Cảnh Xuân Nam Triều
Chương 164
Đêm đã khuya.
Mấy hộ vệ nhảy vào trong phòng, thi lễ với Lan Lăng Vương, thở hổn hển nói: "Quận Vương, Tô Uy bị Vũ Văn Hộ giam lại rồi. Bảo là muốn từ hôn,
Vũ Văn Hộ rất tức giận, nếu không phải do tân công chúa cầu cạnh, chỉ sợ đã đem hắn giết chết.".
Sâu kín dưới ánh nến, gương mặt tuấn mỹ của Lan Lăng Vương lúc sáng lúc tối, hắn nhỏ giọng hỏi: "Tô Uy này mang người nào tới?"
Hộ vệ kia lắc lắc đầu, nói: "Chúng thần tra hỏi mấy lần, đều nói không biết. Nghe nói là không có rơi vào trong tay Vũ Văn Hộ ."
Lan Lăng Vương cầm lên một cây trâm vàng, từ từ đưa đến gần cây nến. Nếu Trương Khởi ở đây, nhất định sẽ nhận biết, trâm cài này chính là nàng dùng để cắm ở nơi miệng hùm, biểu hiện trước mặt mọi người rằng bản thân nàng sắc bén giống với cái trâm này.
Theo hành động của hắn, ánh sáng của cây nến liền sáng hơn rất nhiều.
Rũ con mắt, Lan Lăng Vương khàn giọng nói: "Biết rồi, đi đường mệt nhọc, cũng nghỉ ngơi thôi."
Mấy hộ vệ ngẩng đầu lên, vừa vặn lúc này, một trận gió ào ào ập đến, sau khi đập vỡ cửa phòng, thổi trúng ánh nến khiến nó tắt ngấm, đồng thời, cũng đem mái tóc dài của Lan Lăng Vương tlàm cho tán loạn lên, chặn tầm mắt của hắn lại.
Rõ ràng hắn không nhúc nhích, rõ ràng ánh nến sáng ngời, nhưng tự đáy lòng của mọi người ở đây đều cảm thấy tịch mịch. Giống như người ở trước mắt này, cho tới bây giờ vẫn luôn cô độc, không có bạn bè, không có người thân.......
Lại cứ yên lặng như thế!
Tình cảnh như thế, bảo bọn hắn rời đi thế nào?
Trong lúc chúng hộ vệ cúi đầu thì giọng nói khàn khàn của Lan Lăng Vương truyền đến: "Đi nghỉ ngơi đi, một mình ta yên tĩnh một chút."
Thời gian này, hắn vẫn thường một mình yên lặng. Còn yên tĩnh không đủ nhiều sao?
Chúng hộ vệ giật giật khóe môi, cuối cùng vẫn là trả lời một câu
"Vâng.", rồi chậm rãi lui ra. Khi bọn họ đóng cửa phòng liền nghe thấy một tiếng thở dài sâu kín truyền đến, ở nơi này trong bóng tối, như vậy làm người ta thấy thật chua xót.
Trong khi Lan Lăng Vương vội vàng hỏi thăm vị trí của Trương Khởi thì đội ngũ sứ giả nước Tề, lồng lộng hùng dũng vào thành.
Trương Khởi biết được tin sứ giá đến lúc đang gảy đàn cho Vũ Văn Ung nghe.
Gió xuân thổi lất phất, Vũ Văn Ung nằm ở trên sập, cặp mắt tựa như mở tựa như nhắm. Lẳng lặng lắng nghe tiếng đàn tự nhiên mà đến .
Tiếng đàn của Trương Khởi , ít đi mấy phần cố ý, nhiều hơn mấy phần tang thương cùng phiêu diêu. Rõ ràng không kỳ ảo, nhưng lại phiêu diêu như vậy, như hoa đào tháng ba , rất đẹp, lại làm người ta cảm thấy cô đơn không cách nào tự chủ.
Vũ Văn Ung thích nghe tiếng đàn như thế này, nó giống như ở thời thời khắc khắc nhắc nhở hắn, giống như đang cảnh cáo hắn, muốn hắn chú ý đến lời nói của mình. Muốn hắn cẩn thận cẩn thận hơn nữa.
Nghe một hồi, Vũ Văn Ung liền mở mắt ra.
