【cao H】hệ Thống Cải Tạo - Vô Liêu Đ...

Chương 87 : 85. Đàn Bà Đều Là Đồ Đểu Cáng!

Edit: Tiểu Meo Meo đến kỳ rụng lông ~ Beta: Sa ================= "Chúc mừng kí chủ hoàn thành nhiệm vụ rèn luyện hình thể, đột phá cảnh giới Sơ cấp, khen thưởng 20 điểm thuộc tính, kiểm tra điểm thuộc tính còn thừa tổng cộng 59 điểm." Nghe tiếng Hệ thống chúc mừng, Mạnh Nhạc Nhạc thở phào một hơi, cảm giác bản thân cũng nhẹ nhàng hơn rất nhiều, đây không phải là sự thay đổi về trọng lượng mà là khả năng cảm nhận các nguyên tố trong không khí của cô ngày càng rõ ràng hơn. Ngoài ra, hiện tại cô còn cảm thấy bản thân vô cùng tỉnh táo, lại còn có được sự tập trung mà người thường không có được, nhìn lên mặt trăng trên bầu trời, trong đầu lập tức có thể nhớ ra công thức tính toán khoảng cách giữa trái đất và mặt trăng, sau đó nhân tiện có thể tính ra vài thông số liên quan đến số vòng quay của mặt trăng quanh trái đất, thậm chí đến cả những vấn đề thâm sau hơn nữa. Có được năng lực ghi nhớ và tốc độ tính toán như vậy, Mạnh Nhạc Nhạc gần như không thể tin nổi. Cô cảm thấy vô cùng vui mừng. Điều này có nghĩa là những tính toán và phân tích trước kia phải vất vả lắm mới làm được thì giờ có thể hoàn thành một cách dễ dàng. Đây sẽ là một sự trợ giúp lớn lao trong quá trình nghiên cứu khoa học của cô. Sau khi bình tĩnh lại, Nhạc Nhạc quyết định thêm điểm thuộc tính vào trước, để lại 10 điểm dự phòng. Sau khi hầu hết các thuộc tính đã thêm đến 50, thuộc tính đã biến thành: Họ và tên: Mạnh Nhạc Nhạc Tuổi: 25 Xếp hạng cấp bậc thuộc tính (Các thuộc tính đạt 40 là cấp độ trung bình, 80 là cấp độ nữ thần) NGOẠI HÌNH —— Da thịt: 40+10 Sáng trong: 40+10 Trắng hồng: 40+10 Tỷ lệ ngũ quan: 50 DÁNG NGƯỜI —— Cân nặng: 47+3 Ngực: 50 Tỉ lệ: 44+6 BỘ PHẬN RIÊNG TƯ —— Chặt chẽ: 56 Nước nôi: 56 Mềm mại: 26+6 Năng lực hút kẹp: 46+4 Đánh giá cấp bậc giá trị nhan sắc: B Đánh giá cấp bậc học thức: A- Tổng hợp đánh giá cấp bậc: B+ - Đã lâu rồi cô không xem điểm thuộc tính, bây giờ mới phát hiện ra hạng mục học thức đã đạt đến A-, tổng hợp cấp bậc xếp hàng cũng đã đạt tới B+, chắc chắn là có liên quan đến việc thí nghiệm thành công trước đó. Đứng trên đỉnh núi không có một bóng người, đối mặt với trăng sáng trên cao, Mạnh Nhạc Nhạc không kìm được mà thở ra một hơi. Này! Mạnh Nhạc Nhạc hoàn mỹ, xinh đẹp, vừa có học thức vừa có khí chất của tương lai, tôi đang tiến từng bước về phía cô đấy! Thật nóng lòng mong chờ đến ngày chúng ta gặp nhau! ------------------------ Sau khi xuống núi, Mạnh Nhạc Nhạc trở về chung cư cạnh trường, ngủ một giấc ngon lành cả ngày. Đến trưa ngày hôm sau khi thu dọn đồ đạc, cô mới phát hiện ra một chuyện vô cùng xấu hổ. Toàn bộ các mẫu thí nghiệm và báo cáo của cô