【cao H】hệ Thống Cải Tạo - Vô Liêu Đ...

Chương 67 : 65. Còn Có Thể Cứu Chữa

Edit: Mực Beta: Sa - 🥺 Edited by CẨM TÚ TIỀN ĐỒ •∆• 【 https://www.wattpad.com/user/camtutiendo_】 【 https://www.facebook.com/camtutiendo/ 】 【 https://camtutiendo.wordpress.com/ 】 ================= Tiêu Vũ đứng bên cạnh mà trợn tròn mắt. Không thể tin được, người này trông tuấn tú lịch sự, cô bé còn tưởng chắc anh ta phải làm giáo sư tiến sĩ gì đấy, thế mà cũng là đồng nghiệp bán sách khiêu dâm với cha kia. Hơn nữa, tình tiết vụ án trước đó cũng chỉ dừng lại ở "lưu truyền nội bộ", giờ thì đội-ơn-anh-Bạch mà trở thành "gây án có tổ chức". Thậm chí còn định tiến đến tuyên truyền công khai. Đây chính là truyền bá văn hóa phẩm đồi trụy có quy mô rồi!!! Nhưng hề hước nhất, là cảnh sát bọn họ chỉ cần ngồi yên một chỗ, người ta chưa gì đã chủ động tới nhận tội?! Thật không thể tưởng tượng được, chuyện tặng đầu người free 1 tặng 1 này còn có thể lây nhau như C0vid nữa. 🙃 ---------------------------- Lại nói đến Vương Cách Trí, vốn dĩ anh chàng vẫn bình tĩnh như Thái sơn chờ bản thân được bảo lãnh. Dù sao thì hắn cũng biết ít nhiều về luật, phải biết rằng căn cứ theo quy định, loại hành vi phạm tội vặt vãnh tình tiết không nặng này, chỉ cần giáo dục răn đe một chút, tìm người tới bảo lãnh là xong. Nếu không phải hắn ưa sĩ diện, không muốn để người khác biết đến vết đen này thì đã không cần chờ nguyên một đêm. Giằng co đấu tranh tới sáng, Lương đội trưởng dầu muối đều không ăn, một hai cứ bắt Vương Cách Trí phải gọi người tới bảo lãnh. Cực chẳng đã Vương Cách Trí mới đành chọn Trần Kiến Bạch, đơn giản vì tên bạn tốt này đã biết từ trước, cũng sẽ không có gì quá mất mặt. Huống hồ với tính của anh bạn tốt này thì nhất định cũng sẽ không nói lung tung. Chuyện này cũng chẳng có gì hot, chỉ là dạo chơi một ngày trong Cục Cảnh sát, được ngủ với cảm giác có người canh gác cho ý mà 🙃 Vương Cách Trí nghĩ thế nên vẫn bình chân như vại. Ai ngờ chưa đến một giờ sau, Trần Kiến Bạch cũng đã theo cảnh sát vào ngồi chơi xơi nước, cấp bậc phạm tội của vụ việc còn tăng lên không phanh? ? ? Bây giờ thì Vương Cách Trí hoảng thật rồi, tim hắn đập thình thịch, chuyện này mà nghiêm trọng đến thế sao? Không phải chứ, chẳng lẽ Trần Kiến Bạch đã thật sự đề cử cuốn sách này với Viện nghiên cứu rồi?? Càng nghĩ lại càng thấy nguy cơ này có khả năng, lòng hắn ảo não không thôi, thiếu chút nữa đã muốn gớt nước mắt. Trần Kiến Bạch vốn còn định dò hỏi bạn tốt, lúc này vừa thấy dáng vẻ của Trần Kiến Bạch, lại nghĩ đến nửa sau của quyển sách mình còn chưa xem hết, trong lòng sao còn không rõ nữa? Vốn anh cho rằng lý thuyết trong sách thiếu phần thực nghiệm chống đỡ, giờ xem ra nửa đoạn sau khẳng định có vấn đề. Từ tình huống này xem ra, hẳn cũng là thứ vấn đề nghiêm trọng nhất kia. Trần Kiến Bạch thở dài trong lòng. Vương Cách Trí à, Vương Cách Trí, cậu nói xem, cậu học gì mà chẳng được, ai ngờ lại đi học cách gian lận làm gì??? Thôi, thôi, cứ báo cho Trần gia đến để xử lý cho yên lặng vậy. Sau này nhất định cần quan tâm đồng chí này nhiều hơn, không thể để hắn tiếp tục đi trên con đường lệch lạc này nữa. ----------------------- Khi Trần gia nhận được điện thoại từ Cục Cảnh sát, mẹ kế Trần Kiến Bạch phải sửng sốt đến gần 3 phút, ba Trần ở bên vội hỏi bà xem có chuyện gì. "Kiến Bạch, khụ, hình như vướng vào chuyện gì mà... đến Cục Cảnh sát, hình như là vì..." Tóm lại vẫn không thể nói nên lời, mà bản thân bà cũng cảm thấy việc này rất kỳ quặc, với tính tình của Kiến Bạch, sao có thể sản xuất tuyên truyền bán sách văn hóa phẩm đồi trụy được??? Có thể là hiểu lầm gì rồi, thế nên bà chỉ đáp qua loa : "... Vì cuốn sách gì đó, họ nói tôi đến bảo lãnh người ra." Ba Trần nhíu mày, đối với người làm nghiên cứu khoa học mà nói, vì một cuốn sách mà phải vào Cục Cảnh sát cũng chính là chuyện lớn, ông bèn dặn dò: "Bà cứ tìm hiểu rõ ràng, mang cuốn sách đó về cho tôi xem thử." Lúc được mẹ Trần nộp tiền bảo lãnh ra khỏi Cục Cảnh sát, Vương Cách Trí đã cúi gằm mặt xuống đất, hận không có cái lỗ nẻ mà chui luôn, nhưng chưa gì đã bị mẹ Trần chặn ngay cửa gọi lại. "Cách Trí cũng đến nhà cô một chuyến đi, ba của Kiến Bạch có chuyện muốn nói." "Dạ? Hả!!" -------------------------- Vương Cách Trí hai chân đã run bần bật như bị sốt rét đi vào thư phòng Trần gia, vừa liếc mắt đã thấy ba Trần ngồi sau bàn đọc sách. Tuy đã hơn 50 tuổi, nhưng vẫn có thể nhìn ra phong thái thời trẻ của ông, toàn thân đều tràn ngập khí chất tri thức uyên bác, quả thực cứ như Trần Kiến Bạch của 20 năm sau. Ánh mắt Cách Trí chuyển tới sau ba Trần, đồng tử không khỏi co rụt lại. Đằng sau ông là cây roi gia pháp của Trần gia bày ở đó. Lần cuối cùng thứ này được sử dụng là dùng trên người một đứa cháu nhà họ Trần, bởi vì khi làm nghiên cứu đã chỉ vì cái lợi trước mắt mà làm giả số liệu, nên bị gia pháp dạy dỗ cho một trận. Thân là một bác sĩ, hắn vừa nhìn thấy cây hàng kia đã biết nó vừa thô vừa dài vừa cứng, tuyệt đối không phải dùng chỉ để dọa người suông. Nếu như bị quất một trận, không nằm tới mười ngày nửa tháng thì còn khướt mới lết xuống giường được. Trần Kiến Bạch liếc nhìn dáng vẻ người bạn tốt đã run như cầy sấy, trong lòng thở dài, dứt khoát tiến lên nhận sai : "Ba, chúng con sai rồi." Ba Trần đầu cũng không buồn ngẩng lên, chỉ lãnh đạm mở miệng: