Cao Quan
Chương 117
Thật ra Khang Đống còn buồn bực hơn ai hết. Vì lần tuyên truyền này, y một ngày một đêm cùng nhân viên tổ công tác thảo luận phương án, vạch kế hoạch, tiến hành công việc chuẩn bị, đồng thời còn phải triển khai việc phối hợp giữa tổ công tác với các đơn vị khác.
Chẳng hạn, y phải phối hợp với mười mấy đơn vị tham dự, tranh thủ một số tài chính. Phí công phí sức, lại nhận lấy một kết quả như vậy, tất cả công việc và tâm huyết đều trôi theo dòng nước.
Nhưng lúc này, y cũng không thể dựa vào lý do khách quan để bào chữa. Lãnh đạo vốn không nhìn vào quá trình, chỉ nhìn vào kết quả. Dù quá trình làm việc của anh có phức tạp, có khó khăn đến mức nào, mà không có được thành quả, thì cũng vô nghĩa. Nếu lại đi giải thích với lãnh đạo để bào chữa, chỉ càng làm lãnh đạo thêm ghét.
Khang Đống lúng túng nhìn Trần Ngôn Hề cười gượng, nhẹ nhàng nói:
- Trưởng ban Thư ký Thành ủy Trần, lần này công tác của tôi sai lầm, chúng tôi chuẩn bị chưa đầy đủ, suy xét chưa chu đáo, ảnh hưởng đến công tác trình báo của thành phố, tôi nhất định phải nghiêm túc kiểm điểm trước Thành ủy.
Trần Ngôn Hề khoát tay, hơi nguôi giận nói:
- Lão Khang, bây giờ không phải lúc truy cứu trách nhiệm của ai, chúng ta nhất định phải nghĩ biện pháp xoay chuyển tình thế, khiến cho công tác tuyên truyền có thanh thế càng lớn càng tốt. Bằng không, đối thủ cạnh tranh của chúng ta sẽ càng chạy càng nhanh, đến lúc đó muốn đuổi theo cũng không đuổi nổi.
Bí thư Thành ủy Đông Phương rất quan tâm đến sai lầm trong công tác lần này, đích thân chỉ thị cho chúng ta phải tranh thủ thời gian, tăng tốc độ, giành giật từng giây triển khai công tác, không thể bởi vì như vậy mà tuyên truyền không chu đáo, ảnh hưởng tới việc trình báo của thành phố.
- Xin lãnh đạo yên tam, tôi sẽ triệu tập cuộc họp các thành viên tổ công tác, cố gắng trong thời gian ngắn nhất đề xuất một phương án, trình lãnh đạo Thành ủy phê duyệt.
Khang Đống đứng dậy, nói một cách trịnh trọng và nghiêm túc.
Trần Ngôn Hề gật đầu, lại nói:
- Tôi thấy nên rút đồng chí Bành Viễn Chinh bên Ban Tuyên giáo qua đây, người thanh niên này rất giỏi làm công tác tuyên truyền. Bí thư Đông Phương chỉ đích danh hắn, công tác tuyên truyền mở rộng lần này, do Bành Viễn Chinh phụ trách.
Khang Đống ngẩn ra, tuy trong lòng không đồng ý, nhưng cũng không dám phản đối, lập tức gật đầu đáp ứng.
…
Hai ngày này, Bành Viễn Chinh bận rộn soạn thảo tài liệu, lại sửa chữa xong hàng loạt bản thảo soạn giúp cho thị trấn Vân Thủy, liên hệ với nhật báo và báo chiều, đến ngày 3 tháng 3 sẽ bắt đầu đăng tin liên tục trong một tuần lễ ở hai tờ báo. Đến lúc này, rốt cuộc hắn cảm thấy có thể thở phào nhẹ nhõm.
Vương Na và Mã Tự sôi nổi bàn luận về tình hình thế giới gần đây và việc đăng cai thế vận hội Olympic vào tháng bảy, tháng tám, thì Tiền Cương sải bước đi đến.
Bành Viễn Chinh là người đầu tiên nhìn thấy Tiền Cương, liền đứng dậy tiếp đón:
- Trưởng ban Tiền.
- Ừ, đồng chí Viễn Chinh, căn cứ chỉ thị lãnh đạo thành phố, bây giờ đồng chí bắt đầu gác lại tất cả công tác khác, tập trung vào công tác tuyên truyền của tổ công tác bên văn phòng Thành ủy đi. Trưởng ban Thư ký Thành ủy Trần và Trưởng ban Trịnh cũng nói, công tác tuyên truyền cụ thể của tổ công tác do đồng chí phụ trách.
Tiền Cương mặt sa sầm nói:
- Lần này, nhóm Tạ Tiểu Dung vận động thất bại ở tỉnh, lãnh đạo Thành ủy rất bất mãn. Bây giờ, Thành ủy điểm danh rút đồng chí sang, coi như là nhận nhiệm vụ lúc lâm nguy. Dù là Trưởng ban Trịnh hay tôi, đều hy vọng đồng chí có thể xốc lên gánh nặng, lập được thành tích, mang lại vinh dự cho Ban chúng ta.
