Cảnh Xuân Nam Triều
Chương 74
Từ lúc nghe được tiếng khóc của Trương Cẩm, rồi hai ngày sau đó lại chưa từng thấy nàng ta xuất hiện ở học đường thì Trương Khởi liền đoán được sẽ có ngày hôm nay.
Bằng vào diện mạo "bình thường" bây giờ của nàng, lại còn ít tuổi như vậy, cho dù ai nhìn thấy, cũng sẽ không tin tưởng nàng có thể quyến rũ được Tiêu Mạc.
Trương Khởi nghe thấy mấy lời tràn đầy giọng điệu ra lệnh của tỳ nữ này, trong lòng không hề có chút hoảng sợ nào.
Nàng quy củ quỳ xuống, không bấn loạn, chỉ ngẩng đầu lên, mở một đôi mắt kinh ngạc, có chút ngây thơ nhìn đại phu nhân, lớn tiếng nói: "Tổ mẫu, A Khởi không có quyến rũ Tiêu gia Mạc lang."
Lời vừa nói ra, tỳ nữ mới mở miệng liền trừng mắt nhìn nàng. Trương Khởi bị dọa sợ, vội vàng cúi đầu, nhưng cúi đầu rồi, nàng còn không nhịn được thầm nói: " Dáng dấp A Khởi lại không đẹp, hắn mới không có thích đấy. Người Mạc lang yêu rõ ràng là Cẩm tỷ tỷ."
Giọng nói lộ ra vẻ trong trẻo đặc hữu của thiếu nữ, truyền đến tai mấy người trong phòng vô cùng rõ ràng.
Đại phu nhân cúi đầu, nghiêm túc nhìn chằm chằm Trương Khởi.
Thiếu nữ trước mắt này, ngũ quan thanh tú, nhìn kỹ còn có một phần tinh xảo, cặp mắt cũng có thần, lá gan lại càng không nhỏ, đáng tiếc da sạm vàng, khiến cho cả người thiếu đi một chút phong thái.
Ở thời đại này, vô luận là nam hay nữ, thì khi nói về vẻ đẹp, không bao giờ chỉ dừng lại ở việc bàn về ngũ quan. Thời đại mà son phấn vẫn còn rất đơn giản, trang điểm chỉ là việc thỉnh thoảng mới làm, thì một người lộ ra được
ánh sáng nội hàm, mới là điểm mấu chốt của cái đẹp.
Dạng tướng mạo thế này, đến ngay cả tỳ nữ trong phủ cũng không bằng. Đại phu nhân khẽ cau mày.
Hai ngày nay, Trương Cẩm ầm ĩ đòi tìm cái chết, thêm vào đó, Tiêu Mạc lại không từ bỏ ý định, còn nhờ đến Tiêu Sách đi thuyết phục giúp hắn.
Nghĩ tới đây, đại phu nhân lại tức giận. Lý do trước kia của bà ta, có thể qua mặt bệ hạ, cũng có thể thuyết phục những người khác ở Tiêu gia.
Nhưng đối với loại người như Tiêu Sách, là hoàn toàn vô dụng.
Vả lại, giải thích hết lần này đến lần khác, khiến bà ta gần như lâm vào thế bí, cứ có cảm giác có rất nhiều mắt hoài nghi đang nhìn chằm chằm mình.
Nghĩ tới đây, sắc mặt của đại phu nhân lại âm trầm thêm mấy phần!
Lúc này, tỳ kia nữ cười lạnh: "Ngươi không có quyến rũ? Vậy ngươi làm cái gì, mà có thể khiến cho một lang quân thế gia nhớ mãi không quên ngươi như thế, kiên trì muốn nạp ngươi làm thiếp đây?"
Trương Khởi cắn môi, thầm cãi lại: "A Khởi có tài đấy."
Âm thanh có chút nhỏ yếu, tỳ nữ kia cười lạnh, khẽ hừ một tiếng. Âm thanh của nàng ta rất lớn, khiến cho Trương Khởi đang cúi đầu bị dọa sợ đến run rẩy.
Tiếp đó, sắc mặt Trương Khởi trắng nhợt, nghẹn ngào nói: "A Khởi thật sự có tài, A Khởi biết thêu, biết vẽ, còn có thể sáng tác được cầm phổ, đến bệ hạ cũng khen ngợi đấy. Ngày đó, lúc bệ hạ tuyên A
Khởi vào cung thì A Khởi có nghe vài thái giám nói..., mặc dù dáng dấp A Khởi bình thường, nhưng lại là một cô nương thật sự có tài."
