Trương Khởi từ từ đem chung trà đặt ở trên bàn, ưu nhã đứng lên, vung vẩy hai tay, xoay người rời đi. Trịnh Du nghiêm mặt đuổi theo hai bước, đang chuẩn bị châm biếm quát mắng nàng một câu, không biết nghĩ đến cái gì, rồi lại tự mình trấn định. Chỉ thấy Trịnh Du cười cười, hướng theo bóng lưng Trương Khởi cao giọng nói: "Ta là không có tư cách, chỉ sợ là cả Nghiệp Thành này, đều đang đồn rằng sủng cơ của Lan Lăng Vương sắc đẹp cùng ướt át, ở trên sàng tháp phong tình vạn chủng, cũng không biết, Trường Cung nghe thấy sẽ nghĩ gì?" Trương Khởi từ từ quay đầu lại, hai mắt phân rõ trắng đen, lẳng lặng nghiêng mắt nhìn Trịnh Du: "Đường đường là một Quận Vương, ngay cả phụ nhân của mình cũng không che chở được, khiến cho người đời phỉ báng. Hắn trừ cảm thấy nhục nhã, còn có thể như thế nào?" Vẫn cứ trấn định như thế. Vẫn cứ nói nói cười cười như thế. Giống như chuyện đại sự naỳ không hề liên quan đến tính mạng cùng vinh nhục nàng cả. Chuyện như vậy không hề có liên quan, thờ ơ lạnh nhạt tự nhiên, thấp thoáng có chút giễu cợt, nói chuyện bằng một ngữ điệu đương nhiên đã hoàn toàn trấn áp Trịnh Du. Trịnh Du trừng lớn mắt, trong khoảng thời gian ngắn lại không biết phản bác như thế nào mới đúng. Thấy thế, Trương Khởi cười khinh bỉ, xoay người tránh ra. Trở lại trong phòng, nhận lấy cháo loãng mà A Lục vừa mang đến, Trương Khởi vừa ăn từng ngụm nhỏ, vừa chau mày lại suy nghĩ. Thấy nàng vài lần mất hồn, A Lục tò mò hỏi: "A Khởi, ngươi đang nghĩ gì vậy?" Gọi đến ba tiếng, Trương Khởi mới tỉnh táo lại. Nàng trừng mắt nhìn, theo phản xạ đáp lại: "Không có gì." Đảo mắt nàng lại khẽ nói: "A Lục, ta nghĩ tới nghĩ lui, vẫn không thể ngồi chờ chết như vậy được." Nàng vĩnh viễn cũng không cần chờ Trịnh Du thương hại hay bố thí, không cần nàng ta như chúa tể cao cao tại thượng bố trí cho vận mệnh của mình. Thấy nàng đã hồi hồn lại, A Lục vô cùng vui mừng, nàng ta không khỏi cười híp cặp mắt nói: Quận Vương trước khi đi ra ngoài còn giao phó không cho bất luận kẻ nào đến quấy rầy A Khởi. Thật may là nàng thông minh, cố ý chạy đi nói với Phương lão quản sự, những người khác thì cũng thôi đi, nhưng Trịnh thị A Du nhất định phải dẫn dụ đến . Không phải A Khởi nhanh như vậy liền khôi phục đấu chí rồi sao ? Cưỡng ép mình ăn hết gần nửa chén cháo, Trương Khởi nhìn về phía A Lục, nghiêm túc nói: "Hiện tại ta muốn làm bước đầu tiên, chính là buộc Cao Trường Cung phải thả ta trở về Trần quốc." Nói tới chỗ này, nàng lại gần A Lục, nhỏ giọng nói: "Hiện tại ta có hơn bảy trăm hai hoàng kim. Hôm đó Thái hậu cho ta để lên đường, ta đều giấu ở trong váy áo mang về. Bây giờ ta sẽ nói cho ngươi biết giấu chỗ giấu hoàng Kim, ngộ nhỡ ta có gì bất tiện, ngươi phải nhớ kỹ mang vàng này theo." "Vâng, vâng." A Lục thích nghe nhất là những chuyện có liên quan đến vàng, lập tức mừng đến thấy mi không thấy mắt. Nhìn thấy dáng vẻ kia của A Lục, Trương Khởi tuy vẫn có chút buồn bực không vui, vẫn không nhịn được mà giương khóe