[Cao Gia Phong Vân] Lạc Nan Tiểu Tư
Chương 14 : Hậu truyện-khẩu hồng phong ba
Hiện tại ra một đề mục thú vị để cho mọi người suy nghĩ một chút, nếu công quân〈 Cao gia phong vân 〉 hệ liệt, có một ngày mặc y phục có son môi nữ nhân về nhà, xin hỏi công quân người nào sẽ thảm nhất, mà thụ quân nào không dễ chọc nhất? Thỉnh mọi người sau khi nghĩ xong, nhìn lại giải đáp của Lăng Báo Tư, không được nhìn lén trước ác!
Đáp án của chị 4:
Lão đại Cao gia Cao Dật Vân:Y về tới nhà, nhất định Lãnh Hà Phong ngồi trên ghế, một câu cũng không nói trực tiếp lấy đao đâm tới, Cao Dật Vân đành phải né tránh trước, rồi sau đó kiên quyết đặt Lãnh Hà Phong ở trên giường thân mật. Lãnh Hà Phong ra sức chống cự, lão đại Cao gia mới cười nói: “Vui đùa với ngươi thú vị chứ? Ta sớm biết rằng ngươi yêu ta yêu đến ghen chết khiếp, mà lại ngươi cứ không nói yêu ta, giờ biết mình yêu ta bao nhiêu chứ! Đến, ngoan, hôn một cái.”
(Lăng Báo Tư bình viết: Nam nhân thật là đáng chết, mỗi lần đều có loại vui đùa mới —— ta tán thành Lãnh Hà Phong đánh chết y, bất quá Lãnh Hà Phong nhất định lại bị y đặt ở trên giường sướng đến vô lực. Cao Dật Vân, xông tới! Ta ủng hộ ngươi.”Lão nhị Cao gia Cao Dật Hiên:Y về tới nhà, Vệ Ưởng nhất định thật cao hứng nhìn thấy y, hai người cùng nhau ăn cơm, y lại dạy Vệ Ưởng một chốc, không lâu sau, hai người liền lên giường ngủ, cái gì cũng không phát sinh.
(Lăng Báo Tư bình viết: Trách không được Vệ Ưởng, hắn không phải không, mà căn bản không có nữ nhân lại đem dấu môi son lưu lại trên y phục của Cao Dật Hiên, ha ha ha —— bởi vì không có nữ nhân dám tới gần Cao Dật Hiên, y rất băng lãnh, nữ nhân nhìn đến y e sợ không kịp né tránh. Ha ha, mọi người không đoán được đáp án chứ!)Lão tam Cao gia Cao Dật Tĩnh:Y về tới nhà, Quân Hoài Lân nhất định trước tiên ném bình hoa tới y, rồi ném chén trà, sau đó ném khăn bố, ném đến trong phòng không còn đồ gì, Quân Hoài Lân còn khóc mắng đến gần chết: “Ngươi nói, ngươi không phải đời trước kiếp trước ta đi kiếm ăn thêm, kiếp này mới nghĩ cùng nữ nhân khác lêu lổng? Còn nữa, không phải kiếp trước trước đó làm chuyện có lỗi với ta, còn kiếp trước trước trước đó nữa??”
(Lăng Báo Tư bình viết: “Tiểu Quân Quân, ngươi thật sự là quá xé, xé một trăm đời còn xé không hết, ngươi biết rõ trong tim Cao Dật Tĩnh chỉ có một mình ngươi, này nhất định là hiểu lầm thôi, đúng hay không?)Lão tứ Cao gia Cao Dật Ngọc:Cao Dật Ngọc về tới nhà, nhất định Lam Diệc Yên đã khóc đến không đi được, hắn tự ti cực kỳ quyết định ra đi. “Thực xin lỗi, Cao Dật Ngọc, ta không biết ngươi có người yêu dấu, ta bất cứ lúc nào cũng có thể đi; ngươi đón hắn tới đi, ta lập tức ra đi, thực xin lỗi thực xin lỗi.” Cao lập tức quỳ xuống cầu hắn không được đi, liều mạng giải thích hết thảy đều là hiểu lầm, trong lòng y chỉ có một mình hắn, liều mạng ôm lấy tay nải của Lam Diệc Yên, e sợ hắn thật sự đi mất.
