Một làn hương lan tỏa, tuy hương vị kỳ lạ, nhưng cũng không khó ngửi, trái lại vô cùng thơm mát xông vào mũi, khiến người ngửi thấy lúc sau tinh thần sảng khoái. Lãnh Hà Phong nhẹ nhẹ động động ngón tay, sau nắm chặt, dần dần, ý thức hắn tương đối tỉnh táo, mắt vừa mở to, phát hiện mình gối lên cái gối vô cùng mềm mại, trước mắt nhìn thấy một mảng hồng hồng. Trên người hắn là cái chăn mỏng rất kỳ lạ, cơ hồ không có trọng lượng, nhưng lại vô cùng ấm áp, hơn nữa sờ sờ lại thực mềm mại. Ngửi được hương khí, hắn chậm rãi khởi động cơ thể, nhìn chung quang gian phòng mình đang ở. Hắn không bị đưa vào địa lao, cũng không có ở đầu đường xó chợ, thế nhưng hắn lại ở trong phòng vô cùng rộng lớn, bày biện tuy đơn giản, nhưng xem ra rất thoải mái. Y phục trên người cũng được mặc nghiêm chỉnh, hắn nhớ lại lúc hơn hai mươi người Hồng Sa Cung truy tới trước cửa, tình thế cấp bách hắn chỉ mặc một bộ y phục tùy ý lên người; nhưng lúc này y phục lại được chỉnh chỉnh tề tề mặc trên người. Hắn mang giầy vào, đột nhiên, cánh cửa mở ra, có một cô nương tuổi còn rất nhỏ, nàng đến xem hắn đã tỉnh lại, tựa như hết sức cao hứng, trên mặt lộ ra nụ cười ngọt ngào say mê nói: “Ngươi tỉnh rồi, ngươi ngủ rất lâu đấy!” “Là ngươi đã cứu ta phải không? Tiểu muội muội.” Gọi đối phương là tiểu muội muội như thế tuyệt không quá, bởi tiểu cô nương kia xem ra chỉ có hơn mười tuổi mà thôi. Tiểu cô nương nghe hắn nói, không khỏi nhíu mày, “Làm sao ngươi biết tên ta gọi là Muội Muội?” Lãnh Hà Phong không trả lời câu hỏi của nàng, hỏi lại lần nữa: “Là ngươi cứu ta phải không?” “Cứu ngươi?” Nữa hài lộ vẻ khó hiểu. “Đúng vậy, không phải ngươi mang ta đến đây sao? Ngươi có thấy người đồng hành cùng ta không? Hắn mặc thanh y, bộ dạng y vô cùng khôi ngô, chân không cử động được, ngươi có thấy y không?” Tiểu cô nương lắc đầu, “Ta không hiểu ngươi nói gì, Đây là cung chủ bảo ta mang đến cho ngươi ăn, ta để trên bàn, ngươi đói bụng thì ăn đi!” Tiểu cô nương mang một mâm điểm tâm đặt trên bàn, rồi quay người rời đi. Lãnh Hà Phong nóng nảy, vội vàng nói: “Ngươi chẳng lẽ không nhìn thấy Cao Dật Vân sao? Rõ ràng hắn ở cùng ta mà!” Vừa nghe đến Cao Dật Vân, tiểu cô nương quay lại nhìn hắn, “A, ngươi nói Cao đại ca a, ta còn tưởng ngươi nói người nào! Hắn đang tắm.” “Tắm ư!? Ở chỗ này sao? Nơi này là nơi nào?” Trong lòng hắn có một nùi nghi vấn. Tiểu cô nương cho rằng mình gặp kẻ điên, nàng kinh hãi lùi về phía sau từng bước. “Ngươi hỏi thật kỳ quái, nơi đây chính là nơi đây, tắm rửa thì có gì không đúng a, Cung chủ nói Cao đại ca cả người bẩn thối, không tắm rửa sẽ không gặp hắn, cho nên Cao đại ca phải đi tắm.” “Cung chủ? Cung chủ các người là ai?” “Cung chủ chính là cung chủ, không là ai. Ngươi thật kỳ quái, ta không cần nói với ngươi nữa.” Tiểu cô nương như bị hắn dọa, hấp tấp rời khỏi phòng. Lãnh Hà Phong suy nghĩ một chút mới đuổi theo, tay hắn đụng phải cánh cửa, mới phát giác cánh cửa lại không khóa; hắn mở cửa, bên ngoài chỉ có đúng một con đường, thỉnh