môi lên. Nàng nâng cằm lên, vừa khuấy cháo trong chén, vừa nói: "Ta nghĩ tới nghĩ lui, nếu ta để dung mạo như hiện tại , rời khỏi Cao Trường Cung cũng sẽ không an toàn....... A Lục, sau khi lấy được tự do, trở về Trần, ta sẽ phá hủy gương mặt này." Cái gì? A Lục mới vừa rồi còn cười như hoa nở, vừa nghe những thấy lời ấy, nước mắt lại không ngừng tuôn ra. Trương Khởi lườm nàng một cái, rũ hai mắt xuống, lười biếng nói: "Ngươi thương tâm cái gì? Ta chỉ tạo hai đường nho nhỏ trên mặt, cũng sẽ không xấu xí đến mức vừa nhìn liền ghê tởm ." A Lục hít mũi một cái, nghẹn ngào nói: "Ta không phải vì cái này mà đau lòng ...... A Khởi, không có biện pháp khác sao?" Trương Khởi lắc đầu đáp: "Đối với những cạm bẫy thế gian, nào có biện pháp nào tốt hơn?" Nàng cười cười, mệt mỏi nói: "Thật ra thì hủy dung thật không phải là việc khó, ta đã sớm nghĩ đến. Chỉ là ta rất thích đẹp, nên vẫn không bỏ được biến dạng rồi." Nàng ngược lại vô cùng nhẹ nhõm. A Lục hít mũi một cái, lại oa oa khóc lớn lên. Trương Khởi đã quyết rõ chủ ý, rõ ràng đã trở nên thông suốt hơn. Từ sau khi trở lại đây, thân thể rõ ràng có chút yếu đuối, nàng cư nhiên đứng lên xoay mấy vòng, cười vô cùng rực rỡ mà nói với A Lục: "A Lục, lúc này chính là thời kỳ trẻ tuổi tốt đẹp của ta, ngươi nhìn lâu mấy lần, giúp ta nhớ kỹ, chờ khi chúng ta già rồi, sẽ nói lại cho bọn nhỏ nghe." Lời này vừa nói ra , A Lục lại khóc đến đau lòng. Lan Lăng Vương vừa vào trong viện, liền nghe được trong phòng truyền tới tiếng khóc mơ hồ . Bước chân hắn không khỏi dừng lại. Kinh ngạc mà nhìn vào bên trong phòng ngủ, hắn đột nhiên cảm thấy, hai chân nặng tựa ngàn cân. Một hồi lâu, hắn đột nhiên phát hiện một chuyện, vội vàng xoay người, phất tay gọi mấy người làm, nhỏ giọng nói mấy câu. Mấy cái người làm vội vàng tránh ra, khi bọn hắn xuất hiện lần nữa thì trong tay đang bê mấy cái rương, người thì lại tay ôm hộp gỗ. Nhìn bọn họ, Lan Lăng Vương rốt cuộc cũng nhẹ nhõm, hắn vui vẻ nói: "Mang vào đi." "Vâng." Mấy người làm đồng thời đáp một tiếng, hùng dũng mang đồ vào trong phòng. A Lục đang đỡ Trương Khởi nằm xuống, nhìn thấy cửa chính vừa mở, Lan Lăng Vương mặc y phục màu đen, ngọc thụ lâm phong đi vào. Hai mắt thẳng tắp nhìn vào Trương Khởi, sáng ngời như sao, hình như cũng không nhìn thấy người khác nữa . Bọn người hầu giống như nước lũ vọt vào bên trong, chỉ trong chốc lát, trong phòng ngủ đã bày năm sáu cái rương, cùng hơn mười cái hộp gỗ. Hai mắt Lan Lăng Vương sáng lóng lánh nhìn Trương Khởi, dịu dàng nói: "Mở ra đi." Khóe môi hắn hơi nhếch lên, ánh mắt nhìn về phía Trương Khởi chuyên chú mà đa tình. "Vâng." Đám người hầu tiến lên, đem những cái rương cùng hộp gỗ đồng loạt mở ra. Trong nháy mắt, mười mấy tấm tơ lụa tinh mỹ, còn có cả trân châu, ngọc thạch, đồ trang sức long lánh, rực rỡ kích thích tròng mắt của hai người chủ tớ . Thấy Trương Khởi kinh ngạc mà nhìn những thứ trong rương kia, hai mắt của Lan Lăng Vương càng sáng hơn, khóe môi hắn nhộn nhạo cười vui mừng, vẫy lui chúng nô bộc, rồi nhìn về phía A Lục, ý bảo nàng ta cũng mau rời khỏi đây. Sau đó bước một bước dài đi tới trước mặt Trương Khởi. Từ từ nghiêng người, để cho thân độ bao phủ cơ thể của nàng, hắn nâng cằm nàng lên, nhìn dáng vẻ trầm tư suy nghĩ kia, liền cúi đầu nắm chặt hai tay của nàng, dịu dàng nói nhỏ: "Tay thế nào lại lạnh như vậy?" Nói tới chỗ này, khóe môi hắn liền giương lên, cúi đầu, nhẹ nhàng nói tiếp: "Ta thấy kho của ngươi không có tài sản gì, liền sai người làm mang đến đây. A Khởi, ngươi vui mừng không?" Đây là lần đầu tiên hắn làm chuyện như vậy, không nghĩ tới, cảm giác này thế nhưng lại làm cho người khác vui vẻ như vậy. Thanh âm của hắn rất dịu dàng, có thể khiến con người ta chết đuối trong đó. Trương Khởi ngẩng đầu nhìn hắn, gật đầu đáp: "Vâng" một tiếng. Nàng có thể ôn tồn nói chuyện với hắn như vậy, Cao Trường Cung cảm thấy vui mừng cực kỳ. Hắn cầm hai tay của nàng lên, áp nó lên trên mặt mình, nhẹ nhàng vuốt ve. ... ... Hắn có thể nào lại dịu dàng như thế? Đừng…tốt với nàng như vậy, Trương Khởi vừa rũ mắt xuống thì Lan Lăng Vương đã ngồi xuống bên cạnh nàng, hắn ôm nàng vào trong ngực, đặt ngồi trên đầu gối, lấy cằm vuốt ve mái tóc của nàng, nho nhỏ nói: "Hôm nay A Du đã tới đây? Ta mới vừa nói với nàng ta, bây giờ là thời điểm ngươi dưỡng bệnh, không thể tới quấy rầy ngươi được." Nghe được hai chữ A Du, Trương Khởi rõ ràng có chút cứng ngắc, chờ hắn nói xong, nàng lại nhỏ giọng hỏi: "Ngươi sợ nàng quấy rầy ta?" Giọng nói có vẻ hơi khẩn trương. "Uh." Lan Lăng Vương nhẹ nhàng hôn lên trên đầu nàng, cười giỡn nói: "Đúng vậy, A Khởi của ta quá nhỏ nhen, ta sợ nàng lại chọc giận ngươi." Nhắc tới Trịnh Du thì trong giọng nói của hắn đột nhiên có vẻ ôn hòa mà hắn chưa từng phát giác. Thấy vậy, hai ngày này nàng phải làm chút chuyện để cho hắn cảm thấy thoải mái. Trương Khởi nhắm hai mắt lại. ... ... Mình thật đúng là ngây thơ đến buồn cười Lúc này, Lan Lăng vương cúi đầu xuống, hắn ngậm vành tai nhỏ của àng, tay phải sỗ sàng đưa vào trong xiêm y, âm thanh trầm thấp hàm chứa dục vọng: "A Khởi, mấy ngày nay, ta rất nhớ ngươi......." Thấy nàng muốn giãy giụa, hắn dùng tay trái cố định hai tay của nàng, khàn giọng nói: "Ta biết rõ, thân thể ngươi không được, nên sẽ cẩn thận." Cảm thấy tay của hắn cho vào nút cài trong xiêm áo của mình chạm vào bên ngực trái, Trương Khởi tinh tường cảm thấy, dưới bụng lại truyền tới cảm giác đau nhức quen thuộc....... Lông mi thật dài của nàng chớp chớp, đột nhiên hỏi:"Trường Cung, hôm nay trong Nghiệp thành, có lời đồn đãi gì không ?" Một lời nói ra, nàng tinh tường cảm thấy cả người Lan Lăng Vương liền cứng lại. Không chỉ có như thế, thứ đang hùng dũng chĩa vào cái mông nàng kia, cũng chầm chậm mềm nhũn ra. Hắn ôm nàng có chút chặt, hả ra hơi thở lạnh lùng lên trên cổ của nàng. Trương Khởi khẽ rung hàng mi, môi giật giật, cuối cùng cũng không nói gì nữa. Qua một hồi lâu, Lan Lăng vương mới chậm