Chiều nay, cả thành Vũ Uy ngập trong tiếng hoan hô như sấm dậy. Tất cả binh sĩ đều trở nên điên cuồng, bọn họ dùng tiếng hoan hô của mình đến khàn cả giọng, để diễn tả nội tâm vui sướng cùng thả lỏng của mình. Chiều nay, Vũ Văn Ung cũng ngủ được một giấc ngon lành. Mà so với sự vui mừng náo động của người Chu Nhân, thì chiều nay người Đột Quyết lại an tĩnh lạ thường. Trong cái nắng như thiêu đốt, là từng cái bóng người mờ mịt bên trong những cái lều màu trắng. Hiện tại, liền đến phiên người Đột Quyết suy nghĩ đối sách rồi. Tâm tình của Vũ Văn Ung cũng thả lỏng không ít, không cần Trương Khởi phải gảy đàn trấn an nữa, hắn cũng đã dọn đến ở phía trước. Có lẽ là do hắn đi ra, hay có lẽ vì không khí trong thành đột nhiên trở nên nhẹ nhõm, mà lòng của Trương Khởi cũng kiên định hơn rồi. Đắm chìm trong sự kiên cường trấn định của buổi chiều muộn, nàng liền ngủ thiếp đi. Cũng không biết ngủ bao lâu, Trương Khởi đột nhiên hét lên một tiếng, giùng giằng tỉnh táo lại. Mồ hôi chảy như tắm, nàng vội vẫy lui đám tỳ nữ, thái giám đang chạy tới trấn an, ngồi ở chỗ đó không ngừng thở hổn hển. Nàng vừa gặp một cơn ác mộng, trong mộng có người nói với nàng rằng, bởi vì đại trủng tể phán đoán sai lầm, cho nên quân Chu mới sa vào cạm bẫy mà người Đột Quyết đã bố trí sẵn....... Từ trong mộng cảnh trở về với thực tại, Trương Khởi nhanh chóng đứng lên, nàng vội vàng khoác áo, đội mũ sa lên đầu, sau đó vội vàng đi ra bên ngoài. Mới vừa đi ra, một tràng hoan hô liền truyền vào trong tai, kèm theo những tiếng hoan hô đó còn có vô số tiếng kêu gào: "Thối lui rồi !" "Người Đột Quyết đã lui rồi!" ... ... Những tiếng kêu gào làm cho rung chuyển trời đất kia đang vang dội khắp nơi, đột nhiên lúc này lại vang lên trống dồn dã. Trong tiếng trống tùng tùng vang dội, Trương Khởi liền nghe thấy mấy trăm ngàn người đồng thời hắng giọng, làm cho gió mây biến sắc: "Giết!" "Giết! Giết!" "Giết! Giết! Giết!" Kèm theo tiếng trống là những tiếng kêu gào hùng hồn, kèm theo đó là những tiếng gào thét, tiếng vó ngựa dồn dập. Trong mơ hồ, còn có một người hô hào nói: "Đuổi theo. Giết hết những tên Đột Quyết kia!" Cả người Trương Khởi cứng đờ! Ôi trời! Đây chẳng phải là cái bẫy mà nàng vừa mơ thấy sao? Nghĩ tới đây, Trương Khởi liền hét lên một tiếng, nàng vội vàng, điên cuồng chạy lên trên tường thành. Trong lúc nàng vội vã lao tới thì mặt đất liền rung lên. Thành tường lắc lư. Trên cửa Bắc của tòa thành lớn, lá cờ của Vũ Văn Hộ đang bay phấp phới. Ông ta dẫn theo hai mươi vạn tinh binh, vọt ra khỏi cửa thành! Địa chấn này quá lợi hại, Trương Khởi chỉ đứng không thôi mà đã lung la lung lay. Biết chạy đi đâu chứ? Khi nàng thật vất vả mới ổn định được thân hình. Thật vất vả để có thể đi lại, thì cái đội ngũ trùng trùng điệp điệp kia đã đuổi ra xa tít tắp, bụi bay mù mịt. Rốt cuộc cũng giải tán. Cùng lúc đó, Vũ Văn Ung tươi cười lảo đảo đi tới chỗ của Trương Khởi, hắn cười ha hả, đứng lên, sau đó vươn tay ôm nàng vào trong ngực. Vừa ôm nàng, hắn vừa phấn khởi chỉ về đằng trước nói: "A Khởi thấy không? Người Đột Quyết lui rồi!" Trong tiếng cười lớn của hắn, mặt Trương Khởi lại đầy sầu lo. Chờ tiếng cười kia vừa dứt, nàng không khỏi cắn môi, khẩn cấp hỏi: "Bệ hạ, Cao Trường Cung đâu?" "Cao Trường Cung?", thấy Trương Khởi mạo hiểm hỏi thăm quân tình, Vũ Văn Ung lúc này tâm tình đang rất tốt, chẳng những không trách nàng mà còn vui vẻ giải thích: "Nếu người Đột Quyết đã biết khó mà lui, thì Cao Trường Cung không cần tới đây nữa. Đại trủng tể đã hạ lệnh, để cho hắn truy kích toàn bộ tàn dư của quân Đột Quyết ở các thành khác rồi!" Người Đột Quyết mới vừa lui, Cao Trường Cung cũng lui về, mà không phải tiếp tục tạo thành xu thế vây kín. Cái lão đại trủng tể này, là muốn giàng thế chủ công đuổi giết hai bộ chủ lực của Đột Quyết, Nhu Nhiên để giành công lớn đây mà? Lúc đối mặt một chọi một lại không hề có chút dũng khí, nhưng đến khi giành công lao lại quen thuộc cực kỳ! Nhưng Trương Khởi bây giờ không còn tâm trạng để nghĩ đến cái này, nàng cắn môi, nhẹ giọng nói: "Nếu như, nếu như bọn họ chỉ giả vờ rút lui, chỉ chờ chúng ta truy binh, hoặc dẫn chúng ta vào cạm bẫy khác, sau đó tối nay sẽ đột nhiên công thành thì sao?" Trương Khởi nhìn Vũ Văn Ung, lắp bắp nói: "Ở trong thành, lại nhiều người như vậy......." Không đợi nàng nói xong, Vũ Văn Ung đã ha ha cười nói: "A Khởi, một phụ nhân, cần gì phải sầu lo nhiều như vậy?", rồi hắn chỉ vào thành tường chắc chắn kia nói tiếp: "Chúng ta ở trong thành, còn có trên vạn người ngựa. Tuy sức yếu, cũng có thể chống cự tạm thời. Lại nói, tường thành, lúc chúng ta còn chưa tới đây, đã cản được người Đột Quyết trong suốt năm tháng ròng. Ngươi cho rằng, chỉ một đêm thôi mà bọn họ mà lại có thể tấn công được sao?" Hắn lắc lắc đầu, chau mày lại, nhìn Trương Khởi cảnh cáo: "Ngươi là Lý phi nương nương của trẫm, chưa quen thuộc với quân vụ thì đừng suy đoán lung tung, tránh cho rối loạn lòng quân!" Dứt lời, hắn phất phất tay, ý bảo Trương Khởi tránh ra. Hiển nhiên lời nói vừa rồi của Trương Khởi đã khiến cho hắn bị mất hứng rồi. Trương Khởi hành lễ, rồi kinh ngạc lui ra, nàng lo lắng nhìn lên tường thành khổng lồ trước mặt, nhìn những binh sĩ tinh nhuệ vẫn đứng ở trên đầu thành, thầm nghĩ: nói cũng phải, Đột Quyết đã vây thành, công đến bốn, năm tháng mà không được, thì sao chỉ trong một đêm mà tường thành liền bị phá được? Chắc nàng đã bị cơn ác mộng kia làm cho rối loạn tinh thần rồi. Toàn bộ bốn, năm tháng vừa qua, người trong thành Vũ Uy, cuối cùng cũng đã đợi được đến ngày người Đột Quyết rút lui. Vì vậy chiều nay, người dân trong thành đều vui như mở hội. Dưới ánh lửa bập bùng, rượu ngon cùng với mỹ nhân, ca múa không ngừng. Trừ Vũ Văn Hộ đang truy binh đuổi theo ra, ở lại trong thành ngoài Hoàng đế trẻ tuổi mới tới, cũng chỉ có hơn một vạn quân đã liên tục giữ thành trong ba tháng thành, mệt mỏi tới cực điểm . Ở nơi này bọn họ tạm thời buông lỏng bản thân, có người thở to ngủ, có người đưa tới những kỹ nữ tươi đẹp cho bệ hạ cuồng hoan . Buổi tiệc mừng này, kéo dài cho đến đêm khuya.... ........ . Ở nơi xa xa, trên đỉnh núi hắc ám, Lan Lăng Vương lẳng lặng nhìn thành Vũ Uy đang sáng rực, cách xa như vậy, hắn còn có thể ngửi được mùi rượu thoảng thoảng tràn ngập. Thấy hắn cau mày liên tục, một tên văn sĩ đến gần, cười nói: "Trường Cung, ngươi đang nhớ đến phụ nhân kia phải không, cũng không cần đứng ở chỗ này nhìn từ xa chứ?". Đảo mắt hắn lại cười nói: "Vũ Văn Hộ này thật đúng là lũ chuột nhắt vô năng! Đánh giặc không được, giành công lao thì đứng đầu. Ta thật sự không tài nào hiểu được ngươi, chuyện như vậy lại nghe theo sự bố trí của người Chu? Trận đánh này có biến chuyển là do công của ngươi, ngươi xông lên giành công thì có ai dám nói gì chứ?" Dứt lời, hắn lắc đầu liên tục. Lan Lăng Vương cũng không trả lời. Hắn chỉ trầm trầm nói: "Ta cảm giác có gì đó không đúng!", sau đó quay đầu lại, trầm giọng hỏi: "Phía trước có tin tức truyền đến?" Na Liêu lắc đầu đáp: "Không có, ngươi muốn nghe được tin gì?" Lan Lăng Vương lại quay đầu lại, hắn nhìn chằm chằm vào trong thành đang trải rộng trong những ngọn đuốc kia một cái, đột nhiên cất bước, rồi vội vàng quát lên: "Mau tập trung. Chúng ta lập tức trở về thành Vũ Uy!" Na Liêu ngẩn ra, rồi lên tiếng nói: "Cao Trường Cung, ngươi đừng cho là đứng ở chỗ này nhìn thành Vũ Uy rất gần, ước chừng cách đến bốn đỉnh núi ấy chứ, chạy tới nơi đó. Ít nhất cũng phải hai ngày.". Sau đó hắn lại nói: "Cái người này muốn đến đó làm gì chứ?" Lan Lăng Vương lạnh mặt, hắn sải bước đi về phía trước. Trầm giọng nói: "Người Đột Quyết chỉ giả vờ lui quân mà thôi....... Kể cả phe ta cùng với người Chu tạo thành gọng kìm vây kín bọn họ, thì với tính tình của người Đột Quyết cũng sẽ quyết không lùi bước! Nhiều năm như vậy, bọn họ vẫn luôn cố chấp như thế. Một khi ở trên lưng ngựa liền trở nên liều mạng, phân cao thấp ." "Không nhất định", tên văn sĩ kia lại nói: "Chúng ta gần đây liên tiếp chiến thắng, bọn họ nghe tin đã sợ mất mật cũng là bình thường." "Nghe tin đã sợ mất mật?" Lan Lăng Vương liền lắc đầu. Hắn tỉnh táo nói: "Đến hiện tại, chỉ sợ trong mắt của bọn họ không có từ này!" Hắn đột nhiên dừng bước. Bởi vì động tác thật mạnh, thiếu chút nữa làm cho tên văn sĩ đi sát đằng sau va vào. Nhìn chằm chằm vào tên văn sĩ kia, Lan Lăng Vương chậm rãi nói: "Lang quân Phương gia, ngươi nói thử xem các Phú hộ trong thành, trong suốt thời gian năm tháng Đột Quyết liên tục tấn công, mà người Chu lại không lập được một tấc công nào, đã dần mất đi lòng tin rồi hay không? Bọn họ vụng trộm đầu hàng người Đột Quyết, lần này sẽ chuẩn bị trong ứng ngoài hợp, thừa dịp người Chu vui mừng buông lỏng sẽ chiếm lấy thành Vũ Uy?" Nói tới chỗ này, ngay cả bản thân của Lan Lăng Vương cũng thật sự kinh hãi rồi. Hành động lần này của người Đột Quyết, hắn hiềm nghi rất nhiều điểm, cũng phù hợp với những tin tức về người Đột Quyết mà hắn đã thu thập được những năm gần đây, hắn cơ hồ có thể kết luận, trong thành trống không, cửa thành lại không thủ, bởi vì vui mừng mà lâm vào hôn mê cho nên tối nay thành Vũ Uy sẽ gặp nguy hiểm! Thấy hắn vội vã xuống núi, Na Liêu từ trong suy nghĩ tỉnh táo lại, hắn bước nhanh đến phía trước, kéo lấy Lan Lăng Vương, trầm giọng nói: "Vậy thì như thế nào?" Lan Lăng Vương ngẩn ra, chậm rãi xoay người. Nhìn chằm chằm vào trong màn đêm đen kịt, rồi nhìn vào gương mặt lạnh lùng tuấn mỹ của Cao Trường Cung, Na Liêu trầm thấp nói: "Trường Cung, nếu như tất cả đều như ngươi dự đoán, thì đây chính là một cơ hội!" Hắn cắn răng, chậm rãi nói tiếp: "Chúng ta bây giờ đang ở ngoài thành, chỉ cần chờ đến lúc thành Vũ Uy bị phá, lập tức