Cảnh sát trưởng, em yêu anh
Chương 58 : Xin đừng quên tôi
Sau lời tuyên bố đầy ngạo nghễ, hàng dài người đầu tiên đứng phía sau hắn rầm rộ tiến lên chĩa đầu súng về phía cảnh sát. Bốn xung quanh lần lượt xếp thành hàng chẳng mấy chốc bọn chúng đã bày trận xong.
Anh đứng bọn chúng bày trận, không ngờ rằng người dưới trướng hắn lại nhiều đến vậy. Cảnh sát nấp xung quanh vốn dĩ không đủ sức để đấu lại bọn chúng. Anh liếc nhìn đồng hồ trên tay, tại sao giờ này rồi vẫn chưa thấy người của quân đội đến.
"Hahaha, Lục Nam Thành, nếu cậu sợ thì có thể tránh ra một bên như vậy chúng ta sẽ không bị tổn thất gì cả. Còn nếu cậu vẫn cứ cứng đầu chống lại ta, thì không chỉ mình cậu đâu…tất cả bọn họ đều sẽ được chôn chung với cậu."
Trước lời đe dọa của Devil, anh không hề tỏ ra lùi bước hay có ý đầu hàng. Anh chỉ nhếch miệng cười, nhanh như một cơn gió anh rút súng ra chĩa thẳng vào Devil.
Bằng!
Viên đạn trúng vào một bên bụng của hắn. Khi tiếng súng của anh vang lên thì cũng là lúc trận chiến bắt đầu.
"San bằng chỗ này và nhất là…giết chết đám ruồi nhặng kia."
…
Sau khi rời khỏi trại tạm giam cô lái xe đến thẳng bệnh viện để thăm Giản Võ. Vừa đến cổng bệnh viện cô đã nhìn thấy Giản Đan bồn chồn đi đi lại lại ở cổng.
"Giản Đan, sao em lại đứng đây?"
Vừa thấy cô, Giản Đan mừng rỡ chạy đến cầm lấy hai tay cô:
"Tiểu Dịch, anh Giản Phong vừa nãy đã cầm theo súng và lái xe đi rồi. Em nghe nói hôm nay là ngày BlackWolf hành động, em lo quá chị có thể đưa em tới kho vũ khĩ hạt nhân gì đó được không?"
"Cái gì?"
Cô hoàn toàn không biết chuyện này. Nghe Giản Đan nói vậy cô càng ngạc nhiên hơn. Thì ra đây là nguyên do cho câu nói lạ lẫm sáng nay của anh. Lục Nam Thành, tại sao lại giấu em chứ?
Cô chạy đi, Giản Đan cũng chạy theo. Biết là nguy hiểm nên cô không muốn Giản Đan đi cùng:
"Giản Đan, em ở lại với ba em đi, đến đó thực sự rất nguy hiểm."
"Em cũng muốn tới đó, nếu nơi đó thực sự nguy hiểm vậy tại sao chị cũng đến chứ?"
"Nam Thành đang ở đó chị không thể để anh ấy một mình được."
"Anh trai em cũng ở đó, chị lo cho cảnh sát Lục chẳng lẽ em không lo cho anh trai em?"
Đôi co một lúc, cuối cùng cô cũng phải đưa tiểu nha đầu này theo cùng. Trên đường, cô tăng tốc tối đa hết mức có thể, ngay cả khi đèn đỏ cô cũng không dừng lại mà cứ thế vượt qua.
Kho vũ khí hạt nhân thuộc quyền quản lý của chính phủ, đó là một nơi rộng lớn tách biệt thành phố, người phụ trách bảo vệ đã bị Quế Hoa sát hại nhiều năm về trước. Nơi này mà xảy ra một trận chiến thì…
Trong khi đó, ở khu ổ chuột nơi James đang bị giam lỏng,
Những tên còn lại phụ trách giữ chân James bàn tán xôn xao về trận chiến hôm nay, James tình cờ nghe được.
"Liệu lão đại có thành công trở về không nhỉ?"
"Chắc chắn rồi, mấy tên cảnh sát đó sẽ không thể cản được lão đại."
"Lão đại nói sẽ diệt trừ Lục Nam Thành, Tô Dịch Nhi và người nhà họ Giản…"
Nhà họ Giản? Chẳng phải có cả Giản Đan hay sao?
James không thể để Giản Đan gặp nguy hiểm nhưng không có cách nào để thoát khỏi nơi này. Đột nhiên James nghĩ ra một kế, hét lên ấm ĩ, vừa hét vừa ôm bụng.
"Người đâu, ta đau bụng quá, đau bụng sắp chết rồi…a…"
Nghe được tiếng hét của James, mấy tên đứng gần đó liền hốt hoảng không biết có nên mở cửa đưa James đi bệnh viện không.