Hắn nằm ở trên giường, ngửa đầu nhìn Trương Khởi đang cách mình năm bước.
Trương Khởi mặc xiêm áo màu đen, tà áo buông tới trên giường, tròng mắt chuyên chú tấu cầm, trên mặt phụ nhân này không hề thấy được yêu khí mà lại tinh khiết y hệt thiếu nữ.
Mới sống chung với nhau mấy ngày, hắn lại có ảo giác rằng mình cùng với phụ nhân trước mắt này, cùng là một loại người.
Đang lúc này, đôi tay nàng phất một cái. Tiếng đàn dần dần dừng lại. Mà theo đó, có tiếng bước chân truyền đến.
Đảo mắt, một đại thần đi tới bên người Vũ Văn Ung, hắng giọng nói: "Bẩm bệ hạ, sứ Tề đã vào thành."
"Biết, đi xuống đi."
"Bệ hạ, đại trủng tể nói, tối mai mở tiệc đón gió tẩy trần cho sứ Tề."
Dừng một chút ′ đại thần kia tiếp tục nói: "Vũ Văn Thành, Vũ Văn lang quân cũng nói. Thời gian dài rốt cuộc cũng nhìn thấy Lan Lăng Vương vì thế nên chiêu đãi cho thật tốt."
Lời này, là giữa đường gặp phải Vũ Văn Thành bị hắn cường hành yếu thế cầu xin mà nói ra. Nét mặt cổ quái của Vũ Văn Thành lúc ấy, vẫn còn sờ sờ trước mắt người đại thần này.
Vì vậy, nói ra lời này xong, đại thần liền ngẩng đầu lên, nhìn Trương
Khởi yên tĩnh ngồi bên cạnh, hai tay vẫn đặt trên dây đàn. Chỉ là mới nhìn một cái, hắn liền bị phụ nhân tươi đẹp như hoa xuân này làm cho loa mắt, sợ luống cuống, vội vã cúi đầu xuống.
Lan Lăng Vương?
Vũ Văn Ung mỉm cười nói: "Đều do đại trủng tể an bài." Hắn biết lời kia của Vũ Văn Thành là có ý gì, lập tức lại nói: "Tối mai, trẫm sẽ mang theo ái phi đến dự tiệc. Lui ra đi."
"Vâng."
Người đại thần kia vừa lui, khắp nơi cũng yên tĩnh lại.
Trương Khởi để đàn xuống bên cạnh, cất bước đi tới trước mặt Vũ Văn Ung, nàng nhẹ nhàng khẽ chào, mềm nhẹ nói: "Bệ hạ, hôm nay trời xuân trong xanh, xin cho phép cận thân ra đường du ngoạn một chuyến."
Vào lúc này, lại đề nghị yêu cầu này?
Vũ Văn Ung yên lặng nhìn nàng hỏi: "Đi làm cái gì?"
Trương Khởi ngẩng đầu lên.
Cảnh xuân, ánh mắt như sóng nước lăn tăn: "Thiếp muốn gặp qua Lan Lăng
Vương.". Phụ nhân trước mắt này, cũng không biết nghĩ như thế nào, ở trước mặt hắn, vẫn vô cùng thẳng thắn, quả thật coi hắn như một người bằng hữu bình thường. Có lúc, Vũ Văn Ung cũng hoài nghi, không phải nàng hết sức hiểu rõ mình, cho nên mới phóng khoáng, tuyệt không giống như những phụ nhân khác nếu không phải làm bộ chính là khẩn trương, hoặc là chính là quỳ gối xu nịnh?
"Hả?"
Vũ Văn Ung ngồi thẳng người, hỏi: "Tại sao?"
Tròng mắt Trương Khởi, theo động tác của nàng, lông mi thật dài, nổi bật dưới ánh sáng, chớp chớp tựa như hồ điệp yếu ớt: "Thiếp ở nước Tề được
Cao Trường Cung cưng chiều sủng ái, hắn lần này đến đây, cũng là vì thiếp....... Hắn đường đường là trượng phu, thiếp không thể để cho hắn ở trước mặt mọi người luống cuống được.".
Thì ra là sợ Cao Trường Cung mất mặt.
