Cảnh Xuân Nam Triều
Chương 85
Một lúc lâu sau, Cao Trường Cung mới truyền lời: "Cho họ vào đi."
"Vâng."
Người hầu vừa đi, Cao Trường Cung liền quay về nội thất, thấy Trương Khởi còn ngẩn người tại đó, hắn ra lệnh: "Tới đây."
Trương Khởi đi tới.
Hắn nhìn nàng.
Trương Khởi vội vàng bước lên phía trước, cầm khăn khăn lông khô đi vòng qua sau lưng hắn, cúi đầu nâng mái tóc ướt lên lau nhẹ. Tóc của hắn mềm mại như tơ, vừa đen vừa mượt, ở khoảng cách gần thế này, nàng có thể ngửi thấy hương cỏ xanh nhàn nhạt hòa cùng với hơi thở nam tính ở trên người hắn. Không tự chủ được, động tác của Trương Khởi có chút cứng ngắc.
Tóc mới lau khô tạm thời không thể búi lên, Trương Khởi chỉ để nó xõa tự nhiên.
Cao Trường Cung đứng lên.
Trương Khởi vội vàng đi tới trước người hắn, cúi đầu giúp hắn cài lại vạt áo.
Đối mặt với hắn, trên gương mặt sáng ngời thoáng ửng đỏ, hàng lông mi thật dài rung rung, động tác sửa sang lại vạt áo cũng có chút run rẩy.
Mà nàng vẫn cố gắng tỏ vẻ nghiêm túc làm việc, bờ môi mỗi lúc càng mím chặt. Đưa ánh mắt nhìn tới từ cổ xuống lồng ngực của hắn lộ ra bên ngoài, tuy có sửng sốt nhưng không loạn còn nghiêng mắt nhìn.
Cao Trường Cung đột nhiên có chút buồn cười.
Hắn cũng đã cười, hạ mí mắt xuống cười khẽ nói: "Không cần khẩn trương như thế."
Trương Khởi tất nhiên là không trả lời lại.
Hắn xoay người để nàng sửa lại vạt áo phía sau, ánh mắt lướt qua đống quần
áo mình vừa thay ra để ở góc tường, nhỏ giọng nói: "Từ năm ta bốn tuổi, đã biết tự giặt y phục."
Hắn thân là một hoàng tử, bốn tuổi đã tự mình giặt y phục? Nàng mường tượng ra như thấy một tiểu oa nhi nhỏ nhắn mập mạp chạy đi chạy lại tới giếng lấy nước giặt y phục.
Động tác của Trương Khởi hơi khựng lại, không nén nổi ngẩng đầu lên nhìn Cao Trường Cung.
Giọng Cao Trường Cung rất bình tĩnh, không hề có chút oán trách nào, hắn chỉ trầm giọng nói: "Con người sống trên đời này, bất kể ngày hôm nay giàu sang phú quý như thế nào, phải luôn ghi nhớ lúc xưa nghèo khó không nơi nương tựa. Không hề có sự giúp đỡ của bất kỳ ai, ngay cả miếng cơm manh
áo cũng không có khả năng lo liệu, Trương thị A Khởi, đây không phải là những điều ngươi muốn."
Đúng, đây không phải là điều nàng muốn.
Trương Khởi rùng mình, nhỏ giọng lên tiếng: "Vâng."
Rõ ràng đã hạ quyết tâm, kiên quyết trả lời hùng hồn, nhưng từ trong miệng nàng nói ra, vẫn cứ mềm nhũn giống như đang làm nũng.
Cao Trường Cung không khỏi quay đầu lại nhìn về phía Trương Khởi.
So với nửa năm trước, nàng đã cao hơn một chút, dáng người thướt tha, phong tình ẩn hiện giữa hai hàng lông mày, tuổi xuân thiếu nữ cũng chớm nở vô cùng rõ rệt.
Xinh đẹp nõn nà như vậy giống như tiểu yêu tinh mê hoặc người, có thể tưởng tượng được sau này lớn lên còn nghiêng nước nghiêng thành biết nhường nào, hẳn là rất được những tên nam nhi ở đất Nam kia yêu thích? Khó trách Tiêu Mạc nhớ mãi không quên.
Nhìn chằm chằm một lúc lâu Cao Trường Cung mới phát hiện ra, mặt Trương Khởi bị ánh mắt của mình làm cho càng lúc càng đỏ, đầu cũng càng cúi thấp xuống, hiện tại, cằm cũng sắp ngang bằng với ngực rồi.
Thấy nàng không biết phải làm sao để che đi vẻ xấu hổ của mình, Cao Trường Cung nhếch nhếch môi cười.
Hắn thu hồi ánh mắt trầm giọng nói: "Trương thị A Khởi."