"Các ngươi còn không chịu đưa ta đi bệnh viện, ba…ba ta sẽ giết chết các ngươi."
Không còn cách nào khác bọn chúng đành phải mở cửa. Cửa vừa mở, James đứng phắt dậy đẩy ngã hai tên kia thừa cơ chạy ra ngoài.
"Giản Đan, cô không được xảy ra chuyện gì đâu đấy."
Để có được những thứ hủy diệt bên trong kho vũ khí hạt nhân kia, BlackWolf không chừa thủ đoạn để đạt được. Đây thực sự là một trận chiến, một trận chiến một sống một còn. Tuy ít người nhưng phe cảnh sát lại đang chiếm ưu thế.
Đúng lúc đó cô và Giản Đan tới nơi. Xe còn chưa kịp dừng Giản Đan đã nhanh chân chạy vào trong, cô cảm thấy nguy hiểm nhưng không thể kéo Giản Đan lại:
"Giản Đan, không được…"
"Giản Phong, anh đang ở đâu, Giản Phong..."
Giản Phong đang tiếp ứng bên ngoài nhìn thấy Giản Đan cứ thế đi vào trong khu vực nguy hiểm.
"Giản Đan, mau chạy đi"
Nghe được giọng của Giản Phong, Giản Đan mừng rỡ nhưng đã quá muộn để thoát khỏi bàn tay quỷ dữ. Devil lao đến bắt lấy Giản Đan chĩa súng vào đầu Giản Đan đề nghị cảnh sát đầu hàng:
"Nếu các người không đầu hàng hôm nay con bé này sẽ phải chết."
"Đáng ghét!"
Không gian yên lặng một lúc, cảnh sát vì không muốn làm hại đến người vô tội đến khi định bỏ súng xuống thì James từ đâu chạy đến chỗ cảnh sát, tự biến mình thành con tin.
"Mau bắt lấy tôi để đổi người"
Anh nhanh chóng giữ lấy James, Devil đứng bên kia đớ người khi thấy con trai mình tự dâng làm con tin.
"James, con bị điên rồi hay sao?"
"Nếu ba không thả Giản Đan ra, con cũng sẽ chết dưới tay bọn họ"
"Devil, chúng ta trao đổi đi. Ông thả Giản Đan ra, tôi sẽ thả James con trai ông ra"
Devil dù có ác đến đâu thì cũng không có gan làm hại con trai mình. Hắn đành phải thực hiện trao đổi theo lời của anh. Giản Đan được thả, đi từng bước chậm rãi về phía trước, James cũng thế. Cả hai người họ đi ngược chiều nhau, nhưng ánh mắt thì lại không nỡ rời xa.
Devil không hề giữ lời hứa, sau khi James an toàn hắn rút súng hướng về phía Giản Đan:
"Đi chết đi"
Thấy Giản Đan gặp nguy hiểm, James chạy đến ôm lấy Giản Đan làm thân đỡ đạn.
Bằng!
Viên đạn bắn trúng vào sau gáy của James. Devil hoảng hốt, súng trên tay rơi xuống đất. Đúng lúc đó cô chạy đến bắn liên tiếp vào người Devil, hắn ngã quỵ, trước khi nhắm mắt còn hướng mắt về phía đứa con trai bị chính mình bắn chết đang nằm gọn trong tay của Giản Đan.
"James..."
Những tên còn lại nhanh chóng đầu hàng, người của quân đội cũng đến. Trong khi cảnh sát rầm rộ bắt giữ người, Giản Đan ngồi gục bên James, khóc nức nở:
"Tại sao lại làm thế? Tại sao lại đỡ đạn đó cho tôi?"
Chỉ còn thoi thóp nhưng James vẫn cố gượng nói ra vài câu:
"Giản Đan…hứa với tôi…nếu có kiếp sau…có thể cho tôi…được quen biết cô không?"
"Ừm…nhất định sẽ thế?"
"Đừng…xin đừng…quên tôi"
Nói rồi James nhắm mắt, tay mất lực rơi xuống thân. James chết thật rồi, chết ngay trước mặt Giản Đan. Giản Phong đến bên cạnh em gái, làm bờ vai để con bé dựa vào mà khóc. James đã đỡ một đạn cho Giản Đan, cả đời Giản Phong mãi mãi biết ơn này.
Tô Dịch Nhi cũng chạy đến để gặp Lục Nam Thành, vừa nhìn thấy anh cô đã lao đến ôm chầm lấy anh.
"Đồ ngốc tại sao anh không nói với em? Tại sao?…"
"Không phải anh đã hứa nhất định sẽ trở về sao? Đừng khóc nữa, mọi chuyện…đã kết thúc rồi"…
Truyện khác cùng thể loại
379 chương
25 chương
11 chương
56 chương
9 chương
17 chương
97 chương
27 chương
15 chương
10 chương