Được rồi, lỗi là ở tôi, nhưng cũng không nặng đến như vậy chứ? Vẻ mặt tôi cầu xin: “Em quen anh lâu như vậy, sao anh không nói với em ba anh là lãnh đạo lớn? Thế mà Trì Phi Phàm còn an ủi tôi: “Thực ra lãnh đạo cấp cao có rất nhiều loại, rốt cục thì tất cả nhân viên công chức đều giống nhau thôi.” Tôi không buông tha lên án anh: “Nhưng bình thường trông anh cũng không giống con nhà gia thế.” Anh còn cười vui vẻ: “Con nhà gia thế bộ dạng thế nào cơ?” “Ít nhất cũng phải đi Maybach chứ?” Tôi vừa đếm ngón tay: “Còn có Bugatti Veyron, Spyker Takeover, Maserati, Volkswagen [1]…” [1] Đều là tên các hãng xe ô tô nổi tiếng thế giới. Trì Phi Phàm nói: “Anh cũng đâu có bán xe, vả lại với tiền lương của anh, mua được xe này sao?” Vậy mới nói tiểu thuyết ngôn tình đều lừa người! Gạt người hết! Sợ hãi qua đi, tôi lại nhắc tới việc này lần nữa, rốt cục cũng cảm thấy vui vẻ: “Có khi nào mẹ anh sẽ điều tra ba đời tổ tông nhà em không, sau đó là một màn oanh liệt chia rẽ uyên ương? Ví dụ như loại phụ nữ như em chắc chắn sẽ không xứng đáng làm dâu nhà anh, hay là không cần dì tổn hao sức lực, tự em rời đi là được nhỉ?” Trì Phi Phàm trợn mắt lườm tôi: “Em đọc tiểu thuyết nhiều quá rồi đấy, em nghĩ mẹ anh là loại người này sao?” Tôi vô cùng thành khẩn nói với anh: “Đứa bé trong bụng em không phải của anh, chúng ta không thể kết hôn.” Vẻ mặt Trì Phi Phàm rất đau khổ: “Chị em hai người sao lại giống nhau tới vậy chứ? Chị em lúc biết anh là con trai ai cũng có vẻ mặt như vậy. Em đã nói phải gả cho con nhà gia thế mà, em đúng là chỉ biết nhìn bề ngoài thôi [2]!” [2] Nguyên gốc là “Diệp công hảo long”: Dịch: Diệp công thích rồng, ý chỉ người chỉ nhìn vẻ bề ngoài hoàng nhoáng. Chỉ biết nhìn bề ngoài… Được rồi, tôi không nghĩ rằng vị tổ tông trước mặt tôi đây còn có chung tật xấu giống tôi, càng không ngờ tới Trì Phi Phàm có có chuyện cũ đau lòng. Chị tôi thật sự là người yêu thương khó tìm, nhưng cũng khiến người ta nghẹn lòng khó nói. Bài cũng đã ngả, họa cũng đã tới, “nhà” cũng đã đến, “ba chồng” cũng đã gặp, trời có sập tôi cũng chẳng sợ. Tôi rất rộng lượng suy nghĩ, dù sao buổi gặp mặt kì dị nhất cũng đã qua rồi, bất cứ giá nào tôi cũng phải lật đoạn tiếp theo xem thực ra nó còn gì cẩu huyết hơn nữa. Đối với người cùng thuyền là Trì Phi Phàm, tôi đương nhiên rất thẳng thắn: “Thực ra đứa bé không phải của anh, là của Lục Dữ Giang.” Ai ngờ Trì Phi Phàm lại cười với tôi: “Anh biết.” Tôi thật muốn ngã “bịch” xuống đất. Chuyện bất ngờ hôm nay thật nhiều, một chuyện rồi lại chuyện nữa, thật sự tôi không thể gánh vác hết được. Anh chậm rãi nói: “Buổi tối hôm em uống say đã kể với anh.” Tôi há ngoác miệng, anh đã sớm biết, tại sao anh còn theo đuổi tôi, theo đuổi tới nỗi gà bay chó sủa, thậm chí hôm nay đã họa còn họa hơn, còn đưa tôi đi gặp mặt ba mẹ anh? Tôi thì thào nói: “Có phải anh yêu Lục Dữ Giang hay không? Vậy nên anh mới bất cần theo đuổi em, khi biết em có đứa bé còn muốn theo đuổi em. Bởi vì anh bị cha mẹ ép buộc, không thể ở bên cạnh Lục Dữ Giang, vậy nên anh quyết định bỏ qua ánh mắt người đời tìm biện pháp tốt nhất, chính là kết hôn với em… Như vậy anh đã có thể từ người thứ ba mà chân chính tiếp xúc với người thương, bởi vì người anh thương là Lục Dữ Giang… Cuối cùng anh cũng không lên giường với em, còn nữa, khi anh ở gần em tức là càng gần Lục Dữ Giang hơn nữa…” Rốt cục Trì Phi Phàm không chịu được nữa: “Trong đầu em chứa cái gì đó? Có phải Trần Mặc dạy em như thế không?” “Hả? Hóa ra người anh yêu không phải Lục Dữ Giang, mà là Trần Mặc…” Đúng là tình tay ba cẩu huyết, hoa lệ, siêu phàm… Trì Phi Phàm thất bại ngồi ôm đầu trên ghế sô pha, bộ dạng vô cùng thống khổ. Tôi vỗ vai anh: “Người anh em, không sao, yêu người cùng giới không phải lỗi của anh, chỉ trách ông trời trêu người mà thôi. Nói ra thì Trần Mặc cũng rất tốt, vừa dịu dàng vừa biết quan tâm người khác, cậu ấy là chị em tốt của em, em cam đoan với anh, cậu ấy là người tốt.” Tôi vô cùng mạnh mồm: “Thật đấy!” Cuối cùng Trì Phi Phàm nắm tay tôi, nhẹ nhàng nói: “Cảnh Tri, chắc hôm nay em mệt lắm rồi, em ngủ trước đi, ngủ một giấc là khỏe thôi.” Anh nói đúng, hôm nay tôi mệt sắp chết, cả thể xác và tinh thần đều mệt mỏi. Tên khốn Lục Dữ Giang khiến tôi đau lòng, gia đình Trì Phi Phàm khiến tôi khiếp sợ, tất cả mọi chuyện đều đổ ập vào đầu tôi, như là biển cả ở Indonesia cắn nuốt ngàn vạn tế bào não tôi. Tôi không đủ sức lực để suy nghĩ nữa, cũng chẳng còn sức lực để suy nghĩ chuyện sau này. Tôi nằm thoải mái trên giường lớn của Trì Phi Phàm, ánh mắt vô định. Trì Phi Phàm giúp tôi đắp chăn, giọng anh vẫn dịu dàng dễ nghe như thế: “Cảnh Tri à, mọi việc sau này cứ giao hết cho anh, anh sẽ đem lại hạnh phúc cho em.” Tôi rất muốn nói với anh, từ nay về sau tôi vĩnh viễn không hạnh phúc nữa, bởi vì Lục Dữ Giang không cần con, cũng không cần tôi. Nhưng cũng chẳng sao, tôi đã đập hắn tới hôn mê, còn đạp hắn một trận. Tên kia rất khốn nạn, tôi cũng không vì hắn, tôi phải sống thật tôi, rồi sinh đứa bé, nuôi con lớn lên, sau đó nói với con, ba con là tên khốn nạn, vì vậy mẹ đã ly hôn với hắn. Tôi từng yêu hắn như vậy, yêu đến đau lòng, yêu đến tuyệt vọng, yêu đến không cách kiềm chế, yêu đến nản lòng thoái trí. Tôi nợ hắn, tôi đã trả hết rồi, hắn nợ tôi, dùng bút gạch hết. Chỉ là tôi, từ nay về sau, sẽ không yêu hắn nữa. Kiêu ngạo nhắm mắt lại, không đưa tay lau đi hai hàng nước mắt hận thù. Điều quan trọng, tình huống của tôi và Trì Phi Phàm, đâm lao đành phải theo lao. Khi tôi tỉnh lại, mẹ Trì Phi Phàm đã muốn tôi xin nghỉ làm ở công ty, thế mà công ty lại cho phép tôi nghỉ ngơi ở nhà mà vẫn có lương. Dì lại cho tôi một cái điện thoại mới, Nói là điện thoại cũ của tôi không tốt, có cuộc gọi đến mà chẳng đổ chuông. Tôi