Cảnh sát trưởng, em yêu anh
Chương 34 : Chuột mắc bẫy
Hoàng Mặc Dương không hề tỏ ra sợ hãi mà hắn bật cười thậm chí còn nắm lấy tay của cô dí sát súng vào đầu mình:
"Nếu em muốn thì bắn đi"
Cô nhếch miệng cười:
"Anh nghĩ là tôi sẽ không bắn thật sao?"
"Tôi tin là em sẽ không dám làm vậy"
Cô đang rất căm phẫn tay nắm chặt khẩu súng nhưng vẫn không thể bóp cò. Nhìn gương mặt thách thức của hắn thật đáng ghét. Cô không thể giết người ngay tại sở cảnh sát được huống gì người của hắn đang ở đầy bên ngoài.
Bằng!
Xoảng!
Thấy tiếng súng nổ những tên cảnh sát bên ngoài đạp cửa xông vào đồng thanh:
"Đội trưởng"
Cả đám đều ngớ người cứ tưởng Hoàng Mặc Dương đã bị cô bắn chết nhưng không…cô chuyển hướng chĩa súng về chiếc bình hoa bên cạnh rồi bắn vỡ nó. Hoàng Mặc Dương ngoài mặt thì tỏ ra không hề sợ hãi nhưng trên trán lại liên tục đổ mồ hôi hột. Hắn cố bình tĩnh nhìn về phía bình hoa đã bị vỡ rồi dõng dạc:
"Tôi biết là em không lỡ ra tay mà"
Cô trừng mắt cảnh cáo hắn:
"Hoàng Mặc Dương anh nghe cho kĩ đây. Không phải tôi không lỡ mà là tôi không muốn bẩn tay. Nếu còn giở trò bẩn thỉu với tôi một lần nào nữa tôi sẽ khiến anh thảm hại hơn cái bình hoa kia gấp trăm lần"
Nói rồi cô xoay người bước ra khỏi cửa. Đám cảnh sát nhìn thấy cô bèn tự tránh đường để cô rời đi, đúng là một người phụ nữ đáng sợ.
Sau khi cô đi khỏi Hoàng Mặc Dương ngồi phịch xuống ghế lúc này mới lộ bản mặt thật sự.
"Còn tưởng cô ấy sẽ bắn thật chứ"
Một viên cảnh sát lên tiếng hỏi hắn:
"Đội trưởng, cô gái đó…"
"Ra ngoài đi. Đừng có làm phiền tôi"
"Vâng"
Cả đám lần lượt kéo nhau ra ngoài. Bọn họ đều đang rất tò mò về thân phận của cô, một người trong đám ấy biết cô bèn nói:
"Cô ấy chính là bạn gái của Lục Nam Thành, một người phụ nữ có một không hai, khí chất ngời ngời"
"Thật…thật sao? Chẳng phải cô ấy là bạn gái của người khác rồi mà sao đội trưởng chúng ta vẫn cứ thích"
"Có biết đội trưởng của chúng ta và tên Lục Nam Thành có điểm chung giống nhau là gì không?"
"Là gì?"
"Đó là muốn cái gì thì phải được cái đấy kể cả là…phụ nữ"
…
Sau khi bị anh bắn trọng thương thì Garrick đành phải ở lại căn cứ dưỡng thương vài ngày. May mắn viên đạn không trúng chỗ hiểm không thì coi như cái mạng của hắn đã xong rồi.
"Thằng ranh con đó tài bắn súng y hệt Quế Hoa, nếu mình không phản ứng kịp thì đã chết rồi cũng nên"
Garrick ngồi trong phòng tay ôm lấy chỗ băng bó còn đang rỉ máu mà buông ra những lời đay nghiến. Bỗng nhiên đàn em của hắn chạy vào nói:
"Anh, lão đại tới"
Nghe lão đại tới Garrick bèn đứng bật dậy. Devil nghe tin Garrick bị anh bắn trọng thương bèn lập tức đến để xem xét.
"Anh!"
Devil liếc qua vết thương rồi hỏi:
"Đã ổn hơn chưa?"
"Em không sao, cũng may là…viên đạn ấy không trúng vào nơi khác"
"Bình thường chú mày rất giỏi né đạn sao lại để thua một thằng nhãi ranh miệng còn hôi sữa như vậy?"
"Anh, nó là con trai của Quế Hoa. Bà ta ngày trước là "thần súng", chắc chắn đã dạy cho con trai mình"
Devil chẹp miệng:
"Lo nghỉ ngơi đi, khi nào khỏe lại xử lý thằng nhãi đó sau cũng được"
Devil định rời đi thì Garrick bỗng hỏi:
"Anh, con bé Giản Đan kia đã tìm thấy chưa?"
Devil quay đầu lại đáp lời:
"Chuột mắc bẫy có chạy đằng trời, cứ để con chuột đó tận hưởng những ngày tháng tốt đẹp một chút đã"
Nói rồi ông ta rời đi. Garrick ngơ ngác không hiểu câu nói ấy của Devil.
Trở về phòng Devil tựa lưng vào ghế sofa bắt đầu phì phèo hút thuốc. Phòng của ông ta cũng đầy người canh gác nghiêm ngặt giống như phòng của tổng thống vậy. Từ bên ngoài một tên hớt hải chạy vào:
"Lão đại, đã mấy ngày nay lão Giản Võ kia không hề đụng tới đồ ăn mà chúng ta đưa"
"Hừ…cứng đầu thế là cùng. Hắn không ăn thì cho nhịn đói đến lúc lăn quay ra chết thì mới hối hận"
"Vậy bây giờ tiếp tục đưa cơm hay là…"
"Sao ngươi ngu thế hả? Nếu hắn chết thì cuốn sổ phải làm sao? Tiếp tục đưa cơm, hắn không ăn thì bắt ăn"
"Vâng"
Tên đó lại vội vã chạy ra ngoài. Devil cầm lấy hai viên trân châu bắt đầu đưa đi đưa lại trong lòng bàn tay.
"Dù gì thì con gái hắn cũng đang trong tầm kiểm soát của mình, Giản Võ tôi không tin ông sẽ chịu được khi con gái xảy ra chuyện"
Từ ngày được con trai của Devil cứu giúp Giản Đan dường như đã lấy lại được tinh thần và quan hệ của họ cũng trở lên tốt đẹp hơn. James giúp Giản Đan tránh khỏi nguy hiểm khi ở tại nơi này, còn Giản Đan khi gặp người đàn ông này cô cũng cảm thấy có gì đó rung động trong lòng.
"James, cảm ơn anh trong thời gian qua đã giúp đỡ tôi"
Giản Đan đến trước mặt James nói lời cảm ơn cậu ấy. James mỉm cười:
"Cô không cần cảm ơn tôi đâu, những việc mà ba tôi làm với gia đình cô thì chút chuyện này không đáng là gì cả"
"Nhưng anh James, tại sao ba anh lại trở nên ác độc như vậy"
"Tôi không biết. Từ khi mẹ tôi mất ông ấy đã ôm mộng muốn thống trị cả đất nước này. Rồi từ khi biết về vũ khí hạt nhân gì đó ông ấy vẫn luôn đi tìm nó"
"Sao? Vũ khí hạt nhân?"
"Nhưng tin tức về mật mã khởi động cái vũ khí hạt nhân đó đã biến mất. Gần đây tôi nghe mọi người nói vẫn còn cuốn sổ gì đó…"
Nghe đến cuốn sổ Giản Đan lập tức nghĩ đến cuốn sổ mà ba mình đưa cho Tô Dịch Nhi. Giản Đan cảm thấy cô đang gặp nguy hiểm nếu thực sự cuốn sổ ấy là thứ mà Devil tìm.
"Không ổn rồi, James anh có thể đưa tôi rời khỏi đây không?"
"Giản Đan, cô muốn rời đi sao?" - James giật mình nắm chặt lấy vai Giản Đan.
"Chị tôi đang gặp nguy hiểm tôi phải đi nói cho chị ấy biết"
"Bây giờ cô mà rời khỏi đây chắc chắn ba tôi sẽ phát hiện đến lúc đấy cô sẽ gặp nguy hiểm. Không được, cô không thể rời đi"
Cảm nhận thấy sự lo lắng của James dành cho mình, Giản Đan có chút động lòng nhưng còn cô…vẫn phải báo tin cho cô biết.
"Nhưng anh James tôi…"
"Nếu cô muốn báo tin thì tôi sẽ cho người giúp cô báo tin với chị của cô. Cho nên cô có thể ở lại đây được không? Cầu xin cô đấy"
Giản Đan nghĩ một lúc rồi gật đầu. James mừng quá ôm chầm lấy Giản Đan. Dường như giữa hai người họ đều nảy sinh chút tình cảm gì đó, nụ cười hạnh phúc cũng đã nở trên đôi môi của cả hai.
Giản Đan chợt nhớ đến James là con trai của tên đại ác kia, cho dù James có hiền lành tốt bụng hơn ba mình thế nào nhưng dù gì thì họ cũng có quan hệ máu mủ, là người thân ruột thịt.
"Được rồi, dù gì vẫn cảm ơn anh" - Giản Đan đẩy James ra.
"Nếu cô muốn cảm ơn đến vậy thì có thể cảm ơn tôi…bằng cách khác không?"
Giản Đan ngơ ngác ngước nhìn James:
"Cách khác là cách gì?"
James nắm chặt lấy hai vai Giản Đan nhìn một lúc lâu, nhịp tim của cả hai đều đập rất nhanh. Dần dần James cúi thấp đầu xuống sát tới mức Giản Đan có thể cảm nhận được hơi thở loạn nhịp của James.
Nhìn là biết James đang muốn hôn Giản Đan và Giản Đan cũng cảm nhận được điều này nên đã phản ứng lại quyết liệt. Giản Đan thẳng tay đẩy mạnh James suýt ngã rồi vội vã chạy đi như muốn trốn tránh gì đó.
"Giản Đan…Giản…Đ…an" - James đứng ngây người nhìn theo Giản Đan đang chạy đi, càng lúc càng rời xa mình.
Truyện khác cùng thể loại
42 chương
95 chương
10 chương
10 chương
62 chương