Mở miệng một tiếng "A Khởi", hai tiếng "A Khởi", giọng nói thanh thúy, nói thẳng ra chuyện nàng có tài hoa, cùng với chuyện bệ hạ cảm thấy dung mạo của nàng bình thường.
Những chuyện này, có cái đại phu nhân biết, có cái bà ta không biết. Nghe giọng nói thút thít của tiểu cô tử đang quỳ trên mặt đất, đại phu nhân nhắm hai mắt lại.
Thấy động tác này của bà ta, chúng tỳ nữ biết đại phu nhân lại đang tại trầm tư, nên từng người đều nghiêm cẩn đứng thẳng, không dám quấy rầy.
Sau một lúc lâu, đại phu nhân mở miệng: "Dẫn xuống đi."
Đây là lần đầu tiên Trương Khởi nghe thấy đại phu nhân nói chuyện, trong thanh âm mang theo chút trầm đục.
Đại phu nhân ngồi thẳng người, nhàn nhạt nói: "Giam chung một chỗ với Cẩm cô tử."
"Vâng."
Hai tỳ nữ tiến lên, kéo cánh tay Trương Khởi lôi ra ngoài. Trương Khởi cũng không giãy giụa, vừa lui ra được mấy bước, nàng giống như là nghĩ tới điều gì, liền quay đầu lại, giọng nói thanh thúy, mang theo vài phần ngây thơ cùng thẳng thắn kêu lên: "Tổ mẫu, lúc ở quê A Khởi có từng nghe một tăng nhân nói, người thể chất dương thịnh âm suy thì không nên đến gần gỗ Đàn hương, nếu không sẽ bị ho đàm, ho ra máu."
Đại phu nhân ngẩng đầu.
Bà ta đối diện với cặp mắt trong trẻo, vẫn còn nét ngây thơ của Trương Khởi.
Đảo mắt, Trương Khởi đã bị dẫn ra ngoài.
Đại phu nhân vịn một tỳ nữ đứng lên, uy nghiêm ra mệnh lệnh: "Quét dọn Đông Liên uyển đi, hôm nay dời qua đó."
Một tỳ nữ tới gần, nhỏ giọng nói: "Đại phu nhân, chỉ là một đứa trẻ......." Lời còn chưa nói hết, đại phu nhân đã quay đầu nhìn chằm chằm nàng ta:
"Tạm thời nghe lời nó thử xem."
Chúng tỳ nữ đồng loạt thi lễ: "Vâng."
Viện đang nhốt Trương Cẩm, cách nơi này không xa. Vừa vào viện, một tiếng khóc yếu ớt đứt quãng liền truyền vào trong tai Trương Khởi.
Tiếng khóc này, rất bi thương, rất tuyệt vọng, nghe thấy nó, Trương Khởi rũ mi xuống, lần đầu tiên cảm thấy đồng tình với Trương Cẩm.
Hai tỳ nữ nhanh chóng tiến lên mở cửa. Nơi này có một phòng khách, một phòng ngủ, còn có một gian phòng nhỏ để tắm rửa, vệ sinh, trong một gian phòng nhỏ khác có một cánh cửa thông ra bên ngoài nhưng đã bị khóa.
Trương Cẩm đang nằm úp trên giường, dùng chăn gấm che đầu, khóc nức nở, nước mắt tuôn rơi như một cái vòi nước bị mất van, Trương Khởi đi vào, nàng ta cũng không biết.
Thấy nàng ta khóc đến thê lương tuyệt vọng,
Trương Khởi đi tới phía sau, môi giật giật, nhưng lại chẳng thể thốt ra lời khuyên nào.
Không ai có thể biết rõ hơn Trương Khởi, Tiêu Mạc này, chẳng có chút tình cảm nào với Trương Cẩm, gả cho hắn, chưa chắc
Trương Cẩm đã hạnh phúc. Đứng một lát, Trương Khởi lại xoay người đi ra ngoài.
Lúc này, Trương Cẩm ngừng khóc, nàng ta quay đầu lại, nâng đôi mắt đẫm lệ, mơ hồ quát lên: "Ngươi là ai?"
"Cẩm tỷ tỷ, muội là A Khởi."
Đến một lát sau, Trương Cẩm mới phục hồi lại tinh thần, nàng ta trợn to đôi mắt đã sưng đỏ, bên trong che kín tia máu, khàn khàn hỏi: "A Khởi? Sao ngươi lại đến đây?"
"Là tổ mẫu, bà ấy hỏi ta mấy câu xong, liền nhốt ta vào đây cùng tỷ tỷ."