thoảng còn nghe được vài tiếng chim hót, toàn bộ chuyện này vô cùng quỷ dị. Lãnh Hà Phong vừa đi ra khỏi phòng, không ngờ cửa phòng bên cạnh cũng vừa vặn mở ra, chỉ thấy người nọ vừa mở cửa vừa chửi: “Hỗn đản! Ngươi chỉ biết bảo ta đọc sách viết chữ, ta chính là sẽ không học, học không hiểu, ta là ngu như heo (o.O), ngươi cao hứng lắm không?” Giọng nói lạnh lùng từ bên trong phát ra: “Cho dù ngươi là heo, cũng có giá trị khiến người ta làm thịt, cái dạng ngươi hiện tại, ta  ngay cả giết ngươi cũng thấy uổng phí hơi sức.” Một nam hài mắt to mày rậm chạy ra khỏi phòng, hai mắt hắn rưng rưng, hai tay nắm chặt, tựa hồ như muốn một quyền đánh chết người đang nói cùng hắn. Lát sau, hắn quả nhiên vọt vào phòng, bên trong lập tức phát ra một loạt tiếng động đổ vỡ của đồ đạc, tiếp là cả người nam hài kia bị bật ra cái rầm, sau đó lại thấy một nam tử bạch y, khí định thần nhàn (hơi thở ổn định, thần sắc thư thái) từ từ đi ra khỏi phòng. Nam hài sau khi ngã rầm cũng không có gào thét, chỉ là hung dữ trừng mắt nam tử bạch y kia. “Coi chừng ta giết tất cả nhà họ Cao các người!” Nam tử bạch y lạnh lùng nhếch môi, hắn đưa chân đạp lên ngực nam hài, ánh mắt vô cùng khinh bỉ nhìn nam hài kia. “Với công phu hiện tại  của ngươi, ngay cả đứa ở dọn dẹp nhà xí cũng không đánh thắng được, còn muốn giết cả nhà ta? Cho dù bây giờ ta kéo cổ đưa ngươi giết, chỉ sợ ngươi ngay cả con dao nhỏ cũng cầm không xong?” Lời nam tử bạch y tràn đầy ý khinh bỉ, đem chân đạp ngực hắn lại còn hành động sĩ nhục người, nam hài tức giận đến phát run, nam tử bạch y một tay xách nam hài lên, đem hắn như đồ bỏ đi quăng vào phòng, sau lạnh lùng nói: ” Ở trong phòng học thuộc lòng cho ta, trước khi ta quay lại, nếu như ngươi không thuộc, ngươi nên biết ta sẽ làm như thế nào.” Lãnh Hà Phong ngơ ngác đứng một chỗ. Hắn chưa từng thấy qua quan hệ kỳ quái như thế, rõ ràng là nam hài kia vô cùng oán hận nam tử bạch y, nhưng nam tử bạch y mặc dù nói chuyện không khách khí với nam hài kia, nhưng là ép hắn đọc sách!? Nam tử bạch y khóa cửa phòng, rõ ràng là không cho nam hài đi ra, hắn xoay ngươi đối mặt với Lãnh Hà Phong. Lãnh Hà Phong hơi ngẩn người, diện mạo người này có vài phần giống Cao Dật Vân, chỉ bất quá mũi hắn cao, ánh mắt dài hẹp, thoạt nhìn vô cùng khôn khéo, hơn nữa ánh mắt vô cùng lạnh lùng. Nam tử bạch y nhìn Lãnh Hà Phong không chút ngạc nhiên, chỉ lạnh lùng thốt lên: “Ta là nhị đệ của Cao Dật Vân, ta là Cao Dật Hiên. Lãnh Hà Phong, ngươi đi theo ta.” “Xin hỏi nơi này là…” Cao Dật Hiên quay đầu trừng hắn, ánh mắt lạnh lùng kia khiến người khác nổi cả gai óc. “Thứ nhất, ta không thích nghe lời vô bổ; thứ hai, ta không thích nói với người nói lời vô bổ; thứ ba, ngươi là trách nhiệm của đại ca ta, không phải của ta. Lãnh Hà Phong, ngươi hiểu ý của ta không?” Thấy hắn hình như không hiểu, Cao Dật Hiên lạnh lùng nói: “Ý của ta rất đơn giản, tất cả sự tình cùng nghi vấn của ngươi, hiển nhiên có đại ca của ta giải thích cho ngươi, bởi ngươi là trách nhiệm của hắn, không phải của ta.” “Vậy đại ca của ngươi đâu?” “Đi theo ta!” *** Lãnh Hà Phong đi theo sau Cao Dật Hiên, bọn họ đi qua một hành lang rất dài, vòng qua một hoa viên rất lớn, cuối cùng đi tới một đại sảnh rất to, vị trí chủ nhà ở đại sảnh là một vị nử tử trung niên dung mạo cực kỳ diễm lệ, mà ngồi bên cạnh nàng, là Cao Dật Vân. Cao Dật Vân vừa nhìn thấy Lãnh Hà Phong xuất hiện, rõ ràng là vô cùng giật mình, thế nhưng y rất nhanh liền biết Nhị đệ Cao Dật Hiên đưa Lãnh Hà Phong tới. Hắn ném cái nhìn quở trách vào Cao Dật Hiên, Cao Dật Hiên lại tuyệt không thay đổi vẻ mặt lạnh lùng. “Hắn ở cạnh phòng Vệ Ưởng, có thể sẽ phát sinh tiếng ồn ào huyên náo, ta tất phải dọn dẹp những nhân tố khiến cho Vệ Ưởng phân tâm.” Cao Dật Vân bất đắc dĩ trợn trắng hai mắt, “Ngươi đối với tên tiểu tử muốn giết ngươi thật là tận tâm tận lực dạy dỗ a! Hà Phong, qua đây ngồi.” (Dạy dỗ rồi ăn a! =))) “Bởi vì ta không muốn bị một người không biết một chữ quê mùa giết.” Sắc mặt của Cao Dật Hiên không thay đổi lại nói ra một thứ khó hiểu, lý do tức cười. (chỉ là ngụy biện a!) Cao Dật Vân đối với lý do quái gỡ của hắn cũng không tỏ vẻ có ý kiến gì, chẳng qua là ám muội cười chẳng ư hử gì cả, tiếp đó đứng lên kéo Lãnh Hà Phong ngồi bên cạnh hắn. Lãnh Hà Phong thấy hắn có thể tự đi lại được, kinh ngạc tột cùng. “Ngươi… Chân của ngươi đi được?” Nử tử trung niên ngồi ở vị trí chủ nhà đứng lên, thân mật cười nói: “Hà Phong công tử, ta là cung chủ Hồng Sa Cung, cũng là cô cô của Cao Dật Vân. Trên giang hồ đồn đãi Hà Phong công tử tuấn mỹ vô trù (không bạn), bị hắn giết cũng là tình nguyện chết dưới tay hắn, hôm nay vừa thấy, quả thật danh bất hư truyền.” Lời nói của cung chủ Hồng Sa Cung hết sức khéo léo, nhưng Lãnh Hà Phong lại chính là kinh ngạc khẽ nhếch miệng nhìn Cao Dật Vân, hắn  khó tin lắc đầu nhiều lần. “Nơi này là Hồng Sa Cung, cung chủ là cô cô của ngươi?” Hắn quay lại hỏi Cao Dật Vân, hơn trên mặt hắn biểu cảm hết sức khó coi, như vừa phẫn nộ lại vừa đau lòng, hai loại cảm xúc đan xen lẫn lỗn cùng một chỗ. “Hà Phong, hãy nghe ta nói–” Lãnh Hà Phong lạnh lùng ngắt lời (nhảy dzô họng) hắn, “Sỡ dĩ Hồng Sa Cung truy sát ngươi đều là giả, chân của ngươi không thể đi được cũng là giả, ngươi…” Cả người Lãnh Hà Phong run nhè nhẹ, rõ ràng là nghĩ đến toàn bộ chuyện phát sinh suốt cả chặng đường, chình mình tự nguyện hiến thân, cầu xin tình yêu với Cao Dật Vân… “Hà Phong–” Lãnh Hà Phong vung tay tát Cao Dật Vân một cái, “Ngươi đừng gọi, kẻo lại làm bẩn tên của ta!” Với thân thủ của Cao Dật Vân, muốn né cái tát kia thực dễ như trở bàn tay, nhưng y không hề có ý né tránh, khiến y lãnh trọn cái tát mạnh liệt. Mặt của y vì cái vung tay mạnh của Lãnh Hà Phong mà nghiêng hẳn một bên, khóe miệng tơ máu ứa ra. Toàn thân run rẩy, trong lòng Lãnh Hà Phong vừa cảm thấy khó chịu vừa nhục nhã, nhớ tới suốt đoạn đường, chính mình đòi hôn, hiến thân, còn liên tục lặp đi lặp lại ái ngữ với Cao Dật Vân… “Ngươi vậy mà giả vờ được như thế, ta… Ta nằm mộng cũng thật không ngờ ngươi–” Nén không được căm giận cuồn cuộn, trong lúc Lãnh Hà Phong kích động, khí huyết trên người tán loạn, hắn thụt lui mấy bước, nộ khí công tâm (tăng huyết áp đột ngột  ‘___’), khóe miệng bật ra tia máu, sau lại hộc ra một miệng máu. “Hà Phong!” Cao Dật Vân mới đến giúp hắn, Lãnh Hà Phong lại giận dữ quát: ” Ngươi đứng lại đó! Ta thà chết đi còn hơn để loại giả dối như ngươi cứu, chỉ cần ngươi sang đây, ta liền tự sát!” Lãnh Hà Phong nói là làm, nên Cao Dật Vân đứng yên tại không dám bước tới. Không khí ngưng đọng bế tắc, giọng nói lạnh lùng của Cao Dật Hiên không chút nhẫn nại nói: “Lãnh Hà Phong, muốn chết xin nhanh nhanh chút được không? Chúng ta còn có đại sự muốn nói, không có thì giờ lãng phí cùng người.” Lãnh Hà Phong càng tức giận, ánh mắt hướng về phía Cao Dật Hiên. Cao Dật Vân tức giận quát: “Nhị đệ, ngươi câm miệng cho ta!” “Phiền toái của ngươi lãng phí thời gian của ta, chẳng lẽ ta không được kháng nghị sao?” Cao Dật Vân như hồ đồ, tiến đến muốn chưởng về phía Cao Dật Hiên, lông mày Cao Dật Hiên giương lên, ngay cả động đẩy cũng không có, thế nhưng Cao Dật Vân đột nhiên đạp một cước, tức khắc như tia chớp phóng tới trước mặt Lãnh Hà Phong, Lãnh Hà Phong bởi vì bị Cao Dật Hiên phân tán lực chú ý, cho nên vốn không kịp đề phòng, nháy mắt đã bị Cao Dật Vân liên tiếp điểm huyệt, toàn thân không thể cử động. Cao Dật Vân ôm lấy Lãnh Hà Phong, gật đầu với Cao Dật Hiên, “Cảm ơn! Nhị đệ.” “Không được ồn ào đến Vệ Ưởng!” Cao Dật Vân cười sang sảng, cười nói có ý châm biếm: “Yên tâm, ta sẽ không làm ảnh hưởng đến ‘ Vệ Ưởng khả ái của ngươi‘ ” “Hắn tuyệt không khả ái!” Cao Dật Vân không còn cách nào chỉ cười cười, “Trên đời này người ‘ miệng nói một đằng, lòng nghĩ một nẻo’ cũng không phải là ít.” Cao Dật Hiện hừ lạnh một tiếng, khuôn mặt nghiêng nghiêng, không thèm nói lại. Cao Dật Vân nói với cung chủ Hồng Sa Cung: “Cô cô, ta đi xử lý việc riêng một chút, lập tức quay lại.” Nói xong, y đem Lãnh Hà Phong không thể nhúc nhích để lên vai, đi ra khỏi đại sảnh. *** Lãnh Hà Phong bị Cao Dật Vân mang về căn phòng vừa nãy, bởi toàn thân bị điểm huyệt, cho nên vô phương nhúc nhích nên bị mềm nhũn ra. Cao Dật Vân lại điểm vài đại huyệt của hắn, rồi truyền một luồn chân khí. Lãnh Hà Phong vừa giận vừa hận, hắn biết Cao Dật Vân vì hắn mà chữa thương, hết lần này đến lần khác hắn cũng không cách nào kháng cự, hắn lại nôn ra máu, đó là vừa rồi do quá kích động bên bị ú tích huyết. Cao Dật Vân vì hắn mà lau chùi máu đem bên miệng, ôn nhu hỏi han: “Hiện tại có tốt hơn một chút không?” Lãnh Hà Phong bị điểm huyệt, căn bản là không thể trả lời y, ngay cả muốn phơi ra vẻ mặt khinh thường cũng không thể. Cao Dật Vân thay hắn lau vết máu, mới nhẹ giọng nói: “Thân thể của người hiện tại đã không còn việc gì, bây giờ chúng ta có thể nói chuyện về những thứ giữa ta và ngươi!” Lãnh Hà Phong nhắm mắt tỏ vẻ không muốn nghe, nhưng cho dù hắn nhắm mắt, tiếng nói của Cao Dật Vân vẫn là chui vào lỗ tai hắn, thính giác của hắn kích động. “Một năm trước ta đối với ngươi vô cùng kinh diễm, sau đêm đó ngươi lại trốn không thấy tăm hơi, vì thế mà ta tìm một người muốn giết ta trong nửa năm, nhưng không có sát thủ nào tìm được, giống như mò kim đáy bể, vì thế ta bèn vận dụng Nhị đệ của ta – minh chủ võ lâm cùng lực lượng của Hồng Sa Cung, rốt cuộc cũng tìm được chỗ của Hà Phong tiểu trúc. Giọng của Cao Dật Vân càng nhỏ, “Ta ở Hà Phong tiểu trúc ròng rã xuống nửa năm, nửa năm này, cô cô của ta không ngừng hối thúc ta trở về, nhưng ta quá mê muội ngươi đã đến tột đĩnh, đành phải liên tục kéo dài thời gian quay về, cô cô ta nổi giận, nàng vốn chẳng có bệnh tật (điên khùng) gì, dứt khoát cứ phóng độc, phóng hỏa tất cả đều dùng hết, dù sao nàng cũng biết ta đối với những ám khí kia rất quen thuộc, hơn nữa thân thủ của ta bất phàm, cho rằng ta căn bản sẽ không bị thương, nên mới cho bọn thủ hạ làm như vậy. Bất quá bởi Hồng Sa Cung không từ thủ đoạn muốn bức ta quay về, khiến ta biết được cô cô ta thật sự nổi giận, nghĩ rằng cô cô ta nhất định có đại sự muốn nói với chúng ta. Lúc ta trúng ngưu mao châm, chân vì thế mà tê liệt là thật, khi đó trên người ta không có thuốc giải của Hồng Sa Cung, cho nên không thể trị thương cho chính mình, ta chỉ là không nói cho ngươi biết là chỉ cần tới Hồng Sa Cung liền có thể chữa được.” Y giải á huyệt cho Lãnh Hà Phong, như muốn Lãnh Hà Phong nói chuyện, nhưng là Lãnh Hà Phong đến một cái quan tâm cũng không có. Cao Dật Vân thấy hắn bướng bỉnh như thế, chỉ thở dài, ” Đường chúng ta đi, chính là không phải là đường quay về Cao gia, mà là quay về Hồng Sa Cung, ngươi không quen đường, cho nên mới không biết.” “Ngươi nói xong chưa? Có thể giải bỏ huyệt đạo của ta!” Lãnh Hà Phong từ đầu đến cuối cũng không nhìn y, Cao Dật Vân cuối đầu nhìn hắn, ánh mắt đầy nhu tình, nhưng giọng nói cũng rất cương quyết. “Hà Phong, ta sẽ không cảm thấy có lỗi, bất chấp ngươi nghĩ thế nào, ta cũng cho rằng ta làm như vậy là đúng, nếu không thì dù ta đối với ngươi thế nào, thậm chí ôm ngươi vài lần, ngươi cũng sẽ không thừa nhận ngươi yêu ta, chúng ta chẳng phải là cả đời không thể cùng một chỗ?” Nghe hắn không có ý hối hận, lửa giận của Lãnh Hà Phong bốc lên, “Ngươi buông ta ra, ta đời này không muốn gặp ngươi!” “Không có khả năng, Hà Phong, ngươi yêu ta, ngươi nhớ không?” Lãnh Hà Phong cắn môi, quay phắt đi, “Đó là ta gạt ngươi!” “Cho dù ngươi gạt ta, ta cũng vui vẻ chịu đựng, huống hồ căn bản là không gạt ta.” Cao Dật Vân khẽ vuốt môi hắn. “Đừng cắn, ngươi mỗi lần không biết phải làm thế nào thì sẽ cắn môi, Hà Phong, ta biết vì sao đêm đó ngươi trốn–” “Ta không có trốn!” Cao Dật Vân vỗ về nói: “Được, ngươi không có trốn, ngươi chẳng qua là rời đi. Đêm hôm đó ngươi lần đầu tiên nếm qua kích tình, sợ hãi cũng có thể hiểu được, ta tìm ngươi rất lâu, tuy là ta cậy mạnh mới có thể chiếm thân thể của ngươi, nhưng muốn chiếm trái tim ngươi, chỉ sợ phải mất hai mươi năm; đời ngươi ngắn ngủi, ta không muốn cả đời cùng ngươi tranh luận vấn đề ngươi có yêu hay không yêu ta, cho nên khi chân ta không cử động được, ta lại cho rằng đây là cơ hội tốt.” “Vì thế ngươi bèn nhân tiện diễn thêm, đem tùy tùng của ngươi điều đi, làm cho chúng ta chỉ có hai ngươi đơn độc, sẽ khiến ta…” Nói đến đó, ánh mắt Lãnh Hà Phong ôm hận phẫn nộ: “Đúng, ta có nói thích ngươi, nhưng thế thì sao? Kia đều là bởi vì không biết ngươi gạt ra mới nói như thế! Còn có, khi ta tự nguyện hiến thân, ngươi thật cao hứng đúng không?” Cao Dật Vân không e dè nói thật: “Ngày ngươi tự nguyện hiến thân, đó là ngày ta vui sướng nhất cuộc đời.” “Ngươi vô sĩ!” “Ta không vô sĩ, mà là yêu ngươi. Hà Phong. dù ngươi hiện tại mắng chửi ta thế nào, hận ta, có một ngày ngươi sẽ biết ta làm như thế đều là vì ngươi, nếu không tương kế tựu kế này, cả đời ngươi cũng sẽ không thừa nhận yêu ta; lòng tự trọng của ngươi còn cao ngất trời, nếu muốn ngươi thừa nhận thích bị ta ôm, thích con ngươi của ta, ngươi thà chết chứ cũng không chịu.” “Ta căn bản không yêu ngươi!” “Ngươi yêu ta, ngươi rất yêu ta, trong tim ngươi đã sớm có cảm giác mơ hồ, nhưng không muốn đối mặt, trên đường đến đây, chính ngươi từ từ hiểu rằng ngươi phi thường yêu ta!” “Ngươi câm mồm cho ta!” “Ta không im, ngươi yêu ta, lại sợ ta, càng sợ biết tình cảm của mình, vì thế ngươi liều mạng kiềm chế, đối với ta không ngừng kháng cự, chung quy là ngươi cho rằng thể chất như thế không thể có hạnh phúc, ngươi cũng cho rằng ta chỉ gặp qua ngươi một lần đã một lòng với ngươi, căn bản là như ảo mộng, vì thế ngươi dứt khoát trốn đi không nghe không nhìn, để tránh khiến chính ngươi phát giác đồng thời ta đối với ngươi vừa gặp đã yêu, chính ngươi cũng đối với ta như thế!” “Ngươi nói xằng bậy!” “Ta không có nói hàm hồ, trong lòng ngươi hẳn biết rõ hơn ai hết.” Cao Dật Vân gia tăng ngữ khí nói: “Ngày ấy ta có được thân thể ngươi, ngươi sợ hãi bỏ trốn, nhưng nếu ở khách điếm kia hai kẻ hạ độc có được thân thể ngươi? Ngươi sẽ bỏ chạy sao? Ngươi lại trốn tránh sao?” Lãnh Hà Phong nghĩ đến cảnh bị hai tên kia cưỡng hiếp, hắn không khỏi toàn thân phát run. Hắn sẽ không chạy, hắn sẽ giết hai tên kia, nhưng là dùng cách rất tàn khốc mà giết bọn chúng. “Ngươi hiểu ý tứ của ta không! Hà Phong, ngươi sẽ giết bọn chúng, còn có thể tự hại mình, thế nhưng ngươi chẳng những không giết ta, mà còn trốn ta, ngay cả gặp cũng không muốn, vì sao? Bởi ngươi sợ đối mặt với ta, càng sợ đối mặt với tình cảm của mình.” Lãnh Hà Phong cắn môi không biết nói gì. Cao Dật Vân lại nói: ” Ta cần thời gian để ngươi công bằng nhìn ta, ta nhất định khiến ngươi không có một tâm lý tránh né nào mà nhìn thẳng vào tình cảm của ta đối với ngươi, cho ngươi biết tình cảm sâu đậm của ta; tuy ta lừa ngươi, nhưng ta có cưỡng ép ngươi sao? Không hề! Là ngươi muốn hộ tống ta, cũng là ngươi tự nguyện lao vào lòng ta.” Lãnh Hà Phong càng cắn chặt môi hơn, nhìn thẳng Cao Dật Vân, trong thời gian ngắn, hắn hoàn toàn không lời nào phản bác lại Cao Dật Vân.