rãi đặt nàng xuống bên cạnh. Hắn đứng lên, sửa sang lại xiêm áo, nhỏ giọng mà nói: "Chuyện bên ngoài thôi, ngươi không cần phải suy nghĩ nhiều, bất cứ chuyện gì cũng đừng suy nghĩ nhiều." ... ... Hắn đang muốn nói, là hắn sẽ không để tâm sao? Đúng thế, cơ thiếp trong thiên hạ, mặc cho người đời vòng tới vòng lui, cũng không phải là chính thê, bị người khác cưỡng bức có cái gì mà phải gấp gáp? Thấy Lan Lăng vương xoay người rời đi, Trương Khởi cũng liền đứng lên, nàng nhìn bóng lưng thẳng tắp cao ngạo kia, thật thấp nói: "Quận Vương không hỏi, mấy ngày kia A Khởi mất tích, ở phương nào? Có bị nam nhân nhúng chàm thân thể hay không ?" Âm thanh của nàng còn chưa rơi xuống, Lan Lăng Vương đã quát lên: "Câm miệng" hắn chợt xoay người, lạnh lùng nói: "Chuyện này về sau không được nhắc lại nữa." Dứt lời môi mỏng mím chặt lại, xanh mặt sải bước vọt ra khỏi phòng ngủ, chỉ chốc lát liền biến mất khoit tầm nhìn của nàng. Cho đến khi không nhìn thấy bóng dáng của hắn nữa, Trương Khởi mới chậm rãi ngồi xuống. Nàng ôm bụng, đau đớn khó nhịn. Đau, thật ra thì không chỉ là bụng, mà còn trong ngực, cũng buồn bực, đau buồn, muốn khóc lớn ra tiếng, lại phát hiện trong mắt lại khô ráo một mảnh. ... ... Bây giờ không phải là trước kia, hắn không cấp được nàng, nàng cũng không thể đắm chìm trong trong sự dịu dàng của hắn được nữa, tiến tới lại chẳng phải là không biết xấu hổ ảo tưởng đi tranh đoạt hay sao.Nàng không thể nói thêm gì nữa, nói một lần là đủ rồi, có một số việc có muốn tranh thủ cũng vô vọng sẽ chỉ làm ngươi bị người khác coi thường mà thôi, lui về phía sau một bước, chừa cho mình chút tôn nghiêm, đừng làm cho chính mình thua sạch sành sanh như vậy. Tuy đau bụng như cắt nhưng Trương Khởi vẫn nghiêm mặt quật cường đứng lên. Sống lưng nàng thẳng tắp, lẳng lặng nhìn hoa đàođã khô trong sân, âm thầm suy nghĩ: thế gian này, ai cũng không phải là người để cho mình dựa vào....... Có lẽ nàng từ lúc vừa mới bắt đầu liền sai lầm rồi, một cây dây leo, ngay cả hỉ nộ ái ố cũng phải dựa vào chủ nhân ban thưởng, sống chết chỉ là một cơ thiếp của người ta. Một người đàn ông có thể đối với ngươi, ta cần ta cứ lấy, muốn ngươi ngủ thì ngươi phải nằm ngủ, không muốn thả ngươi ra thì ngươi cũng chỉ có thể vây ở bên cạnh hắn. Đẹp nhất, khó được nhất, sao có thể phải cầu xin nam nhân cúi thấp đầu xuống, bỏ qua lợi ích cùng với lý tưởng của hắn, đem thứ hắn duy nhất yêu quý, dùng phương thức thương hại bố thí ban thưởng cho ngươi? Nàng muốn đứng lên, hắn không cho, nàng cũng tuyệt không hiếm lạ gì. A Lục vội vàng chạy vào, nhìn thấy sắc mặt Trương Khởi trắng bệch, vội vã tiến lên dìu nàng. Đem Trương Khởi đặt ở trên giường, A Lục cảm thấy hai tay của nàng cực kỳ lạnh lẽo, môi cũng không có chút huyết sắc nào, không khỏi hoảng hốt. Nàng đưa tay ôm chặt lấy Trương Khởi, cố gắng dùng nhiệt độ để dưởi ấm cho nàng, run giọng kêu: "A Khởi, ngươi làm sao vậy?" Trương Khởi phục hồi lại tinh thần, nàng nhìn A Lục, dịu