Cha hắn từng dạy thế giới này không ai hoàn hảo, không ai không làm sai, kẻ xấu cũng có lòng lương thiện chỉ là sự lương thiện đó bị vùi vào sâu tâm can. Hay bởi vì cuộc sống quá tàn độc bản thân họ không tìm được lối thoát, hay đơn giản họ chỉ cô đơn.
Và là cảnh sát không chỉ đơn thuần là bắt kẻ xấu mà còn phải khiến họ tim được sự lương thiện ẩn giấu kia. Những lời nói đó nếu hắn còn là tên nhóc còn bú sữa mẹ thì hắn sẽ tin.
Hắn phỉ ! không phải lão cha, nhưng hắn không tin như thế, trên đời này còn cái gì gọi là người tốt cái gì mà sự lương thiện, hắn lại phỉ ! Kẻ xấu chính là kẻ xấu chính là giống như túi nilon sau khi được xử lí vẫn ô nhiễm môi trường. Lão cha hắn có phải lẩm cẩm rồi không? Không hề, lúc lão cha nói thế ông vẫn là thằng thanh niên khỏe mạnh là cảnh sát tài ba bắt cướp không dùng súng (nói bự thế thôi cứ ai lại không cầm súng ) được mọi người tán thưởng (bây giờ đã nghĩ hưu 50t) sao lại có thể bênh lũ túi nilon đó chứ.
Quan niện 18 tuổi của hắn túi nilon muôn đời vẫn là túi nilon lòng lương thiện gì gì đó ném sau đầu. Nếu đơn giản thế thì đời này cần quái gì địa ngục, tỉ như một tên cướp nhà băng bắn chết một con tin bộ xin lỗi là xong hay sao hắn phỉ ! hay chẳng hạn như bà hàng xóm bạo hành trẻ con bị bắt bồi thường tiền thuốc thì thằng nhỏ không bị ám ảnh hay không. Bởi thế chân lí của hắn khác hẳn lão cha, hắn tuyên bố với cướp đừng ló mặt ra đường !
- Trình Dật Hy cậu mau thò vào đây cho tôi - giọng cảnh sát trưởng vang cả đồn cảnh sát dù ông là người rất mập mạp
- Lại gì? - Trình Dật Hy 30 tuổi, vẫn là sống tới từng tuổi này ngoài lần đầu suýt ăn được một em đến nay độc thân vẫn là độc thân, chức vụ là phó cảnh sát trong đồn cảnh sát khu vực. Vô cùng không hiểu đạo lí
- Người nhà hắn chỉ đích danh ngươi đánh hắn - cảnh sát trưởng chỉ người phía sau lưng ông đang dùng đá xoa hai con mắt bầm như cấu trúc của mình
- Có không? Không nhớ - Dật Hy không thèm để ý thả nhiên ngồi xuống hàng ghế dành cho khác chờ bắt chéo chân xoay eo hứng li nước lọc kế bên
- Chính là hắn đánh tôi ra nông nổi này các người còn không mau phạt hắn, tôi đóng thuế để nhà nước nuôi lũ đánh người sao
- Ha.. cậu bình tĩnh - cảnh sát trưởng cười cười với tên đó rồi quay hoắc lại với Dật Hy
- Cậu mau viết bản kiểm điểm báo cáo lại cho tôi, tháng này cậu bị trừ nửa tháng lương
- Cái gì? - hắn đứng dậy
- Vậy vậy trừ ½
- Cái gì? Cảnh sát trưởng ông dám trừ lương tôi vì thằng nhải ấy nói xàm hay sao
- Bình bình tĩnh......Dật Hy tôi là cảnh sát trưởng - ông vả mổ hôi
- Bộ như thế là được quyền trừ lương của tôi à? - hắn hậm hực
Với hắn ngoài gia đình công việc cái quan trọng không kém chính là tiền. Phải hắn là một đại thúc độc thân mê tiền, rất mê tiền, với hắn tiền không có tội người sử dụng tiền bất hợp pháp mới có tội. Đặt biệt không ưa kẻ xấu ai cũng biết chỉ là không biết đến kẻ nhà giàu hắn cũng ghét nốt. Có thể bởi vì hắn lớn lên với cha, không có tình thương của mẹ ngày qua ngày 2 cha con sống với tiền lương cảnh sát không thấm đâu. Lúc đi học hắn phải chứng kiến kẻ có tiền trêu chọc, lớn một chút có một bạn gái nhưng lại bị mẹ bạn gái khinh thường hết lần này đến lần khác. Nên hắn rất ghét nhà giàu nhưng tiền của họ thì hắn lại không ghét, vì tiền đâu có tội ( Tác Gỉa :nói ra là ghen tị có phải ngắn không =.= ). Cho nên khi nghe 2 chữ trừ lương đập thẳng vào màng nhĩ đại thúc lập tức xù lông đen.
- Tính sao đây tôi muốn bồi thường - tên gấu trúc nghênh mặt
- Này thì bồi thường - Dật Hy không nương tay đá vào hông hắn
- Can ra mau can ra đứng đực đó làm gì - cảnh sát trưởng tát đầu viên cảnh sát đang ăn trưa
- Thấy chưa, hắn ta là đồ điên thích đánh người - tên gấu trúc tay run run chỉ hắn
- Ông đây làm việc có chứng cứ - hắn ném điện thoại cho cảnh sát trưởng
Cảnh sát trưởng thấy toàn hình hắn đứng trên xe buýt có hành vi sờ mó con gái, chẳng qua do số tên này xui hành tẩu không xem giờ lại chọn đúng lúc có mặt đại thúc ( mặc đồ thường). Hay rồi 3 trạm xoa tới 4 cô gái đều bị đại thúc chụp được, vì trên xe có người già hắn không tiện ra tay đến khi tới trạm thứ 4 canh tên gấu trúc vừa xuống hắn song đấm một phát vào hai mắt hắn. Còn trình trọng khai báo tên họ đầy đủ sau khi đánh người, tên gấu trúc tưởng hắn kiếm chuyện liền tới báo án, ai ngờ Dật Hy là nhân viên công vụ còn có bằng chứng rõ ràng. Cảnh sát trưởng lập biên bản tên gấu trúc, náo loạn cả buổi ăn trưa
- Lần sau đánh nhau đừng có khai tên lẫn họ để chú bớt phiền - cảnh sát trưởng
- Chú còn trừ lương không?
- Làm gì có chuyện đó
- Tốt, chú mà dụng vào một cắc tôi nói với dì là tuần trước chú mới vào bia ôm
- Này, này đó là thi hành công vụ hẳn hòi
- Tên cô gái có nối ruồi ngay ngực là gì nhỉ, mai? Không không Ngọc?
- Là Lan...
- Đến tên còn nhớ chú coi chừng- nói xong hắn đi
- Thằng khỉ, chú đây bạn ba cậu không nể mặt sao, này Trình lão đại- ông đuổi theo
- Ai mới là cảnh sát trưởng chứ, thiệt tình - người bị cảnh sát trưởng đánh lúc nãy lắc đầu
Truyện khác cùng thể loại
62 chương
112 chương
10 chương
4 chương
29 chương