"Dạ."
"Tự mình xử lý cho tốt, cũng nên đi gặp một lần."
"Vâng."
Trương Khởi do dự một lúc, không nhịn được hỏi: "Có cần giữ bí mật không?"
Lời nói vừa dứt, hắn quay sang nhìn nàng.
Trương Khởi lập tức hiểu, nàng nhỏ giọng nói: "Ta biết rồi." Hắn vốn chẳng cần che giấu gì, tại sao nàng phải căng thẳng? Câu nói vừa rồi của mình, rõ ràng là không có lòng tin với sự bảo hộ của hắn, khó trách trong ánh mắt của hắn mang theo cảnh cáo.
Trương Khởi xử lý xiêm áo cùng đầu tóc của Cao Trường Cung xong đâu vào đó, mới đi tới chậu nước bên cạnh, múc một tí nước lau lau thuốc bột trên cần cổ và tay.
Thấy động tác của nàng, Cao Trường Cung nói: "Đừng lau nữa. Lát nữa sẽ có tỳ nữ đến đưa nước nóng cho ngươi tắm rửa."
Trương Khởi cứng đờ, không nhịn được ấp úng hỏi, “Tắm rửa….Ở chỗ này?"
Cao Trường Cung biết nàng đang lo lắng điều gì, khóe miệng khẽ cong lên. Nhìn nàng, nghiêm túc nói: "Đúng vậy."
Trương Khởi giật nảy lên một cái, một lần nữa lại đỏ mặt tới tận mang tai.
Môi nàng run run, muốn nói điều gì đó nhưng cuối cùng vẫn là nuốt xuống.
Cả đời này, từ xưa tới nay chưa từng có ai quan tâm nàng nghĩ cái gì, nếu nói ra, chẳng những không tốt, mà còn là ngọn nguồn của tại họa. Khi còn ở nhà ngoại, lúc còn bé nàng cũng rất ngây thơ, cũng từng hy vọng, nhưng sự ngây thơ đó cùng những hy vọng kia, cuối cùng nhận được luôn luôn là gậy gộc và vũ nhục.
Ngày tháng trôi qua, Trương Khởi quên mất làm thế nào để biểu đạt ý kiến của mình, đã thành thói quen, cẩn thận từng li từng tí nhìn từng người một, sau đó, đem uất ức cùng tủi nhục chôn ở trong lòng, mặt khác, dùng một bộ mặt khôn khéo khác mà mình có thể dễ dàng ngụy trang được.
Đối với Cao Trường Cung, nếu như nói nàng có tình ý với hắn, chi bằng nói là vì có trí nhớ kiếp trước của nàng, tin tưởng vào nhân phẩm và sự khoan dung của hắn. Chắc chắn rằng nếu hắn có chán ghét mình như thế nào đi nữa, cũng sẽ lưu cho nàng một con đường sống.
Trong muôn nghìn vạn người, nàng chỉ tin tưởng mỗi mình hắn, mặc dù sự tin tưởng này dựa trên miệng người đời bình xét.
Với những người khác, nàng theo bản năng luôn sợ hãi, luôn luôn chú ý, hôm nay người khác quan tâm nàng, chẳng qua nàng còn tươi trẻ, còn chưa làm cho người ta thấy được, nàng cẩn thận hành xử chưa bao giờ phạm sai lầm. Nếu có một ngày nàng oán những người đó, bị đánh chửi vẫn là nhẹ, một ngày kia bị bán, lúc già bị đuổi đến đầu đường làm tên khất cái, hoặc là còn chưa già thì đã bị chơi chán rồi, nói không chừng còn cho mang đi giết chết.....
Bà ngoại từng nói, mẫu thân năm đó cùng phụ thân thề non hẹn biển. Nhưng những nam nhân này, thề non hẹn biển, tình thâm ý trọng, khi hắn ao ước muốn có nàng, tất nhiên những lời thề đó thật đến mức không thể thật hơn nữa. Nhưng khi hắn có được người rồi, những lời đó hắn sẽ mau chóng quên thôi. Bà ngoại còn nói, nữ nhân nếu muốn hạnh phúc, không nên tin tưởng lời nói ngon ngọt đầu môi chót lưỡi của nam nhân, mà hãy làm sao để hắn cho bản thân một danh phận thích đáng.
Nhớ năm đó, mẫu thân bị người chơi đùa chán rồi, may còn có gia tộc, còn có cha mẹ cho một miếng cơm ăn. Nếu như người nhà cũng chán ghét mẫu thân, kết cục chỉ có bãi tha ma mà thôi.
Rũ mắt, Trương Khởi lại cẩn thận nhìn thoáng qua Cao Trường Cung, dùng giọng lí nhí mà chỉ có thể nàng mới nghe được: "Đã nói là hai năm nữa..."
Âm thanh tuy nhỏ, nhưng Cao Trường Cung đứng gần như thế, hắn lại là người luyện võ, tất nhiên nghe được rõ ràng.
Hắn không có lên tiếng, chỉ nhếch khóe miệng, sau đó nghiêm túc ra lệnh: "Đi nhanh đi."
"Dạ."
Không bao lâu sau, Trương Khởi chỉnh đốn lại tâm tình, sửa soạn lại tóc cùng xiêm y chỉnh tề một lượt, nàng đi theo sau Cao Trường Cung, máy móc đi ra ngoài.
Đám người Tiêu Mạc đang đợi ở trong viện. Cao Trường
Cung chậm rì rì bước ra ngoài, hắn hơi nhếch môi, không ngừng đi tới lui ở trong sân.
Vòng tới vòng lui, tiếng mở cửa kẽo kẹt vang lên, cách cửa phòng hơn năm mươi bước, có hai người đang đi ra.
Cao Trường Cung ngẩng đầu lên.
Mọi người không tự chủ bị dung nhan nam tử đi phía trước kia hấp dẫn, hắn vừa nhướng mắt, liền yên lặng nhìn về phía Trương Khởi đang đi ở sau lưng Cao Trường Cung.
Trương Khởi cũng giống như lúc ở Kiến Khang, hơi cúi đầu uyển chuyển bước đi.
Nhưng đã có chút khác xưa.
Nàng cúi đầu lộ ra mái tóc đen cùng cổ tay nhỏ bé trắng nõn nà. Không thấy rõ ngũ quan của nàng, chỉ nhìn làn da bạch ngọc của nàng, bất kỳ người nào cũng có thể nhận ra, đây là một mỹ nhân hiếm thấy.
Giống như cảm nhận được bị ai đó nhìn mình chăm chú, Trương Khởi ngẩng đầu lên.
Nàng vừa ngẩng đầu, ngực Tiêu Mạc như bi ai đó bóp chặt, cả người lui về phía sau một bước.
Mi mục như họa, thông minh kiều mỵ, thấy sắc mặt Tiêu Mạc biến hóa, trong đôi mắt long lánh ánh nước như yêu mị của nàng thoáng hiện lên ý hỏi thăm, giống như đang hỏi hắn, huynh làm sao thế?
Rõ ràng chưa tới một canh giờ, thế nhưng lại giống như một đời chưa được nhìn thấy nàng.
Không phải, hắn chưa bao giờ thấy Trương Khởi đẹp như vậy, nàng vượt qua tưởng tượng của hắn, hắn luôn cho rằng mình có thể đặt xuống nhưng gặp lại nàng lại làm hắn xao động, làm cho hắn khát vọng, ước gì nàng có thể dùng ánh mắt như vậy nhìn hắn cả đời.
Hai người đi về phía mọi người.
Cao Trường Cung đảo mắt nhìn về phía Tiêu Mạc.
Tiêu Mạc lại nhìn Trương Khởi.
Hai tay thả lỏng sau lưng, Cao Trường Cung cũng chẳng nói năng gì mà chỉ đứng bình tĩnh ở đó, hắn chờ đợi, đợi cho Tiêu Mạc phục hồi tinh thần trở lại.
Một hồi lâu, Tiêu Mạc rốt cuộc ngẩng đầu lên nhìn tới Trương Khởi nói: "Tới đây."
Trương Khởi sững sờ, nàng cúi đầu, sau một lúc chần chờ mới cất bước dè dặt đi đến phía trước.
Nàng đi qua Cao Trường Cung, y cũng không ngăn cản nàng.
Trương Khởi đi tới trước người Tiêu Mạc.
Tiêu Mạc lúc này vung ống tay áo lên nhanh nhẹn đi về phía gốc cây đa bên cạnh.
Từ từ dừng bước hắn quay đầu lại.
Lúc này, hắn đã khôi phục như thường, khuôn mặt tuấn tú tao nhã nở nụ cười, ánh mắt vẫn sáng ngời và dịu dàng.
Cúi đầu nhìn nàng, Tiêu Mạc nhẹ giọng nói ra: "Muội không hề phản kháng!"
Trong âm thanh của hắn không khó nhận ra được tia mất mát, nhưng trên mặt vẫn mang theo nụ cười, "Trương thị A Khởi, ta toàn tâm toàn ý nhớ muội, rất sợ muội bị người khác coi thường. Nhưng muội rơi vào trong tay hắn, lại không hề có chút phản kháng nào."