(Lăng Báo Tư bình viết: oa ha ha, không thể tưởng được kẻ phóng đãng này cũng có một ngày cầu người không được đi a? Quả thật là thiên lý tuần hoàn, báo ứng khó chịu, nhìn xem thật sự là hả hê lòng người a!)Lão ngũ Cao gia Cao Dật Dũng:Y mới vào cửa, nhất định Tố Phi Văn đã chuẩn bị một bàn đồ ăn ngọt ngào mật ngọt, tất cả đều là Tố Phi Văn tự mình làm, còn luôn miệng kiều mị chăm cho Cao Dật Dũng ăn. Cao Dật Dũng thì như kẻ ngu ngốc ăn hết toàn bộ, chờ y ăn xong, Tố Phi Văn lập tức biến sắc: “Nói, ngươi ra ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt đúng hay không? Ngươi thật quá to gan, chạm qua ta, còn dám chạm vào nữ nhân khác, ngươi không muốn sống nữa phải không? Còn nữa, ngươi có phải cảm thấy được thắt lưng có chút đau đau, vì ta đã bỏ thêm thứ tốt ở trỏng. Ta hỏi ngươi, dấu son trên y phục của ngươi là chuyện thế nào, ngươi tốt nhất thành thật trả lời cho ta, nếu trả lời làm cho ta không hài lòng, ta đâm một đao vào bụng ngươi bây giờ, giết ngươi như mổ heo mổ dê.”
(Lăng Báo Tư bình viết: Có loại thụ quân của công quân này, thỉnh ngàn vạn lần không được đụng chạm nữ nhân khác, đến lúc đó ngươi chẳng biết sẽ chết thế nào a! Bất quá sai khi hiểu lầm làm sáng tỏ, Tố Phi Văn nhất định sẽ ngọt ngào rúc vào lòng của Cao Dật Dũng, xấu hổ nói: “Người ta vừa rồi hiểu lầm ngươi, ngươi có tức giận không?” Cao Dật Dũng bị hắn mê đến gần chết, làm sao tức giận; Tố Phi Văn đẩy Cao Dật Dũng ngã xuống giường, mà bắt đầu hảo hảo xin lỗi?? Bất quá, độc giả dưới 18 tuổi không nên, ha ha, xin thứ cho Lăng Báo Tư không báo cáo.)Lão lục Cao gia Cao Dật Linh:Đàm Thiên Diễn còn chưa về nhà, Cao Dật Linh đã ở nhà bắt chéo chân rung đùi ngồi chờ, hắn tuyệt không lo lắng, bởi vì hắn đã sớm không khách khí hạ cổ độc trên người Đàm Thiên Diễn; nếu Đàm Thiên Diễn có dị tâm, đã sớm biến thành xác chết.
(Lăng Báo Tư bình viết: có loại thụ quân của công quân này, cũng ngàn vạn lần không nên thử vận khí của ngươi, đừng tưởng rằng một lần không sao, ngươi sẽ chết thật sự thảm ác, bất quá Đàm Thiên Diễn tuyệt đối cũng không phải là người tiết kiệm đèn dầu là được rồi.)Thị vệ Cao gia Hắc Ảnh:Nhất định Tiêu Tiêu sẽ trốn trong hoa viên ngồi khóc, hắn không biết nên lo liệu thế nào mới tốt, lại không dám đi chất vấn Hắc Ảnh, đành phải một người lén khóc, khóc đến lúc sau, cuối cùng có một đống trợ thủ xuất hiện.
Tình nhân lão Đại Cao gia Lãnh Hà Phong là một cao thủ dùng độc, hắn lãnh thanh nói: “Ta độc chết hắn giúp ngươi.”
Tình nhân lão Nhị Cao gia Vệ Ưởng học qua võ công, hắn nhiệt huyết nói: “Ta đánh chết hắn giúp ngươi.”
Tình nhân lão Tam Cao gia Quân Hoài Lân là một tú tài nổi danh, nhìn bất quá nói: “Ta dùng ngòi bút làm vũ khí lên án hắn giúp ngươi.”
Tình nhân lão Tứ Cao gia Lam Diệc Yên cùng khóc với hắn.
Tình nhân lão ngũ Cao gia Tố Phi Văn nuôi một con điêu cắn chết người, lãnh thanh nói: “Ta kêu tiểu điêu cắn chết hắn.”
Lão lục Cao gia Cao Dật Linh là cổ độc sư đệ nhất Miêu Cương, nói: “Ta giúp ngươi phóng cổ độc hắn.”
(Lăng Báo Tư bình viết: Cho nên Tiêu Tiêu chính là thụ quân khó dây vào nhất, bởi vì chọc trúng hắn, chính là chọc tất cả thụ quân Cao gia, cho nên đáp án chính là Tiêu Tiêu là thụ quân cực mạnh trong 〈 Cao gia phong vân 〉. Ha ha?? Bất quá may mà Hắc Ảnh sẽ không làm ra chuyện có lỗi với Tiêu Tiêu, nếu không mười cái mạng cũng không đủ chết a!)
Truyện khác cùng thể loại
7 chương
11 chương
17 chương
151 chương
133 chương
166 chương
41 chương