tế phát triển mạnh, vừa để cho bộ máy thành viên và cán bộ trung tầng được ra ngoài nghỉ ngơi. Thị trấn hàng năm đều tổ chức một hoạt động như vậy. Bình thường đều bận làm việc đến không có thời gian. Bành Viễn Chinh ồ một tiếng, thản nhiên nói: - Nhiều người đi như vậy, lại hơn mười ngày, chi phí chiếm một khoản không nhỏ. Không phải do tài chính thị trấn chúng ta chi chứ? Lý Tuyết Yến cười, hạ giọng nói: - Viễn Chinh, anh mới đến nên tôi chưa kịp nói với anh. Thị trấn có một quỹ đen. Bình thường bộ máy lãnh đạo thị trấn hoạt động, hoặc là một số hoạt động không thể công khai thì đều dùng quỹ đen này để chi phí. Bành Viễn Chinh đuôi long mày nhướng lên, trong lòng bừng tỉnh. Một thị trấn kinh tế phát triển như thị trấn Vân Thủy có quỹ đen để xử lý một số hoạt động không khó lý giải. Tài chính quỹ đen cũng không phải là chuyện hiếm gì. Rất nhiều bộ môn có thực quyền đều giữ kín không nói ra quỹ tài chính thứ hai này của mình. Nghĩ đến đây, Bành Viễn Chinh thản nhiên nói: - Cô có đi không, Tuyết Yến? - Tôi năm nay không đi. Tôi đã nói với Hách Kiến Niên là tôi bận việc cải tạo phố buôn bán với anh. Lý Tuyết Yến nhẹ nhàng nói. Cô biết Bành Viễn Chinh khẳng định không đi nên đã sớm nói với Hách Kiến Niên. - Cũng được, nhưng bọn họ đi, gửi báo cáo sao lại lấy danh nghĩa của UBND chứ? Điều này không được tốt lắm. Bành Viễn Chinh nhíu mày. Lý Tuyết Yến trầm mặc rồi mới dịu dàng nói: - Viễn Chinh, kỳ thật anh cũng đừng quá căng thẳng. Việc này không không phải là Hách Kiến Niên không có việc gì rồi tìm việc đâu. Năm rồi đều là do UBND thị trấn gửi báo cáo lên UBND quận. Bởi vì là đoàn khảo sát hành chính, Đảng ủy ra mặt không tiện lắm.