nhìn Trì Phi Phàm, cuối cùng có cảm giác như em trai. Trì Phi Phàm nói: “Thời gian đầu mang thai phải nghỉ ngơi thật tốt. Điện thoại cũng phải đổi đi, tránh nhiều người nhắn tìm em, phụ nữ có thai nên ít dùng di động.” Dì gật đầu khen ngợi: “Cuối cùng cũng có bộ dáng của người ba rồi.” Trong lòng tôi và Trì Phi Phàm đều có suy nghĩ xấu, da đầu run rẩy. Tôi cũng muốn yên lặng một thời gian, tôi đau lòng, phải trốn đi điều dưỡng. Tuy rằng trái tim rất thô ráp, nhưng nếu đã bị thương đều sẽ đau, sẽ đổ máu, sẽ lùi bước, giống con ốc mượn hồn, chậm rãi bỏ lại cái xác, tự tưởng rằng vậy là an toàn. Vì thế tôi bắt tay thay đổi cuộc đời, gọi cho ba tôi một cuộc điện thoại, nói với ba tôi đi công tác, tạm thời không thể dùng di động Ba hỏi: “Công tác? Phi Phàm biết không?” Thấy chưa, ba nhớ Trì Phi Phàm còn hơn nhớ tôi đấy! Tôi nói: “Biết ạ, chính anh ấy đưa con tới sân bay.” Bây giờ ba mới yên tâm, cúp máy. Trì Phi Phàm sắp xếp cho tôi ở một ngôi nhà nhỏ ngoài ngoại ô, ăn uống rất tốt, mỗi ngày còn có một dì giúp việc nấy ăn đặc biệt ngon phục vụ tôi. Tôi ăn tới miệng đầy dầu mỡ, mới vài ngày mà cân nặng tăng giống heo rồi. Quả thật giống những ngày tháng ở tiên giới, đây đúng là đối đãi với nữ chính ngôn tình rồi, đây là cuộc sống sinh hoạt của tư bản chủ nghĩa đó. Mới vài ngày mà mẹ Trì Phi Phàm đã tới thăm tôi hai lần, tới thăm còn rất hoành tráng. Một lần mang tới nguyên một đoàn bác sĩ khoa sản tới, đi cùng còn có bà đỡ lão làng, kết quả là tôi có một khóa học tri thức về công việc mang thai, cần phải ăn cái gì, tắm rửa ra sao, khi nào thì chú ý thứ gì, vừa nghe tôi vừa ngủ gật. Dì cực kì khoan dung: “Mệt mỏi là phản ứng bình thường, hôm nay chúng ta giảng cho con nhiều rồi, nếu không con đi nghỉ trước đi, hai ngày nữa dì lại tới thăm con.” Trong chớp mắt tôi cảm thấy tội lỗi của bản thân thật sự không thể tha thứ. Vì sao dì lại đối xử với tôi tốt như vậy, là bởi vì dì cho rằng đứa nhỏ trong bụng tôi là của Trì Phi Phàm. Nhưng tôi và Trì Phi Phàm đều lừa dì, nhất là tôi, đúng là đồ không biết xấu hổ. Chuyện không biết xấu hổ tôi đã làm một lần, không nghĩ rằng còn có lần thứ hai. Trì Phi Phàm trịnh trọng yêu cầu tôi: “Đừng nói gì với ba mẹ anh nhé, việc này cứ giao cho anh giải quyết, được không?” Tôi chỉ có thể đồng ý với anh. Buổi tối hôm ấy tôi đuổi theo hỏi anh, anh cũng không nói cho tôi biết, chỉ cười bảo: “Chúng mình kết hôn, nuôi lớn đứa bé, như vậy cũng rất tốt đúng không?” Được không? Anh nguyện ý làm người ba tốt của con tôi, tôi cũng chưa chuẩn bị thích nghi được một người ba, còn có một ông nội hiển hách nữa. Tôi cứ nghĩ tới việc này là mặt ủ mày chau, tôi không biết Trì Phi Phàm muốn làm gì, tôi không đoán được suy nghĩ của anh, giống như trước đây tôi cũng chẳng đoán được suy nghĩ của Lục Dữ Giang. Tôi nghĩ tới ba năm vợ chồng, Lục Dữ Giang ít nhiều sẽ thương