Cao Quan

Chương 131

Đây là Bành Viễn Chinh ngẫu nhiên có cơ hội được đảm đương chức huấn luyện viên Thái cực quyền tạm thời. Hắn thật không ngờ, bởi vì các lãnh đạo trung ương đến Tân An khảo sát điều tra, và bởi vì lão lãnh đạo và lãnh đạo chủ chốt Tỉnh ủy tỏ ra rất ham thích Thái cực quyền, nên sau này, cơ quan chính Đảng thành phố Tân An cao thấp đều hứng khởi đua nhau tập Thái cực quyền. Rất nhiều đơn vị đã tranh nhau mời Bành Viễn Chinh về chỉ đạo. Lãnh đạo Thành ủy dưới sự dẫn dắt của Đông Phương Nham, tất cả Ủy viên thường vụ đều trở thành người ham thích Thái cực quyền. Bành Viễn Chinh đương nhiên là không lấy tiền, tùy ý chỉ dạy Thái cực quyền cho các Ủy viên thường vụ. Tuy rằng việc chỉ dạy Thái cực quyền đã chiếm hết thời gian và tinh lực của Bành Viễn Chinh, nhưng đồng thời cũng vì thế mà hắn tích lũy được nhiều mối quan hệ rất vững chắc. Điều này giống như hiệu ứng mạch điện thế, chỉ khi hắn rời khỏi Ban tuyên giáo, chân chính đến chính quyền cơ sở nhậm chức thì mới từng bước biểu hiện ra ngoài. Đây là nói sau, tạm thời không đề cập đến. Buổi trưa, sau khi Từ Xuân Đình và các lãnh đạo khác ăn cơm xong, không đến hai tiếng đồng hồ đã đứng chờ ở quốc lộ Tân An từ tỉnh thành đi vào thành phố. Ở trên đã thông báo, đoàn khảo sát cán bộ trước tiên ở dùng cơm ở tỉnh trước 11h. Nghỉ ngơi một chút rồi sẽ lập tức chạy đến thành phố Tân An. Từ tỉnh thành hướng Tân An, có xe cảnh sát mở đường. Sau lại tăng tốc lên nên chỉ tốn có hơn một giờ. Lãnh đạo tỉnh, thành phố không có ngồi xe chuyên dụng, mà là ngồi một chiếc xe bus nhỏ. Từ Xuân Đình đã từng công tác bên cạnh Trương lão, biết các lãnh đạo khai quốc công thần không thích nhất chính là phô trương, lãng phí và bệnh hình thức. Nếu cán bộ tỉnh, thành phố mỗi người đều sử dụng xe chuyên dụng thì sự hoan nghênh thế này chỉ làm họ càng thêm chán ghét. Ngoài ra, còn có hai chiếc xe cảnh sát cục Công an thành phố Tân An. Xe cảnh sát dùng để mở đường. Xe cảnh sát tỉnh chỉ mở đường từ tỉnh đến thành phố Tân An, khi vào đến nội thành thì tất nhiên là phải do cảnh sát thành phố Tân An tiếp nhận. Từ Xuân Đình cùng với lãnh đạo tỉnh, thành phố đứng ở ven đường, không ngừng ngó chừng. 2h, đoàn xe lãnh đạo còn chưa thấy tung tích. Ông ta quay đầu lại nhìn Đông Phương Nham, hạ giọng nói: - Đông Phương, phái xe cảnh sát đi tìm hiểu xem, có phải hay không đã xảy ra tình trạng gì? Đông Phương Nham gật đầu, bảo Trưởng ban thư ký Thành ủy Trần Ngôn Hề đích thân mang đội, cùng một chiếc xe cảnh sát hướng tỉnh. Đoàn xe của lão lãnh đạo đương nhiên là không xảy ra tình trạng gì. Lão lãnh đạo sau khi đáp máy bay xuống tỉnh, tỉnh đã sắp xếp một chiếc xe được tuyển chọn thật kỹ, lái xe có kinh nghiệm phong phú. Hơn nữa, xe cảnh sát của sở Công an tỉnh một trước một sau hỗ trợ, bất cứ lúc nào cũng có thể xử lý các tình huống. Nhưng khi còn cách thành phố Tân An khoảng ba mươi km, Trương lão và Trịnh lão đột nhiên bảo dừng xe, sau đó đi bộ vào một thôn trang nhỏ. Nhân viên ở tỉnh cùng đi vừa thấy lão lãnh đạo đột nhiên muốn thể nghiệm và quan sát tình hình cuộc sống của dân chúng thì lập tức luống cuống. Nhưng lão lãnh đạo làm việc, bọn họ có muốn ngăn cũng không được, chỉ biết gọi điện thoại cho thành phố Tân An, đồng thời phái đặc công đi theo bảo vệ an toàn cho lãnh đạo. Thôn trang này không thuộc quản hạt của thành phố Tân An, mà là một huyện thuộc tỉnh. Nông dân trong thôn đang cày ruộng ngoài đồng, thấy trên con đường mòn có tới mười mấy lãnh đạo lớn tuổi, phía sau còn có không ít những cảnh sát và tùy tùng, thì đều có chút hồ nghi buông dụng cụ làm việc trong tay, nhìn đám người Trương lão. Trương lão và Trịnh lão đi đến phía trước, giương tay chỉ vào đồng lúa xanh mượt, cười vang. Đám cán bộ tùy tùng vừa muốn tiến lên chào hỏi những người nông dân thì lại bị Trịnh lão đột nhiên phất tay ra hiệu ngừng lại. Trương lão hướng Trịnh lão cười nói: - Lão Trịnh à, chúng ta nếu xuống đây ở hai ngày, vừa có thể nhìn thấy được cuộc sống của người dân có phải giàu có giống như trên báo chí hay nói không. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm. Trịnh lão gật đầu: - Ừ, nhưng đừng để những người ở dưới an bài làm gì. Nếu họ sắp xếp hết mọi thứ tốt, thì chúng ta chẳng nhìn thấy được cái gì. Hết thảy đều là giả, đột kích thì mới thấy được cái cần thấy. - Muốn xem tình huống chân thật thì còn phải đột kích nhiều lần giống như ngày hôm nay. Trịnh lão đắc ý cười ha hả, vỗ vai Trương lão: - Chúng ta ở đây hít thở không khí trong lành, mát mẻ còn hơn là nghe những lời ai dua, nịnh hót của đám cán bộ ở dưới. Hai vị lãnh đạo vừa đi vừa nói chuyện. Trương lão chỉ vào một người phụ nữ trung niên đang chống cái cuốc, cười nói: - Đồng chí, các người đang làm cỏ à? Năm nay mùa màng thu hoạch không tồi nhỉ. Trong nhà có bao nhiêu mẫu đất? Năm trước thu hoạch thế nào? Người phụ nữ trung niên tuy rằng không có kiến thức, nhưng vừa thấy tư thế của đám người Trương lão, liền đoán ra là đại cán bộ. Bà do dự một chút, cười một cách thật thà chất phác: - Chúng tôi đang giẫy cỏ để chuẩn bị thu hoạch. Tuy nhiên, chúng tôi cũng không trông chờ vào cái đám hoa màu này sống qua ngày. Người trong thôn đều ra ngoài làm công rồi. Nếu trước đó có sự sắp xếp, thì ngay trước mặt lãnh đạo, người phụ nữ này khẳng định sẽ không thẳng thắn như vậy. Bà sẽ nói rằng "mưa thuận gió hòa, cuộc sống hạnh phúc"….đại loại những lời nói khách sáo. Trịnh lão vừa nghe, cười chen vào nói: - Tôi cũng thấy xung quanh đều là phụ nữ. Những lao động nam trong nhà đều ra ngoài làm công hết rồi à? Làm công so với trồng trọt thu vào cao hơn sao? Những cán bộ tỉnh bên cạnh vừa nghe Trương lão, Trịnh lão hỏi những lời này thì đều âm thầm cảm thấy không ổn. Nhưng bọn họ cũng không dám trước mặt lão lãnh đạo, "dẫn dắt" cách nói chuyện của người phụ nữ này. Quả nhiên, người phụ nữ kia thở dài nói: - Đồng chí lão thành, ngài là không biết, chúng tôi nơi này kỳ thật có không biết bao nhiêu là đất. Nhưng đa số đều bị huyện trưng dụng làm nhà xưởng, quốc lộ. Nếu không như thế này, ai lại bỏ ra ngoài làm công chứ? Trương lão nghe xong liền trầm mặc. Trịnh lão lại hỏi: - Làm công hẳn là không tệ lắm? Thế thu nhập một tháng là bao nhiêu? Người phụ nữ do dự một chút rồi nhẹ nhàng nói: - Ngoại trừ ăn uống và lo cho mấy đứa nhỏ đi học thì cũng không dư được nhiều lắm. Kỳ thật thì bà cũng muốn nói là làm công cũng không được tốt lắm, thường xuyên không nhận được tiền. Nhưng bà tuy chưa từng thấy qua những người này, nhưng cũng đoán được là đại quan, cho nên cũng không muốn nói thật, tránh những rắc rối cho mình. Nếu nói sai, đắc tội với đại nhân vật, cán bộ trong thôn sẽ không để yên cho bà. Đoàn xe của lão lãnh đạo đến chậm gần một giờ. Vì thế nghi thức khai mạc buổi biểu diễn Thái cực quyền cũng chậm lại một giờ. Từ Xuân Đình biết được Trương lão và Trịnh lão đột nhiên dừng xe, không ngờ lại vào trong một thôn trang bên cạnh quốc lộ, lại còn đến thăm nhà người nông dân. Tuy rằng giật mình nhưng cũng không để trong lòng. Ở rất nhiều thời điểm, để cho lãnh đạo chân chính nhìn thấy tình huống chân thật thì cũng chưa chắc là chuyện xấu. Nhưng tin tức này lại rơi vào tai đám cán bộ lãnh đạo huyện, thị trấn thì bọn họ lại có chút sợ hãi. Bọn họ thậm chí còn không hiểu, rốt cuộc đám đại quan này từ đâu mà