Hắn hơi nhếch môi, tuổi trẻ thiếu niên phóng khoáng như hắn, lạ vì nàng mà vấp ngã trắc trở không biết bao nhiêu lần, âm thanh có chút khàn khàn, vừa bén nhọn vừa giận không kiềm chế được: "Trương Thị A Khởi, hóa ra cô lại đê tiện đến mức ai cũng có thể đi theo."
Lời này rất nặng.
Hắn chưa bao giờ nói vậy với nàng.
Người Kiến Khang luôn coi trọng sự ưu nhã, rất ít nói lời khó nghe với người khác, đặc biệt là những lời nói trực tiếp như thế này.
Trương Khởi đột nhiên ngẩng đầu lên.
Đôi môi xinh xắn đỏ hồng run run một hồi, hàng lông mi thật dài ươn ướt nước mắt. Nhanh chóng cúi đầu xuống, Trương Khởi khàn giọng nói: "Ta không muốn làm người thông phòng, người thông phòng lúc nào muốn cũng có thể bị đuổi đi, nếu sinh con gái thấp hèn đến nỗi ngay cả con chó cũng không bằng....Làm thiếp, ít ra về già cũng còn có cơm ăn."
Hắn quả nhiên đã chọc giận nàng.
Lần đầu tiên nghe được Trương Khởi kiên quyết như vậy, trực tiếp nói lời như vậy, Tiêu Mạc đứng chết trân như cọc gỗ.
Một hồi lâu, hắn mới khàn giọng nói: "Đâu phải là muội không biết, ta đã rất cố gắng, chỉ là do đại phu nhân nhà muội không chịu."
Hàng lông mi dài của Trương Khởi rung rung mấy cái, môi giật giật nhưng vẫn không nói gì.
Nàng mặc dù không nói ra nhưng Tiêu Mạc vẫn hiểu.
Nàng muốn nói, hắn ngay cả danh phận thị thiếp còn không thể cho nàng, vậy thì nên buông tay, mà nàng, càng không muốn đắn đo thêm nữa?
Trong lòng quặn đau, Tiêu Mạc thì thào mà nói ra: "Cũng chỉ vì một cái danh phận"
Lời nói của hắn nghẹn lại, không biết bao nhiêu lần, không hiểu thương tâm chất vấn, "Chẳng qua chỉ là một cái danh phận, muội thừa biết rõ mà, ta sẽ yêu thương muội cả cuộc đời này."
Trương Khởi nghiêng đầu nhìn tán lá xanh biếc trên cây đa. Thiếp và thông phòng không giống nhau, hắn hiểu, mọi người trong thiên hạ này ai cũng đều hiểu. Huống chi, nàng mới vừa rồi đã nói qua. Người thông phòng, hắn có thể chơi chán bất cứ lúc nào, muốn đuổi sẽ đuổi đi ngay, lưu lạc không chỗ nương tựa, lúc đó cầu xin ai thương tiếc mình? Cầu tên nam nhân đã chơi chán rồi vứt bỏ mình sao? Cầu tên nam nhân đã từng thề non hẹn biển với mình rồi lại chuyển sang một nữ nhân khác sao? Bản tính con người thường luôn có mới nới cũ, không chiếm được bạn thì bạn là bảo vật, chiếm được bạn rồi thì bạn chẳng qua cũng chỉ là món đồ chơi cho bọn họ thôi sao?
Còn dám thề thốt thương yêu nàng cả đời, năm đó phụ thân cũng từng nói những lời bùi tai êm ái như thế đó thôi?
Ở cái thói đời hỗn loạn không có trật tự này, một người không có nhà mẹ đẻ, không có huynh đệ dòng họ hỗ trợ, những nữ nhân yếu đuối không có phu quân, chỉ cần tích trữ thật nhiều tiền, mua thậ nhiều đất đai ruộng tốt, bất cứ người nào muốn lấy cũng có thể lấy đi, Muốn chém muốn giết gì cũng được. Làm kẻ thông phòng, khi già đi nhan sắc phai tàn sớm muộn cũng sẽ bị đuổi đi, không còn đường sống .
Cũng chỉ là cái danh phận, nhưng danh phận này, lại có thể đổi lấy một đời yên ổn.
Huống chi, lấy tướng mạo của nàng, chỉ cần địa vị thị thiếp thôi, cũng cần phải có sự cho phép của chủ mẫu, làm sao nhịn được.
Hai người cứng nhắc đứng ở đó.
Cao Trường Cung nhìn về phía họ, nhìn thấy Tiêu Mạc biến sắc, mà Trương
Khởi lại quật cường mím môi, khóe miệng nhướng nhướng lên, hắn vung tay lên, oai phong khẽ quát: "A Khởi, tới đây."
Truyện khác cùng thể loại
7 chương
13 chương
123 chương
80 chương
71 chương
37 chương
498 chương
91 chương
40 chương