dàng cười đáp: "Ta không sao." Nàng thở ra một hơi, có thể cảm thấy âm thanh vừa rồi quá mức yếu ớt, liền lại nghiêm túc nói: "Ta không sao." "Uh, uh, A Khởi, ngươi không cần nói chuyện, đừng nói chuyện." Trương Khởi cũng thật không nói gì. Nàng dựa vào A Lục, cảm giác thân thể mảnh mai của mình được truyền thêm sức lực, một lát lâu sau, mới đưa mắt nhìn những rương lớn hộp nhỏ trong phòng nhẹ giọng nói: "Đi đổi những thứ đó toàn bộ thành vàng....... Thân thể trong sạch của ta đã cho hắn, đổi lại được những thứ này cũng là phải." "Vâng." "Nhớ hỏi thăm một chút, xem một chút có thương khách nước Trần lui tới hay không?" "Vâng." "Ngươi cầm cái chìa khóa này, đến kho hàng cầm chút tơ lụa bình thường nhất cùng với lương thực ra ngoài. Sau đó mang mấy hộ vệ, đi mua một điền viên cũ để chứa chấp dân chạy nạn. Chú ý nhiều đến những hán tử đến từ nước Trần kia. Giao thiệp với dân chạy nạn khác, ngươi có thể nói hành thiện này là ý tứ của Lan Lăng Vương, đối với những thứ người nước Trần đã chọn trúng kia, ngươi cứ lặng lẽ nói, đó là chủ ý của ta." A Lục "Vâng” một tiếng, che miệng lại nói nhỏ: "A Khởi, ý của ngươi là?" Giọng nói nhỏ bé của Trương Khởi yếu ớt cực kỳ: "Không phải vạn bất đắc dĩ, ta không muốn biến mình thành xấu xí....... Có lẽ trời xanh rủ lòng thương xót, giúp ta tìm được mấy trợ thủ trung trinh đắc lực?" "A Khởi thật thông minh." A Lục lập tức vui vẻ đáp lại. Trương Khởi cong khóe môi cười cười: "Đúng rồi, về sau mỗi ngày ngươi nên đi dạo ngoài phố mấy canh giờ, đến cả phủ của Tiêu Mạc nữa, còn có thể đến tửu lâu ăn cơm......." Cắn răng một cái, Trương Khởi nói tiếp: "Tiền bạc lấy từ trong kho cầm nhớ lưu ý đến lời nói của người khác. Nếu như có nghị luận về ta, ngươi cũng phải chú ý một chút, xem đại thần trong triều, hay những quý nữ quyền quý kia như thế nào, còn có những người nào có cảm tình với ta, cũng phải nhớ kỹ nói cho ta biết." "Uh, ta biết rồi." Trương Khởi nói nhiều như vậy, cảm thấy mới vừa rồi bình tĩnh như vậy bụng lại đau âm ỉ, nàng vịn vào đầu vai A Lục, vô lực nói: "Ta hình như có điểm không thích hợp, ngươi lặng lẽ đi tìm hiểu, xem ở Nghiệp thành này có đại phu nào cao tay, chúng ta len lén đến đó khám một chút." "Uh, A Khởi, đừng nói chuyện nữa, ngươi nhắm mắt lại nghỉ ngơi một chút đi." Trương Khởi nhắm nghiền hai mắt, nàng tựa vào đầu vai A Lục , mỉm cười nói: "A Lục, có ngươi ở đây, thật tốt." A Lục thấy Trương Khởi không nhúc nhích, đang cho là nàng ngủ thì lại nghe được nàng khẽ nói: "Mới vừa rồi, ta xử trí theo cảm tính rồi....... Về sau ta sẽ cùng hắn chung đụng thật tốt, sẽ để hắn dẫn ta đi ra bên ngoài nhiều hơn. Ta không thể như vậy sống ở trong viện như vậy được, âm thanh gì cũng nghe không tới, người nào nhìn cũng không thấy được. Đã quyết định, liền phải tìm tìm cơ hội. A Lục, cuối cùng sẽ có một ngày, ta cũng sẽ không cần ỷ lại vào nam nhân nữa....... Hắn muốn lấy vợ, liền cưới đi, ta không cũng lạ gì." "Ta biết rõ, ta biết rất rõ!"