đến, sao đột nhiên lại đến thị sát nông thôn. Nhưng nghe nói là có xe cảnh sát mở đường, lại có lãnh đạo tỉnh đi cùng thì khẳng định là lai lịch không nhỏ. Các lãnh đạo huyện, xã thị trấn cùng nhau chạy đến thôn trang đó, truy vấn người phụ nữ trung niên hơn nửa ngày cũng không hỏi ra cái gì. Kỳ thật, khi Trương lão và Trịnh lão đến nông thôn một chuyến, cũng không có đi thăm nhà nào khác, chỉ đến có mỗi nhà người phụ nữ trung niên. Trước khi đi còn để lại năm trăm đồng, mặc cho thôn phụ này từ chối bao nhiêu cũng không được. Buổi chiều, đoàn xe lão lãnh đạo đến Tân An, trực tiếp đến hiện trường buổi biểu diễn Thái cực quyền. Sau khi nghỉ ngơi một chút, các lão lãnh đạo cùng với lãnh đạo tỉnh, thành phố đến phòng khách quý, thay trang phục biểu diễn màu trắng. Nhìn ra được bọn họ rất là cao hứng. Đối với những lãnh đạo nắm quyền ngày xưa mà nói, có thể hạ cơ sở và tiến hành hoạt động biểu diễn Thái cực quyền với các cán bộ lão thành coi như là một thể nghiệm khó có được. Căn cứ vào chỉ thị của Trương lão và Trịnh lão, nghi thức khai mạc cũng không giới thiệu công khai thân phận của bọn họ. Thậm chí ngay cả Bí thư Tỉnh ủy Từ Xuân Đình và các lãnh đạo khác của tỉnh cũng không giới thiệu. Chỉ có Chủ tịch thành phố Chu Quang Lực chủ trì nghi thức khai mạc. Bí thư Thành ủy Đông Phương Nham đích thân đọc diễn văn. Hơn nữa còn nghiêm mật tổ chức và bảo an. Loại quy cách cao như thế này cũng khiến cho một số cán bộ lão thành đoán ra được một chút gì đó. Cán bộ lão thành đều là người tinh tế. Cả đời lăn lộn trong quan trường, trường hợp nào mà chưa thấy qua. Nếu điểm này mà cũng không đoán được thì mới là kỳ quặc. Ba của Lý Tuyết Yến là Lạc Thiên Niên ngay trong số lão cán bộ đã nhận ra được Trương lão. Trương lão năm đó là khách quen trên TV. Khi Lạc Thiên Niên đi thủ đô để họp, cũng đã từng được nói chuyện với Trương lão. Đối với vị nguyên thủ quốc gia này ấn tượng rất cao. Nhưng Lạc Thiên Niên cũng không dám nói ra ngoài. Ông là cán bộ lãnh đạo, biết cái gì nên nói, cái gì không. Nếu ở thành phố không công khai thân phận của các lão lãnh đạo thì khẳng định là có sự kiêng dè. Sau khi tham gia hoạt động xong, các lão lãnh đạo sẽ ở lại khách sạn Tân An. Nhưng đám người Trương lão và Trịnh lão lại rất mất hứng. Bởi vì nghênh đón bọn họ và suy xét đến vấn đề an toàn, khách sạn Tân An hôm nay không mở cửa đón khách. Toàn bộ phòng trong khách sạn cũng chỉ có các lão lãnh đạo và những người đi theo. Đương nhiên, Từ Xuân Đình và các lãnh đạo tỉnh cũng ở đây một đêm. Trương lão đại diện cho các lão lãnh đạo hướng Từ Xuân Đình đề xuất "kháng nghị", yêu cầu khách sạn Tân An khôi phục lại như bình thường. Nhưng Từ Xuân Đình tuy rằng mỉm cười đồng ý, nhưng cũng không dám làm cái gì. Tóm lại an toàn là trên hết. Dù sao, lãnh đạo chỉ ở lại Tân An ba ngày, hai đêm, rồi cũng qua mau thôi. Tối hôm đó, Tỉnh ủy, Thành ủy ở khách sạn Tân An mở tiệc tẩy trần cho các lão lãnh đạo. Vì bữa tiệc nên bận rộn không ít, nhưng lãnh đạo tham dự tiệc lại chẳng có mấy người. Chỉ có Bí thư Tỉnh ủy Từ Xuân Đình, Chủ tịch tỉnh Khang, Bí thư Thành ủy Đông Phương Nham, Chủ tịch thành phố Chu Quang Lực. Các lãnh đạo tỉnh, thành phố thì dùng cơm với thư ký của các lão lãnh đạo. Từ Xuân Đình biết đây là phong cách của Trương lão, nên cố ý dặn thành phố tổ chức bữa tiệc không thể quá phô trương. Sơn hào hải vị không nên bày lên, mà chỉ là những món ăn dân dã. Từ Xuân Đình còn đặc biệt bảo thị trấn Vân Thủy chuẩn bị món gà ăn mày. Sự thật chứng minh, Từ Xuân Đình sắp xếp rất chính xác. Vừa nhìn thấy bàn tiệc chỉ có những món ăn địa phương, Trương lão và Trịnh lão khen không dứt miệng.