Bành Viễn Chinh hơi ngẩn ra, cười khổ nói:
- Trưởng ban Tiền, tuy tôi cũng là tổ phó tổ công tác, nhưng chỉ là danh nghĩa mà thôi. Giai đoạn trước tôi không tham dự, càng không biết, bây giờ tôi sang, hơi mù mờ về tình hình, chỉ sợ…
- Lãnh đạo Thành ủy tin tưởng đồng chí, lãnh đạo Ban cũng tin tưởng năng lực công tác của đồng chí, đồng chí cứ mạnh dạn mà làm. Thành ủy đã nói, muốn người có người, muốn tiền có tiền, nhưng điều kiện tiên quyết là phải nhìn thấy được hiệu quả trong thời gian ngắn nhất.
Được rồi, đồng chí có thể đi. Phó trưởng ban Khang đang triệu tập cuộc họp. Sau khi đồng chí Viễn Chinh đi rồi, công tác hàng ngày của Phòng, sẽ do đồng chí Gia Cát Cấu gánh vác.
Tiền Cương nói xong liền quay đầu đi.
Bành Viễn Chinh cười khổ, tiễn Tiền Cương xong, cũng không quay lại văn phòng, đi thẳng đến văn phòng Thành ủy, đẩy cửa phòng họp, tất cả thành viên tổ công tác đều đã đến đông đủ, đang chờ một mình hắn.
Khang Đống ngồi đó, vẻ mặt trầm ngâm. Sắc mặt Tạ Tiểu Dung hơi đỏ lên, trận đầu thất bại, mặt cô không thể tươi tỉnh. Còn Cao Ý Tuyên thì càng không phải nói, y vốn tràn đầy tin tưởng khi tham dự vào công tác này, nghĩ mọi chuyện rất đơn giản, không ngờ kết quả lại vô cùng thảm hại.
Bành Viễn Chinh nhìn Khang Đống mỉm cười:
- Trưởng ban Khang, tôi vừa mới đối với Trưởng ban Tiền thông báo, đã tới chậm, rất xin lỗi.
Khang Đống hơi hạ thấp người, gật đầu:
- Không sao, tốt rồi, đồng chí Viễn Chinh đã tới, tôi xin nói trước. Lúc trước, chúng ta chuẩn bị rất nhiều, đưa ra phương án đã được sửa chữa nhiều mặt, các đồng chí tổ công tác đã làm một lượng lớn công việc. Tôi biết mọi người rất vất vả, nhưng dù nói như thế nào, công tác của chúng ta không thu được hiệu quả, trận đầu thất bại, cho thấy công tác của chúng ta tồn tại nhiều lỗ hổng, thậm chí là có vấn đề về ý tưởng và phương hướng.
Triển lãm ở tỉnh thành lần này, hiệu quả rất kém cỏi, gần như là làm trò cười. Bí thư Thành ủy Đông Phương hết sức quan tâm, đích thân đưa ra chỉ thị. Trưởng ban Thư ký Trần cũng yêu cầu chúng ta bằng bất cứ giá nào, cũng phải vượt qua khó khăn, giành giật từng giây để đi đến thành công.
Khang Đống gõ gõ cái bàn, giọng nói càng nghiêm túc:
- Chúng ta không được phép thất bại lần nữa, nếu lại thất bại, chúng ta sẽ rớt lại phía sau đối thủ, gây ảnh hưởng nghiêm trọng tới công tác trình báo của thành phố, chúng ta không ai có thể gánh nổi trách nhệm này!
Sắc mặt mọi người rất ngưng trọng. Khang Đống không nói ngoa, công tác tuyên truyền làm không đến nơi đến chốn, nếu bởi vậy mà ảnh hưởng đến công tác trình báo, toàn bộ tổ công tác sẽ phải chịu liên lụy.
Khang Đống nói tới đây, dừng một chút, rồi lại trầm giọng nói:
- Lãnh đạo chủ chốt Thành ủy và Trưởng ban Thư ký Thành ủy Trần yêu cầu đồng chí Bành Viễn Chinh thoát ly công tác Ban Tuyên giáo, tập trung sức lực cho công việc ở tổ công tác. Từ hôm nay, tổ công tác do đồng chí Bành Viễn Chinh phụ trách, Tạ Tiểu Dung và Cao Ý Tuyên phối hợp. Đồng chí Viễn Chinh, mời phát biểu vài lời.
Khang Đống vừa dứt lời, Tạ Tiểu Dung thở ra một cái, thật ra cô đã đoán trước được kết quả này. Công tác của bọn cô thất bại, đương nhiên lãnh đạo Thành ủy phải "thay tướng". Tuy nhiên cô cũng không phản đối Bành Viễn Chinh tham dự, dù sao Bành Viễn Chinh trẻ tuổi nhưng năng lực rất mạnh, nói không chừng hắn có thể tạo được thành tích nổi bật, lúc đó, dù cô chỉ "phối hợp công tác", cũng được ghi nhận công lao. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - https://
Cao Ý Tuyên trong lòng run run, Bành Viễn Chinh nhận nhiệm vụ lúc lâm nguy, trở thành lãnh đạo của y, tuy chỉ là tạm thời, nhưng cũng khiến y rất khó chịu.