đều ở trên xe của Tiêu Diệp. Mấy thứ này cô không dám để lung tung, thấy trên xe của Tiêu Diệp có két sắt, cô nhất thời tò mò nên đặt luôn đồ vào đó. Tuy rằng bây giờ hai người đã chia tay, nhưng đây lại không phải là mấy thứ bình thường nói bỏ là bỏ ngay được, đây là thành quả nghiên cứu khoa học đấy! Mạnh Nhạc Nhạc lôi điện thoại ra, ngập ngừng không biết nên mở lời thế nào. Nhưng mà nghĩ lại, nếu anh nghĩ rằng hai việc này chẳng liên quan gì đến nhau, cô lại cứ làm quá lên, như vậy cũng không hay tí nào. Hay là... liên lạc với Phương Tu? Oh, no, người này càng không được, cô còn chưa khoan dung đến thế đâu. Nói thật, cô chẳng muốn liên lạc với ai trong hai người cả. Mạnh Nhạc Nhạc đột nhiên nảy ra một ý, cô nhớ ra đến cậu đàn em từng gặp ở nhà ăn quân đội, cậu đàn em kia học chuyên ngành máy tính, tuy không phải cùng học trực tiếp nhưng hai người đều từng học một môn cùng nhau, mà môn học kia từng lập một nhóm để trao đổi kiến thức với nhau, bây giờ chắc là vẫn còn. Mạnh Nhạc Nhạc lập tức lục lọi tìm kiếm, cuối cùng 10 phút sau cũng tìm thấy tên của cậu đàn em, bèn quyết đoán inbox cậu ta. "Chào cậu Triệu, chị là Mạnh Nhạc Nhạc, chị có một cái báo cáo thực nghiệm với một ít mẫu vật để ở trên xem của trung tá Tiêu. Chị có thể nhờ cậu đi lấy mấy thứ đó giúp, sau đó thì gửi qua bưu điện cho chị được không?" Trong lúc chờ trả lời, Mạnh Nhạc Nhạc lại nghĩ, nếu cậu ta hỏi tại sao cô không hỏi thẳng Tiêu Diệp thì phải trả lời thế nào cho hợp lý giờ. Không ngờ chưa tới nửa phút sau đã thấy cậu đàn em trả lời. "Không thành vấn đề." A, không ngờ lại thuận lợi như vậy. Rất lâu về sau cô mới hiểu được, có một loại tư duy gọi là tư duy của thẳng nam. ---------------------- Tiểu Triệu bỏ điện thoại xuống, không nói một lời đi vào tòa nhà văn phòng nơi Tiêu Diệp đang ở, sau khi báo cáo xong thì đi thẳng đến văn phòng. Ai ngờ Tiêu Diệp đang họp, cậu ta chỉ có thể chờ ở cửa, sau đó thì thấy Phương Tu đi ngang qua. Tiểu Triệu lập tức thi hành cách chào trong quân. "Chào đội trưởng Phương." Phương Tu khẽ gật đầu, lại đột nhiên nhớ ra Tiểu Triệu này hình như là đàn em của Mạnh Nhạc Nhạc. Buổi tối hôm đó anh còn thấy hai người này nói chuyện rất vui vẻ, ma xui quỷ khiến lại hỏi: "Sao cậu lại ở đây?" Tiểu Triệu nghiêm trang trả lời: "À, là thế này, chị dâu bảo em đi lấy báo cáo trong xe của đội trưởng Tiêu gửi cho chị ấy." Phương Tu sửng sốt, chị dâu? Là Nhạc Nhạc? Trong nháy mắt kia, trong đầu Phương Tu bỗng toát ra rất nhiều suy nghĩ. Trong 28 năm cuộc đời của anh chỉ có Tiêu Diệp, bộ đội, và nhà họ Tiêu. Anh sống vừa máy móc vừa đơn điệu. Nếu bảo anh nghĩ xem có điều gì thú vị hay không... thì có lẽ chỉ có những vấp ngã trầy da tróc vảy trong huấn luyện.