xông lên chắn cửa thành lại, bắn hỏa tiễn....... Cần gì phải quản đến người Đột Quyết, Nhu Nhiên hay còn là vua Chu, chỉ một chiến dịch này là có thể diệt hết! Chuyện lần này, toàn bộ đều do Vũ Văn Hộ muốn độc chiếm công lao mà gây nên, chính ra mà nói, thói đời là vậy, cũng không phải lỗi của ngươi .". Na Liêu vẫn là một trong những người thuộc phe chủ chiến trong triều , lúc bàn về quân vụ thì hắn vẫn luôn kiên trì ý nghĩ đợi người Chu cùng với người Đột Quyết cùng bị tổn thấy liền ra tay! Theo ý của hắn, người Chu chính là mối nguy hại đối với người nước Tề, xa hơn chính là người Đột Quyết và Nhu Nhiên, những người thiếu văn minh chi không lo làm ăn, không lo sản xuất, chỉ am hiểu phóng tên và cướp bóc mà thôi. Cũng vì vậy, mà nước Tề chỉ cần lớn mạnh, xây được nhiều Trường Thành thì liền có thể ngăn bọn họ ở phía Bắc là được. Vả lại, nhiều năm qua Tề Chu luôn phải hợp lực chống lại quân Đột Quyết, chuyện bội bạc cũng xuất hiện như cơm bữa. Vì vậy, phụ tá này thật sự muốn Lan Lăng Vương mượn cơ hội này để giết vua Chu, hiện tại cũng sẽ không có ai chỉ trích cả. Hắn nhìn chằm chằm Lan Lăng Vương, thật thấp nói: "Trường Cung, chỉ cần tất cả đều như ngươi đoán, thì lần này chính là cơ hội để nước Tề chấn hưng! Trải qua sự việc này, Cao Trường Cung ngươi , cũng sẽ là Đệ Nhất Tướng ở trên đời !" Hắn ngẩng lên nhìn những ngôi sao trên trời, rồi quay sang nhìn Lan Lăng Vương, chậm rãi nói: "Thế nào, có phải ngươi không muốn? Ngươi không bỏ được phụ nhân đó?". Tên văn sĩ cười lạnh nói: "Cao Trường Cung, hai tháng trước, lúc ta đi theo ngươi thì ngươi cũng đã nói, để cho ta lưu danh bách thế!" Hắn đuổi theo , nhìn vào sống lưng thẳng tắp kia, lớn tiếng kêu lên: "Cao Trường Cung, vô tình mới thật sự là trượng phu, ngày xưa Hán Cao Tổ gặp phải truy binh, còn đưa tay đẩy vợ con xuống xe ngựa để ngăn kẻ địch tới, lúc Lưu Bị bỏ chạy cũng đã mấy lần vứt bỏ vợ của mình! Truyền tới giờ này ngày này, có ai mà không khen bọn họ biết thời biết thế, là anh hùng rất cao minh? Ngươi vì một phụ nhân chưa từng thủ tiết vì mình mà khư khư cố chấp sao?" Nói xong, tên văn sĩ kia lại ác độc hô: "Cao Trường Cung, ngươi vì một vị phụ nhân, liền buông tha cơ hội hiếm có trăm năm mới gặp này. Ngươi như vậy cũng không có tư cách sai khiến năm vạn quân Tề bởi vì phụ nhân kia mà phải đi mạo hiểm. Nếu ngươi muốn cứu nàng ta, thì ngươi đi một mình đi!" Nghe đến đây, Lan Lăng Vương cười lạnh một tiếng, đột nhiên quát lên: "Chặn cái miệng của hắn lại!" Vừa dứt tiếng, hai tỷ tướng từ trong bóng tối lao ra, những người này vốn luôn tôn thờ Lan Lăng Vương, mặc kệ tên văn sĩ kia nói lưu danh bách thế, lập công lớn gì gì đó. Bọn họ vừa xông lên, liền bắt chéo hai tay của tên văn sĩ kia ra sau lưng, đồng thời kéo vạt áo lên, chuẩn bị nhét vào miệng. Tên văn sĩ kia giận dữ, hắn biết, Cao Trường Cung làm như vậy, là muốn nói cho hắn biết, năm vạn người này đã sớm là người của hắn, tất cả đều nghe theo hắn , đừng nói là vì một vị phụ nhân mà phải mạo hiểm, ngay cả bảo bọn họ cùng hắn lao vào chỗ chết, bọn họ cũng sẽ không từ! Tức giận thiêu đốt, hắn lập tức cất cao giọng, bén nhọn quát lên: " Cao Trường Cung, ta muốn vạch tội ngươi! Ta muốn vạch tội ngươi.