Thừa Hoành lúc này thực sinh khí. Vô cùng không thích cứ mỗi lần gặp cậu là Dật Hy luôn miệng nhắc đến Phong- anh trai cậu. Cậu vẫn không hiểu hắn thực sự muốn gì, cậu đã dung túng hắn đến thế cũng hạ mình nhiều như thế hắn còn không hiểu. Hay căn bản hắn chẳng để ý đến cậu trong lòng hắn vốn dỉ không có cậu..... Nhìn người trong lòng gần đến vậy nhưng sao Thừa Hoành lại thấy xa thế rất xa..... - Ta hỏi ngươi một câu trả lời ta. -...... - Dật Hy. - Ngươi cần ta hay Thừa Phong? -........ - Dật Hy khẽ mím môi. Thừa Hoành có ý gì? sao lại hỏi đột ngột như thế, hắn phải trả lời như thế nào cho đúng. Câu hỏi này mấy ngày nay hắn cũng tự hỏi mình rất nhiều, chỉ là hắn luôn né tránh luôn không muốn đối mặt với vấn đề đó.... Hôm nay Thừa Hoành lại nghiêm túc đến như vậy hỏi hắn câu hỏi này điều này có nghĩa hắn đến lúc phải đối mặt, hắn chẳng phải cũng muốn nói thẳng một lần với cậu hay sao cơ hội đến rồi phải nói thôi. Phải, cơ hội đến rồi..... Nhưng sao tất cả lời muốn nói đều nghẹn ở cổ họng, giờ phút này cất tiếng nói sao lại khó khăn đến vậy, răng đều cắn chặt vào nhau như muốn chận lại mọi câu chữ hắn muốn nói. Dật Hy, ngươi phải quyết định thôi ! - ....... Ta là người của.... Thừa Phong.... -...... Sự Trầm mặc bao trùm căn phòng. Thừa Hoành vẫn ôm lấy hắn, chợt cậu siết hắn một chút ôm sát đến như muốn hắn bị nhốt vào lồng ngực cậu, mặt cậu vùi vào cổ hắn phả hơi thở đều đặng vào Dật Hy. Cậu không làm gì hắn cả, chẳng làm gì hết ngoài cứ ôm hắn như vậy. Hai người cứ duy trì cái ôm trong im lặng trong 5 phút rồi Thừa Hoành nới lỏng vòng tay, đưa một tay lên bên má Dật Hy nhẹ nhàng khiến đầu hắn quay qua đối diện với mặt cậu rồi cũng nhẹ nhàng đưa môi cậu đặt lên môi hắn. Động tác rất chậm rãi nhẹ nhàng kết thúc và Thừa Hoành cũng không nói cái gì nữa cứ hướng cửa mà đi ra không nhìn đến Dật Hy một cái nào nữa. Tiếng cạch của cái cửa nhỏ nhẹ vang lên rồi lại im lìm giống như tiếng lòng Dật Hy chết lặng....... Mắt cứ nhìn chăm vào cánh cửa đã đóng kia đầu óc hắn bỗng trống rỗng, mọi suy nghĩ như dừng lại. Hắn không biết cảm giác gì mà cũng không thích cảm giác này chút nào hết hắn mệt mỏi. Thân thể như vô thức ngả xuống một bên, hắn cũng chả buồn nhấc hai chân lên gường mà cứ nằm nghiêng nửa người như thế đến khi ngủ quên lúc nào không hay. Khi hắn tỉnh đã là buổi tối. Ngoài trời rất tối, hắn không biết bây giờ là mấy giờ mà hắn cũng chẳng quan tâm nữa. Nhất tấm thân lên ngồi bên mép gường hai tay lười biếng vươn tới tủ nhỏ bên đầu gường tự rót cho mình li nước rồi cũng lười biếng đưa đến bên miệng. - Xem ra bị đùa đến không còn khí lực - Tiếng Thừa Phong vang lên trong phòng -...... - Ngươi về rồi.... - Hắn nhìn anh rồi đưa mắt chổ khác nói. - Mong chờ ta về? - Có gì để mai nói đi - Dật Hy lười biếng đứng dậy lấy đồ để thay. - Ta nghĩ ngươi hẳn là phải là phản ứng hơn thế này chứ. - Ngươi muốn nói gì. - Không muốn ra ngoài? - Ngươi đồng ý? - Để xem. - Vậy ta nói nhiều có ích lợi gì? -........ Sau khi hắn thay đồ xong nằm vào gường Thừa Phong cũng đã muốn thay xong đồ. Nhìn đến anh như vậy hắn biết đêm nay anh sẽ ngủ cùng hắn. Được thôi ngủ cũng được sao cũng được hắn không để ý nữa cứ như vậy im lặng leo lên gường đắp chăn. Thừa Phong cũng không làm gì hắn anh cũng chỉ ôm hờ hắn rồi hai người cùng ngủ như vậy........ Hôm nay là một ngày kì lạ và kết thúc lại rất âm trầm mọi thứ cư như vậy im lặng đến im lặng đi........ Cảm xúc con người thật là điều mâu thuẫn nhất và căn bản họ đều cứng đầu và không biết bản thân mình thật sự muốn gì và cũng không biết họ nên làm thế nào........ Thời gian có lẻ sẽ trả lời.......