tiếc tôi một chút. Giống như một tác giả nổi tiếng viết, kết hôn, sau một thời gian, sinh con, đàn ông đối với phụ nữ sẽ có vài phần thật lòng. Tôi sai ở chỗ rất ngu ngốc, rất khờ dại, hắn đối với tôi thật sự có tình cảm, tại sao còn đồng ý ly hôn? Bởi vì không yêu tôi, hắn còn chẳng cần đứa bé. Tôi vĩnh viễn nhớ câu nói ấy: “Cảnh Tri, bỏ đứa bé đi.” Làm sao hắn có thể nói được câu ấy? Đó là một sinh mệnh, rõ ràng là một sinh mệnh, là huyết mạch dung hòa của tôi và hắn, là một phôi thai lớn lên trong cơ thể tôi, một đứa nhỏ của hai người. Làm sao hắn có thể nói được câu ấy…. Tôi tưởng tượng những phấn kích buổi ban đầu, trái tim như bị muôn ngàn dao cứa. Người tôi yêu nhất, người tôi cố gắng yêu như vậy, lại tàn nhẫn đối xử với tôi, với đứa bé. Tôi vuốt ve bụng, nơi đó có một mầm non chớm nở, đang khỏe mạnh lớn lên. “Con à, bây giờ chỉ còn mẹ và con, chúng ta phải sống thật tốt, sống thật khỏe mạnh an khang, hãnh diện…” Tôi mỉm cười với bóng mình trong cửa kính thủy tinh: “Về phần người ba khốn nạn của con, để hắn đi gặp quỷ đi.” Xong rồi xong rồi! Việc lớn rồi, không chỉ gặp “dì”, còn phải đi gặp “ba chồng”, cái này cũng hơi quá rồi! Đều do tôi, vừa thấy Trì Phi Phàm đã ném bom vào đầu anh, không để ý tới người khác, tôi cùng Trì Phi Phàm đều bị phát nổ. Quả nhiên Trì Phi Phàm cũng tìm cách kéo dài thời gian: “Mẹ, nhanh như vậy đã về gặp ba, không tốt đâu, trước tiên mẹ phải làm bệ đỡ cho con, nhỡ ba đánh con mất.” “Con còn biết ba con sẽ đánh con à?” Dì hung hăng nói: “Con còn muốn kéo dài tới khi nào? Chẳng lẽ tới kia đứa bé đầy tháng rồi mới kết hôn? Nói cho con biết, hôm nay nếu con không về với mẹ, mẹ cho dù trói con cũng phải đưa con về nhà.” Người đẹp tức giận, đương nhiên sẽ không giống HelloKitty. Trì Phi Phàm mạnh mẽ như vậy, cũng phải sợ mẹ anh. Chúng tôi ngoan ngoãn xuống lầu, từng bước một đi tới. Xe dừng ở dưới nhà, lái xe đưa chúng tôi đi, đã mở cửa xe ra. Tôi nhướn mày, ôm bụng kêu “Ôi” một tiếng Trì Phi Phàm kinh sợ, đỡ tôi: “Làm sao vậy?” “Em đau bụng.” Tôi cong người, giọng nói mỏng manh: “Đau quá… Không biết có phải vừa rồi đụng phải eo không nữa…” Đúng lúc lưng tôi ngăn tầm mắt của dì, tôi liền trừng mắt nhìn anh. Trì Phi Phàm phối hợp với tôi, sắc mặt lo lắng: “Có nặng lắm không? Đau lắm sao? Anh đưa em đi bệnh viện nhé.” Dì xinh đẹp đã đưa tay đỡ tôi: “Đau lắm phải không? Lên xe đi!” Kết quả dì xinh đẹp trừng mắt nhìn Trì Phi Phàm: “Đều là tại người ba như con, không lo nghĩ gì hết! Lên xe!” Tôi được dì đỡ lên xe, Trì Phi Phàm cũng đành đi theo, đúng là lợn lành chữ thành lợn què rồi[3]! [3]Nguyên gốc là “lộng xảo thành chuyết” nghĩa là biến chuyện tốt thành xấu! Dì nói với lái xe: “Đi bệnh viện! Sau đó gọi điện thoại: “Tần trưởng khoa, làm phiền anh sắp xếp một phòng bệnh, sau đó nhắn Tôn giáo sư và Trần giáo sư tới đó. Đúng, con dâu tôi khó chịu, chúng