"Đừng kêu bà ta là tổ mẫu! Bà ta là mụ già cố chấp, thà bức ta chết cũng không chịu thành toàn cho ta và Tiêu Lang, bà ta không phải là tổ mẫu của ta——" Trương Cẩm khàn giọng kêu lên. Nàng ta ngồi thẳng người dậy, vươn tay kéo lấy cánh tay Trương Khởi, nước mắt lã chã nói: "Có phải A
Mặc nói gì với ngươi không? Chàng có chuyển lời gì cho ta không? Chàng có biết ta bị bắt giam không?"
Một câu lại một câu, trong ánh mắt nàng ta tràn đầy mong đợi. Nhưng Trương Khởi lại không trả lời được, chỉ là ngây ngốc lắc đầu.
Trương Cẩm thấy nàng lắc đầu, liền nổi giận, nàng ta đẩy mạnh Trương Khởi ra, khiến cho Trương Khởi phải lảo đảo lui về phía sau mấy bước, rồi lại đặt mông ngồi xuống ngay đó, khóc rống lên.
Nhìn nước mắt đầy mặt, cùng dáng vẻ tuyệt vọng khổ sở của Trương Cẩm, Trương Khởi đoán không ra mục đích đại phu nhân nhốt mình ở chỗ này. Nếu đã không nghĩ ra, vậy thì không nghĩ nữa.
Trở lại phòng khách, Trương Khởi dựa vào sập, miễn cưỡng đi vào giấc ngủ.
Một lát sau, ở bên ngoài có một tỳ nữ khẽ giọng hỏi: "Khởi cô tử, liệu có cần cái gì không?"
Nghe thấy lời này, Trương Khởi lập tức đứng dậy, kêu lên: "Ta muốn có vải vóc cùng kim chỉ thượng đẳng......." Mới nói được đến đây, Trương Cẩm đang ở trong phòng ngủ liền khàn giọng mắng: "Ai cho ngươi nói chuyện?
Khó nghe muốn chết!"
Trương Khởi vội vàng im lặng, mà tiếng bước chân của tỳ nữ này cũng từ từ đi xa.
Ngoài dự liệu của Trương Khởi chính là, khoảng chừng gần nửa canh giờ sau, liền có một bọc quần áo được đẩy vào bằng cửa sổ.
Trương Khởi vội vàng nhận lấy, mở ra xem, quả nhiên là một bọc đầy kim chỉ thượng đẳng cùng mấy tấm vải trắng loại tốt.
Những thứ này, còn quý hơn những thứ lấy được ở chỗ Trương Hiên.
Cũng đang nhàn rỗi, Trương Khởi liền bắt đầu thêu.
Nàng biết, ngoài cửa sổ thỉnh thoảng có người quan sát, nàng cũng biết, mọi hành động của mình, đều sẽ truyền đến tai đại phu nhân.
Nàng không biết tính tình đại phu nhân thế nào, nhưng nếu Ôn ma ma muốn nàng biểu hiện "can đảm lên", thì chứng tỏ lão nhân này thích phương thức nói chuyện trực tiếp, rõ ràng. Cũng thích người có lý trí có tính cách, không phải kiểu mềm yếu.
Ở trong phòng tối, lẳng lặng thêu như vậy, là chuyện Trương Khởi thích làm nhất. Nàng lúc này, có thể vứt bỏ hết những lo lắng vẫn chưa giải quyết được, cũng có thể quên đi xuất thân của chính mình, sự thật mình đang từng ngày lớn lên.
Đến gần tối thì Trương Cẩm khóc mệt, đã ngủ thiếp đi, mà bức thêu của Trương Khởi, cũng đã ra được chút hình dáng.
Cửa mở ra, hai tỳ nữ đi vào. Chia ra bày thức ăn lên chiếc bàn ở trong phòng, đổi nước sạch xong, hai tỳ nữ liền lui ra ngoài.
Trương Cẩm ngồi ở đầu giường, lạnh lùng nhìn động tác của bọn họ, hiển nhiên hai ngày trước nàng ta đã từng vô cớ gây sự với họ, nên lúc này lại thấy mặt, liền nổi giận.
"Cạch" một tiếng, cửa phòng lại bị khóa, hai bên trong ngoài, lại khôi phục sự an tĩnh vốn có.
Nhìn thứ cơm canh đạm bạc khiến người khác giận sôi này, cùng với nước nóng không có cánh hoa, không có xiêm áo thoải mái sạch sẽ, và phòng nhỏ không có chỗ nào để tắm rửa, Trương Cẩm đột nhiên cầm chiếc gối ngọc trên giường lên, ném về phía Trương Khởi.
