Cảnh Xuân Nam Triều
Chương 234
Đi tới trên tường thành, chỉ thấy vô số người Chu đã đào lên đống đống đất, đang đưa tới cửa thành. Nhìn bóng dáng bận rộn của bọn họ, sắc mặt Lạc Dương vương trắng nhợt, thì thào nói ra: "Chẳng lẽ bọn họ muốn cản trở trước đường của viện binh chúng ta? Không đúng, không thể nào, chuyện này thật không thể nào."
Âm thanh của hắn vừa ngưng, liền nghe thấy Trương Khởi nói: "Chặn đường Hà Dương, ngăn chặn cứu binh của chúng ta đến, cũng không phải việc khó." Nàng nghiêm túc nói: "Mấy vạn sĩ tốt đồng thời đào đường, sau đó dùng đá tỏ ngăn cản, chỉ cần mấy ngày thôi."
Lần này, nàng vừa dứt lời, mọi nơi đều ngừng tiếng thở.
Đám người Thành Sử đồng loạt nhìn về phía Trương Khởi, không thể tin được thầm nghĩ: chẳng lẽ tài quân sự của vương phi cũng không thua gì quận vương?
Mà Lạc Dương Vương thì hít vào một hơi, sắc mặt khó coi vô cùng. Nếu bị người Chu phong tỏa bốn về, không có viện binh chạy tới, thì dù ngủ, chúng cũng có thể bao vây thành Lạc Dương.
Tái mặt suy nghĩ một hồi, Lạc Dương vương vung tay lên, khàn giọng quát: "Truyền lệnh xuống, cẩn thận chú ý động tĩnh dưới đất. Phòng ngừa người Chu đào đường vào thành!"
"Dạ!"
"Triệu tập tiễn thủ, không thể để người Chu đắp đất lên, cho dù chúng muốn đắp cũng phải dùng chính thi thể của chúng!"
"Vâng."
Liên tiếp hạ mấy mệnh lệnh xong, hắn chuyển sang Trương Khởi, vái thấp người về phía nàng, trầm giọng nói: "Trí khôn của vương phi hơn người, nếu có gì xin chứ chỉ bảo. Ta sẽ không ngăn trở."
"Lạc Dương vương quá khen." Trương Khởi nhún nhún, rồi dẫn chúng hộ vệ cất bước xuống thành tường.
Đưa mắt nhìn bóng dáng Trương Khởi rời đi, Lạc Dương vương thở dài với hai bên phải trái, nói: "Không trách được Cao Trường Cung là quận vương, lại thà trở mặt với cả tộc Trịnh thị, cũng muốn cưới phụ nhân này làm vợ.
Xinh đẹp, thông tuệ như thế, thế gian có thể có mấy người?"
Bởi vì mệnh lệnh này của Lạc Dương vương, và Hồ hoàng hậu toàn lực sùng bái, địa vị của Trương Khởi ở Lạc Dương nước lên thì thuyền lên, mặc kệ đi tới nơi nào đều không gặp trở ngại, nếu có ra lệnh, cũng không ai dám không tuân thủ.
Trịnh Du tuyệt đối không ngờ rằng chỉ đảo mắt,
Trương Khởi đã có địa vị cao vậy ở trong thành Lạc Dương. Chỉ sợ bây giờ nàng ta vừa ra lệnh, liền có thể khiến người ta bắn ra mấy cái lỗ thủng trên người mình.
Nàng vạn vạn không ngờ.
Trịnh Du khổ sở ngồi trong phòng, cắn môi, xanh cả mặt nhìn bầu trời đen tối. Kể từ sau khi phụ nhân kia xuất hiện, thế giới của nàng liền tựa như đêm tối này, từ đó không có ánh mặt trời.
Hạ mí mắt, Trịnh Du chỉ cảm thấy sự oán hận này khiến trái tim nàng thắt đau. Đặc biệt là khi nghe mọi người nói đến lời bình của Lạc Dương vương, Trịnh Du cảm thấy thứ đang lặp lòe trong bóng tối, là vô số ánh mắt cười nhạo mình, khinh thường mình.