Lúc này y đã liệt Bành Viễn Chinh thành "tình địch" nguy hiểm số một của mình. Mà trên thực tế, dự cảm và nhận định của y cũng không sai, theo thời gian trôi qua và sự tiếp xúc tăng lên, thiện cảm của Lý Tuyết Yến dành cho Bành Viễn Chinh đang từng bước chuyển hóa thành một thứ tình cảm mơ hồ nào đó. Có lẽ ngay cả Lý Tuyết Yến cũng chưa tự nhận thấy, còn Bành Viễn Chinh, có thể hắn nhận ra nhưng vờ như không hiểu.
Nếu để Bành Viễn Chinh tạo ra thành tích ở ngay chỗ y thất bại, vậy không chỉ là tát vào mặt y, mà còn có thể khiến y hoàn toàn bại trận trong "cuộc chiến" giành lấy Lý Tuyết Yến.
Cao Ý Tuyên cắn răng, sắc mặt âm trầm, chăm chú nhìn Bành Viễn Chinh.
Từ đầu đến cuối, Bành Viễn Chinh cũng chưa liếc đến y một cái, thái độ dường như không cố ý mà lại rất cố ý khinh thường này làm một kẻ tự cao như Cao Ý Tuyên trong lòng sôi sục.
Bành Viễn Chinh cười cười, cao giọng nói:
- Trưởng ban Khang, các vị, nhận được thông báo của lãnh đạo tôi cảm thấy rất đột ngột, đồng thời có cảm giác áp lực rất lớn. Trên đường tới đây, tôi có suy nghĩ, bản thân hoạt động vừa rồi của chúng ta không có vấn đề gì quá lớn. Lấy văn hay tranh đẹp triển lãm để tuyên truyền cho hình tượng của thành phố, cũng là một hướng đi có thể. Chẳng qua là có lẽ mọi người sơ sót ở một điều tương đối mấu chốt một chút, đó là chọn sai thời điểm và địa điểm triển khai hoạt động.
Triển lãm khai mạc vào Chủ nhật, là thời gian nghỉ ngơi, tuy trước đó chúng ta đã phát ra các vé tham quan miễn phí, nhưng có mấy người sẵn lòng hy sinh thời gian nghỉ ngơi của mình để đến xem một triển lãm thoạt trông cũng không quan trọng lắm? Hơn nữa, triển lãm đặt ở sân vận động của tỉnh, nơi đó là ngoại ô, cách nội thành theo đường chim bay cũng hơn mười cây số, mọi người ngẫm lại xem, có mấy người sẵn sàng lặn lội đường xa, từ nội thành tới ngoại ô xem triển lãm? Cũng triển lãm đó, nếu đặt ở nội thành, hiệu quả nhất định tốt hơn...
Ngoài ra, còn có vấn đề về truyền thông. Nói thật, bây giờ loại triển lãm tương tự thế này có thể nói là tràn lan, nơi nào cũng có, trong đó hầu như không có tin tức gì đáng chú ý. Nếu tin tức đã không có gì nổi bật, thì cũng có vẻ không đáng để đưa tin, báo chí không hứng thú, phóng viên đến tham gia những hoạt động như thế này cũng ít đi.
Bành Viễn Chinh nói tới đây, liền ngừng lại.
Mọi người trầm ngâm, không ít người cảm thấy sáng mắt ra trước những lời rất có lý của Bành Viễn Chinh.
Cao Ý Tuyên nhíu mày, đột nhiên chen vào nói
- Lời nói của Trưởng phòng Bành, tôi không đồng ý lắm. Triển lãm lần này chúng ta chuẩn bị thật sự đầy đủ, sở dĩ hiệu quả không tốt, tôi cho rằng vấn đề chủ yếu là ở một chi tiết nho nhỏ. Tôi rất hiểu về phóng viên hiện nay, họ tham gia hoạt động không phải để được phong bì, mà là muốn có quà lưu niệm, mà về phương diện này, chúng ta chuẩn bị không đủ.
Về việc lựa chọn địa điểm triển lãm, dù sao chúng ta cũng không hoạt động kinh doanh buôn bán, nếu chọn ở nơi phồn hoa đông đúc, chưa nói đến mặt bằng rất khó tìm, dù là tìm được rồi, chỉ sợ là người tới xem cũng chỉ là người ưa náo nhiệt mà tới, không những không hiệu quả về mặt tuyên truyền, mà còn làm tổn hại hình tượng của Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố
Truyện khác cùng thể loại
14 chương
297 chương
64 chương
4659 chương
104 chương
86 chương