Không biết tại sao, Vũ Văn Ung đột nhiên hâm mộ cái người Lan Lăng Vương đẹp đẽ trứ danh kia. Phụ nhân trước mắt này, bề ngoài nhìn giống như nhu nhược, tâm lại như cứng rắn vô cùng. Lan Lăng Vương có thể làm cho nàng để ý, thật là khó khăn.
Hắn cũng không trả lời.
Vũ Văn Ung này, uy nghi kín kẽ, có một loại quý khí bức người từ trong xương tủy. Hắn không nói lời nào, trong khoảng thời gian ngắn, ngay cả không khí cũng ngưng trệ .
Bất giác trong bầu không khí này, Trương Khởi cúi đầu, bởi vì lo lắng, môi của nàng liền run rẩy.
Nhìn thẳng vào nàng, Vũ Văn Ung đột nhiên cười ha hả, nói: "Cũng được, vậy ngươi xuất cung đi."
Trương Khởi thở phào nhẹ nhõm, cúi chào hắn: "Tạ ơn bệ hạ."
Trương Khởi mới vừa xoay người, Vũ Văn Ung đột nhiên gọi: "Ái phi."
Trương Khởi quay đầu lại.
Vũ Văn Ung cũng không quay đầu lại, nhàn nhạt mà nói ra: "Chớ mất uy nghi."
Tròng mắt Trương Khởi cảm động mà nói: “Không dám!”
Dứt lời, nàng chậm rãi lui ra.
---
Ở sứ quán, Trịnh Du liền lôi kéo một tiểu sứ thần hỏi: “Quận Vương đâu?”
“Hồi Vương phi, Quận vương chưa từng ở sứ quán.”
Trịnh Du lạnh mặt nói: “Dẫn ta đi gặp hắn.”
“Vâng.”
Đây là lần đầu tiên Trịnh Du tới Trường An, quan sát thành trì cao lớn sừng sững một hồi, Trịnh Du chép miệng, nói: “Kém Nghiệp Đô nhiều lắm, ngay cả Tấn Dương cũng không bằng.”
Nếu bàn về hoa lệ, Trường An là so với hai thành kia có vẻ không bằng nhưng địa thế Trường An cực kỳ hiểm yếu. Thành trì sừng sững, trong thành tất cả công trình kiến trúc, cũng lộ ra một loại đại khí, đây cũng là thứ mà Nghiệp thành cùng Tấn Dương đều không bằng.
Sứ thần này ở tronh lòng thầm nghĩ: Thật là phụ nhân mới nói ra lời như vậy.
Hắn cũng không có nói cái gì, liền lên xe ngựa.
Trịnh Du cũng không có chú ý tới vẻ mặt biến hóa của hắn, cắm đầu cắm cổ lên xe ngựa, rồi bắt đầu đánh giá mọi nơi.
Nàng là một nữ nhân, sự quan sát tập trung liền rơi xuống trên người của đám quý nữ ở Trường An. Đem mọi thứ liên quan đến các nàng từ quần áo đến người hầu, tỉ mỉ quan sát lại quan sát.
Cùng lúc đó, người dân Trường An cũng chống lại ánh mắt hết sức tò mò quan sát của quý phụ đến từ nước Tề, thỉnh thoảng, còn có người chỉ về phía nàng cười cười nói nói.
Đang ở Trịnh Du có chút tức giận thì nghe được một người thiếu niên chỉ về phía nàng nói: “A, quý phụ đất Tề này, cũng là một mỹ nhân.”
Không có nữ nhân nào không thích nghe ca ngợi, huống chi, Trịnh Du trên suốt đường đi nghiêng ngả mệt nhọc, nếu không phải thể chất của nàng tốt thì thiếu chút nữa bệnh không dậy nổi rồi.
Nàng bây giờ, chình là lúc không tự tin nhất thì lại nghe thiếu niên kia nói vậy. Không khỏi mở cờ trong bụng.
Bên cạnh thiếu niên kia, còn có mấy thiếu niên khác nữa, nghe được lời bình, nhừng thiếu niên kia đồng loạt đưa mắt quan sát Trịnh Du.
Mới nhìn một cái, bọn họ cũng chẳng nói đúng sai liền quay đầu đi.
Đang lúc này, phía trước lại rối loạn tưng bừng.
Trịnh Du thấy mấy người thiếu niên kia đồng thời hoan hô một tiếng, theo dòng người tuôn đi đến phía trước.