Vốn, người đời nhắc tới nàng thì có nhiều sự đồng tình và than thở, thậm chí đầy lòng căm phẫn, và cũng thống hận Lan Lăng Vương. Thời gian qua, nếu không nhờ lợi dụng sự đồng tình của những người này dành cho nàng, nàng cũng không trở về được trong vòng quý nữ, cũng không chiếm được sự coi trọng của Hồ hoàng hậu.
Nhưng nào ngờ, sau khi Lạc Dương bị vây, chỉ hai ba ngày thì những ánh mắt kia liền thay đổi. Chỉ sợ lời bình của Lạc Dương vương được truyền đi rồi thì thiên hạ này tuy lớn nhưng cũng không có đất đặt chân cho Trịnh thị nàng!
Càng suy nghĩ, sự oán hận thống hận này càng chất đống như núi, thực khiến cho Trịnh Du không thở nổi.
Cắn răng nghiến lợi một hồi, cặp mắt Trịnh Du đột nhiên sáng lên, sau đó đứng lên.
Quay đầu, nàng ta nhỏ giọng kêu: "Trần âu*, đi vào chút."
*âu = cách xưng những bà già giúp việc thời xưa.
"Vâng"
Một phụ nhân trung niên đi vào.
"Âu, bà đi tìm Dương công công, mượn một con bồ câu đưa tin về dùng chút."
Mượn bồ câu đưa tin? Nữ lang muốn cầu viện với Nghiệp thành và Tấn Dương sao? Mặc dù Trần âu nghĩ việc đưa tin này hơn phân nửa vô tác dụng, nhưng vẫn đi một chuyến, không bao lâu, bà ta liền cầm một con bồ câu đưa thư về.
Kêu Trần âu đi ra, viết hai hàng chữ trên trang giấy trắng, "Bẩm Lan Lăng Vương, hiện Hồ hoàng hậu và vương phi đang bị vây trong thành Lạc Dương. Hiện thành bị người Chu vây lấy, bỏ chạy không được, mong ngài mau tới."
Viết xong, nàng ta cột tờ giấy vào chân con bồ câu rồi thả nó bay.
Nhìn điểm trắng càng lúc càng xa, Trần âu đột nhiên kêu lên: "Nữ lang, nô nghĩ, bây giờ bên ngoài đều là người Chu, chim bồ câu đưa thư không thể bay ra được. Bây giờ thả ra ngoài, nhất định sẽ bị người Chu bắn rơi."
Chính vì muốn nó không bay ra được, tờ giấy này là để cho người Chu xem.
Trịnh Du cười lạnh một tiếng trong lòng, vẻ mặt lại ngẩn ngơ, đảo mắt nàng ta lại có chút hi vọng, nói: "Nói không chừng, nói không chừng người Chu cho rằng chúng ta cầu cứu vô dùng, không thèm để ý nó thì sao?"
Lời này có lý. Trần âu cũng chỉ là một phụ nhân bình thường, suy nghĩ một chút liền bỏ qua chuyện này.
Con bồ câu đưa tin kia, rất nhanh liền bay ra tường thành, đúng như Trịnh
Du đoán, trong nháy mắt, nó liền bị một binh lính dùng tên bắn xuống.
Bắn rơi bồ câu đưa tin, lính Chu liếc mắt nhìn tờ giấy xong liền xoay người chạy về phía lều.
Không bao lâu, tờ giấy kia liền chuyển đến trong tay Dung Trung công Vương
Hùng của nước Chu. Lật xem tờ giấy trong tay, Vương Hùng hừ lạnh một tiếng, nói: "Chỉ là hai phụ nhân, bắt được có ích lợi gì?"
Ngược lại một thân vệ đứng bên cạnh hắn nhìn sang, cau mày nói: "Như vậy, lần này chúng ta sẽ đối mặt với Cao Trường Cung à?"
Lần này bọn họ chia binh hai lối, một đường công kích Lạc Dương, một đường tiếp ứng Đột Quyết, tạo thành xu thế công kích với họ ở phương Bắc. Lan
Lăng Vương ở trong trận chiến Võ Uy đã đánh cho Đột Quyết phải hoa rơi nước chảy, lập được công danh hiển hách. Vốn cho rằng hắn ta sẽ đi hướng bắc, bây giờ nhìn lại, hắn ta tất nhiên sẽ tiến về phía Lạc Dương cứu viện.