Chuyện xảy ra bất ngờ,
Trương Khởi không kịp tránh, bả vai bị đập một cái. Nàng ngã ra sau, trong miệng phát ra một tiếng kêu đau đớn. Nhưng chỉ là lui về phía sau một bước, chứ không phản bác điều gì.
Trương Cẩm liếc nàng một cái, mắng: "Đê tiện!"
Trương Khởi lui đến một góc, cúi đầu nhìn chân của mình, không lên tiếng.
Oán khí của Trương Cẩm còn chưa tản đi, nàng ta vọt tới kỷ án, hất mạnh đống đồ ăn giành cho Trương Khởi xuống đất, "loảng xoảng", trong phòng vang lên những tiếng vỡ nối tiếp nhau, thức ăn, bát đũa rơi đầy đất.
Trương Khởi vẫn cúi đầu như cũ, không hề cử động cũng không lên tiếng.
Lúc này, Trương Cẩm có chút mệt mỏi. Nàng ta ngồi xuống thở hổn hển một lát, rồi đột nhiên chuyển sang Trương Khởi, mở miệng kêu lên: "Tiện nhân! Hai ngày nay Tiêu Lang có liên lạc gì với ngươi không?"
Trong ánh sáng lờ mờ, Trương Khởi lắc lắc đầu, nhỏ giọng nói: "Không có."
"Phế vật, vô dụng ngu xuẩn!"
Trong phòng, lại bắt đầu vang lên tiếng thút thít của Trương Cẩm.
Chắc là đã khóc mệt, nên một khắc đồng hồ sau, Trương Cẩm vừa rơi lệ, vừa cầm phần cơm của mình lên ăn sạch sẽ.
Đêm đã khuya.
Trương Cẩm phát tiết một trận xong, lại mơ màng nằm lên giường, ngủ. Trương
Khởi ngồi dưới sàn, cạnh giường, bụng bắt đầu kêu lên "ùng ục".
Nhưng đây không tính là gì, lúc nàng còn ở ngoài gia tộc thì bị đói bị giam như thế này chỉ chuyện thường.
Đảo mắt đã qua một đêm.
Trương Khởi lại bị Trương Cẩm đập hết bữa sáng, còn bị nàng ta xé rách khăn thêu, rồi bị hai tỳ nữ lặng lẽ lôi ra khỏi viện.
Nàng lại nhìn thấy đại phu nhân, chỉ là lần này, không phải tại ngôi nhà làm bằng gỗ đàn hương kia, mà là ở trong một sân viện tràn đầy hoa sen mỹ lệ.
Nhìn Trương Khởi cung kính quỳ gối dưới chân mình, bị đói bụng hai bữa lại bị đánh đến cánh tay cũng nâng không nổi, nhưng tinh thần vẫn sảng khoái như cũ, nhìn không ra nửa điểm tiều tụy cùng oán khí trên mặt, đại phu nhân mở miệng: "A Khởi đúng không? Ngươi tuổi còn nhỏ, nhưng lại thật biết nhẫn nhịn!"
Âm thanh của đại phu nhân vừa dứt, một phụ nhân trung niên đứng ở bên cạnh cũng cười lạnh nói:
"Còn nhỏ tuổi, tâm cơ lại sâu như thế, chẳng trách có thể mê hoặc Tiêu gia Mạc lang!"
Trương Khởi ngẩng đầu lên.
Nàng mất mác nhìn đại phu nhân một cái, từ từ cúi đầu, thì thào nói: "Lúc A Khởi bốn tuổi mẫu thân liền mất ... ... Nhà ngoại mặc dù có người thân, áo cơm không lo, nhưng A Khởi là một người không cùng họ, không có phụ thân, bị đánh đến bể đầu chảy máu còn bị giam lại, bữa đói bữa no, đó là chuyện bình thường." Nàng biết, đại nhân vật như đại phu nhân, chắc hẳn sẽ không bình tĩnh nghe người như nàng thao thao bất tuyệt.
Dùng một loại giọng điệu bình tĩnh mà tầm thường nói những lời này xong, Trương
Khởi cúi đầu xuống: "Cẩm tỷ tỷ chỉ là người thẳng tính, chứ tỷ ấy không xấu." Những lời này, nàng nói cực kỳ quả quyết, khiến người ta không chút nghi ngờ.
Cũng không biết đại phu nhân có tin lời của nàng không ..., bà ta nhìn sang một tỳ gật đầu một cái. Lập tức, tỳ nữ này thanh thúy kêu lên: "Đi mời Tiêu gia Mặc lang tới đây."
Truyện khác cùng thể loại
7 chương
13 chương
123 chương
80 chương
71 chương
37 chương
498 chương
91 chương
40 chương