Xảy ra chuyện gì?
Trịnh Du hết sức hiếu kỳ. Nàng vội vã bảo ngự phu đánh nhanh xe ngựa, nhưng khi chạy tới thì chỉ nhìn thấy một chiếc xe ngựa cao quý. Còn có bóng dáng của mười mấy cung tỳ đi hầu phía sau.
Trịnh Du đang tò mò, thì lại nghe được thiếu niên mới vừa rồi khen nàng xinh đẹp thở dài nói: “Vẻ đẹp của Lý phi. Quả nhiên không ai sánh bằng!
So với nàng, mỹ nhân khác, thật sự là cặn bã rồi.”
Một người thiếu niên khác cũng nói: “Nghe nói bệ hạ hết sức yêu thương, cưng chiều nàng ngay cả đại trủng tể cũng tôn kính nàng vài phần đấy.
Không biết sau khi bệ hạ cập quán, có phong nàng làm hoàng hậu hay không?”
“Có lẽ, hậu cung của bệ hạ vẫn trống không, nói không chừng thực sẽ phong Lý phi làm hậu.”
Nghe đến đó, Trịnh Du ngẩng đầu lên, nàng đưa mắt nhìn đội ngũ hùng hậu đã đi xa kia, âm thầm suy nghĩ: thì ra là sủng phi của hoàng đế nước
Chu, tương lại sẽ lên làm hoàng hậu. Không biết là người ở nơi nào, xinh đẹp ra sao?
Một khách nhân như nàng mà nói, nghe được tiếng ca ngợi như sóng triều bốn phía, đáy lòng không khỏi vừa tò mò, lại có một chút hâm mộ đối với vị Lý nương nương này.
Đang trong lúc nào suy nghĩ lung tung thì chớp mắt một cái, liền thấy được một bóng dáng áo đen quen thuộc. Lúc đó, dòng người như biển, chỉ là bóng dáng đó quá mức mạnh mẽ rắn rỏi lỗi lạc, giống như Hạc giữa bầy gà, trở thành tiêu điểm giữa đám đông một cách hết sức tự nhiên.
Nhìn thấy hắn, Trịnh Du vội vàng báo với ngự phu: “Nhanh, tiến lên, tiến lên.”
“Vâng.”
Lần này, sứ thần cũng đã nhìn thấy Lan Lăng Vương rồi, lập tức giục xe ngựa, đi theo dòng người đông như trảy hội, xe ngựa đi cực kỳ bất tiện, đuổi theo một hồi, chẳng những không đến gần, ngược lại càng ngày càng xa.
Trinh Du quýnh lên, không khỏi liên tục thúc giục, ngự phu cũng gấp đến đầu đầy mồ hôi, rốt cuộc, sau mốt hồi lung tung xông đến, cũng thấy được Lan Lăng Vương đang bị một hán tử mặt trắng chặn lại.
“Phu quân!”
Trịnh Du cao giọng gọi câu này, nhưng Lan Lăng Vương đứng cách nàng chỉ mười bước ngay cả động cũng không có động một cái.
Thấy bốn phía có người tò mò nhìn mình, Trịnh Du khẽ cắn môi, lại kêu: “Quận Vương?”
Càng ngày càng gần người kia, vẫn không nghe thấy.
Trịnh Du mím môi, rốt cuộc kêu: “Cao Trường Cung.”
Xưng hô này vừa ra, Lan Lăng Vương rốt cuộc cũng quay đầu lại.
Vừa thấy Trịnh Du, hắn khẽ nhíu nhíu mày, vẻ mặt mơ hồ không kiên nhẫn.
Trịnh Du ưu nhã xuống xe ngựa, đi tới bên cạnh Lan Lăng Vương, nhỏ giọng ủy khuất nói: “Trường Cung, ta tìm ngươi thật lâu.” Âm thanh mềm mại mà yếu ớt.
Lan Lăng Vương vẫn không trả lời, thấy vậy hán tử mặt trắng đã cất giọng the thé nói: “Lan Lăng Quận Vương, xin mời, chủ tử nhà ta đang đợi ngài đấy.”
Truyện khác cùng thể loại
7 chương
13 chương
123 chương
80 chương
71 chương
37 chương
498 chương
91 chương
40 chương