Vương Hùng bị hắn ta nhắc nhở, gật đầu nói: "Có lý có lý, nhanh chóng nói chuyện này cho đại trủng tể."
Hai người mới vừa thương lượng tới đây, liền nghe một hồi tiếng bước chân chậm rãi có lực truyền đến, đồng thời còn có một giọng nói thanh nhã của nam tử, "Hai vị phát hiện ra cái gì mà muốn chuyển cho đại trủng tể?"
Vừa dứt tiếng, một thanh niên tuấn tú đi vào.
Nhìn thấy là hắn, Vương Hùng cười ha hả, nói: "Tiểu tử Tô Uy ngươi cũng tới? Mới vừa rồi chặn được một con bồ câu đưa thư đấy."
"Hả?" Trên gương mặt tuấn tú của Tô Uy nở ra một nụ cười, hắn cất bước tiến lên, tiện tay cầm tờ giấy lên. Chỉ một cái liếc mắt, hắn liền ngẩn ra, đảo mắt cười lên, "Thì ra là hoàng hậu của tiểu tử Cao Trạm kia cũng ở nơi đây. Không tệ không tệ."
Từ từ, hắn nhét tờ giấy kia vào trong ngực, nói: "Ta giao cái này cho đại trủng tể đi."
Hàn huyên mấy câu xong, Tô Uy nhanh chân đi ra lều soái của Vương Hùng. Đi tới lều Vũ Văn Hộ, chuyển tờ giấy kia cho ông ta xem xong, Tô Uy mang theo mười mấy quân lính, giục ngựa vọt ra khỏi trại lính.
Hắn đi tới thành Lạc Dương.
Ngước đầu, nhìn tường thành cao lớn hùng vĩ trước mặt, bóng dáng của Tô Uy ngưng kết thành núi, không nhúc nhích.
Nhìn thấy hắn ngẩn người, một binh lính mới quen cười nói: "Lang quân Tô gia ang nhìn cái gì?" Hắn huýt sáo một hơi, hì hì nói: "Xem bộ dáng si ngốc ngơ ngác của ngươi, chẳng lẽ bên trong còn có người trong lòng?"
"Người trong lòng" Tô Uy dịu dàng cười nói: "Đúng vậy, ở trong đó có thể có nương tử chưa qua cửa của ta."
Nương tử chưa qua cửa, đã từng có một đoạn thời gian rất lâu, hắn luôn cho rằng, A Khởi mới là nương tử chưa qua cửa của hắn. Hắn ngồi ở trong thư phòng, thường vừa đọc sách, vừa cười từ đáy lòng, chỉ cảm thấy trong lòng nhộn nhạo vui mừng và mong đợi vô cùng vô tận.
Đáng tiếc, cho tới bây giờ mộng đẹp dễ tỉnh. . . .
Bất tri bất giác, vành mắt Tô Uy đỏ lên. Lúc này, một hiệu úy khác nở nụ cười, "Lang quân Tô gia rất thích khoe khoang khoác lác, nương tử chưa qua cửa của ngươi rõ ràng chính là Tân Hưng công chúa, làm sao có ở trong thành Lạc Dương?"
"Hoá ra là như vậy, ngươi được đấy Tô Uy, lại dám dọa bọn ta." "Ha ha ha. Chờ phá thành Lạc Dương, Tô lang muốn mấy người trong lòng, liền có thể có mấy người trong lòng." "Không tệ không tệ, thành Lạc Dương này là thành lớn của nước Tề, bên trong nhất định không thiếu mỹ nhân. Chờ phá thành, Tô quân cứ chọn mấy người là được."
Trong tiếng cười lớn, Tô Uy từ từ nhếch môi.
Như tất cả người Chu, Tô Uy rất có lòng tin với trận chiến phạt Tề này. Dù sao, lực lượng quân nước Tề vốn ra kém nước Chu. Hiện tại Dương Trung và Đột Quyết đang kiềm chế người Tề ở phương Bắc, bọn họ lại có mười vạn tinh nhuệ ở đây, có thể nói, phá được Lạc Dương, chỉ là vấn đề ngày giờ mà thôi.
Còn có Cao Trường Cung, mặc dù hắn là anh hùng cao minh, nhưng Cao Trạm ngu ngốc, lần trước đã hao hết năm vạn kỵ binh mà Cao
Trường Cung khổ sở huấn luyện ra. Cho nên, Cao Trường Cung chỉ có thể dùng mấy trăm binh lính, dùng vài trăm đấu với mấy vạn hùng binh, dù Cao Trường Cung có khả năng lên trời cũng khó may mắn thoát khỏi.
Nếu như Cao Trường Cung chết trong vòng vây sắt thép của Tề công Vũ Văn
Thuật và Đạt công Đạt Hề Vũ, như vậy A Khởi nàng. . . . . .
Tim của Tô Uy đột nhiên đập thình thịch thật nhanh.
Từ từ rũ mắt xuống, hắn dịu dàng nói: "Không sai, đợi đến lúc phá thành, ta sẽ có thể nghênh về người trong lòng của ta rồi." Không ngờ Tô Uy cũng sẽ phụ họa trò đùa của họ, mọi người đầu tiên là ngẩn ra, sau đó liền cười ha ha.
Trong thành Lạc Dương.
Lính Chu hiển nhiên đã bố trí xong, tiến hành một đợt tiếp một đợt công thành. Nhưng bọn họ công thành cũng chỉ để khiến người Tề trên thành chú ý, một nửa binh lực khác đều dùng vào việc đắp đất.
Nhờ Trương Khởi cảnh báo, người Tề liền để ý ngăn cản việc đắp đất của người Chu. Những mũi tên như mưa khiến người Chu không thể không vừa giơ tấm chắn nặng nề lên, vừa đi đẩy đất, cứ như vậy, tốc độ giảm nhiều.
Nhưng, hôm nay đã qua mười ngày, từ Tấn Dương chạy tới Lạc Dương, toàn lực chạy chỉ mất sáu bảy ngày, nhưng viện binh vẫn chậm chạp chưa thấy, người Chu ở ngoài thành vẫn làm việc không nhanh không chậm, rất dễ nhận thấy, người Chu rất tin có thể đánh được thành Lạc Dương!
Dần dần, lòng người trong thành bắt đầu bàng hoàng.
Trương Khởi ngồi trong quán trọ, chỉ chốc lát Thành Sử đi vào, cười khổ nói:
"Vương phi, Hồ hoàng hậu lại phái người mời." Mấy ngày nay, Hồ hoàng hậu ngày nào cũng tìm Trương Khởi hai, ba lần, có lúc Trương Khởi mới vừa ra cửa, lại bị nàng ta phái người đuổi theo trở về. Đoạt về rồi, lại không có chuyện quan trọng thương lượng, chỉ liên tục hỏi thăm Trương
Khởi tình hình nghiêm trọng không, thành có bị phá không. Cuồng loạn thế này, cả mấy người Thành Sử cũng không chịu nổi.
"Uh." Trương
Khởi đáp một tiếng, không nhanh không chậm đứng lên, nhận lấy áo choàng tỳ nữ đưa lên xong, lẳng lặng nói: "Vậy thì đi thôi."
Thành Sử bị áp lực ép mười ngày cũng chưa ngủ ngon, nghe vậy không khỏi ngẩng đầu nhìn Trương Khởi một cái. Nhìn nhìn, hắn đột nhiên nói: "Vương phi trấn định đến thế, không trách được hoàng hậu tin phục!" Trước mắt, Trương
Khởi quả thật còn trấn định hơn những người bách chiến bò ra từ trong núi đao biển lửa, thật sự làm cho người ta không thể không bội phục.
Trấn định? Trương Khởi cong cong mắt, nàng đúng là trấn định hơn những người Lạc Dương thấp thỏm lo âu này.
Truyện khác cùng thể loại
7 chương
13 chương
123 chương
80 chương
71 chương
37 chương
498 chương
91 chương
40 chương