tôi lập tức tới đó…” Tôi run rẩy, không phải vì dì gọi tôi là con dâu, mà là dì đây là thần thánh phương nào, có thể hất mặt sai khiến bệnh viện? Gọi diện thoại cho trưởng khoa bệnh viện chỉ định hai giáo sư tới chờ, nghe kiểu gì cũng không ổn. Tôi ngả nửa người vào Trì Phi Phàm, vô cùng sợ hãi, không biết đến bệnh viện rồi sao nữa. Trì Phi Phàm nắm tay tôi, muốn an ủi: “Mẹ anh là phó viện trưởng, bệnh viện rất quen thuộc với nhà anh.’ Không ngờ dì lại là người ở bệnh viện, đây không phải là không trộm được gà còn mất nắm gạo sao? Tôi nuốt nước miếng nói: “Em không muốn đi bệnh viện…” “Không được.” Dì nói: “Con đang mang thai, phải đến bệnh viện kiểm tra.” “Em không đau bụng nữa rồi.” Tôi kéo tay cầu xin Trì Phi Phàm: “Em sợ đến bệnh viện lắm, anh biết mẹ em, còn có chị em… đều chết trong bệnh viện… Em vừa đến bệnh viện đã run rẩy rồi…” Trì Phi Phàm ôm tôi chặt hơn, vỗ nhẹ lên lưng tôi, giống như đang dỗ trẻ con. Tôi không nói gì, không phải trường hợp nguy cấp tôi sẽ không tới bệnh viện, nhất là bệnh viện lớn, vừa tới cửa lớn tôi đã cảm thấy khó thở, giống như không khí xung quanh tôi không phải mùi vị của sự sống, mà là khí độc. Tôi nói: “Dì, bụng con không đau, chỉ là vừa nãy có hơi hồi hộp thôi.” Có thể bởi vì nhìn thấy tôi chốn trong ngực Trì Phi Phàm, bộ dạng điềm đạm đáng yêu, dì xinh đẹp cuối cùng cũng bỏ qua cho tôi: “Thôi được rồi, chúng ta về nhà đã, nếu có gì không thoải mái cứ nói, bảo bác sĩ tới nhà xem là được.” Lúc dì nói câu này, Trì Phi Phàm nắm chặt tay tôi, như là về nhà so với đi bệnh viện còn khó khăn hơn. Xong rồi, “ba chồng” tôi, ông ấy so với dì nhất định còn khủng hơn! Nhưng tôi đã suy nghĩ nát óc, thật sự không nghĩ được biện pháp nào khác. Xe chạy qua nửa thành phố, cuối cùng cũng đi tới một con đường yên tĩnh. Không ngờ rằng nhà Trì Phi Phàm lại ở một nơi an tĩnh như vậy. Buổi tối Trì Phi Phàm tới gặp tôi, dì đi làm vài món ăn, tôi muốn ăn canh cá, Trì Phi Phàm không nói hai câu, đã tự mình xuống bếp nấu canh, thật sự rất ngon, đạt đến trình độ giáo sư rồi. Tôi ăn tới đổ mồ hơi, vui vẻ cực độ: “Anh rể, nếu anh mở nhà hàng nhất định sẽ đông khách lắm đấy. Hay là chúng mình chung vốn đi, mở một nhà hàng, anh tự nấu ăn. Em đã nghĩ cho anh cái tên rồi, gọi là Nhà Hàng Phi Phàm. Mỗi ngày chỉ nấu một bàn, thực đơn do anh chọn, ai cũng không được tự chọn, anh bảo họ ăn gì họ sẽ phải ăn thứ đó. Hơn nữa sáu rưỡi sáng sẽ mở cửa, quá giờ không tiếp. Em thấy so với Lệ gia còn hay hơn, không phải nhà bọn họ tự xưng là đồ ăn chính tông sao? Em có thể tự tạo màu sắc cho nhà hàng. hoàng đế ăn thứ gì, dân chúng khi tới chắc chắn cũng muốn ăn cái đó. Thủ đoạn em cũng có, chúng ta tự xưng là đầu bếp đệ nhất Trung Hoa, lãnh đạo cấp cao sẽ đều tới ăn, nhất là mấy cô gái. Đều chú ý đến sắc đẹp và tài nghệ của anh, anh nhất định sẽ nổi tiếng. Nhưng chúng ta bán nghệ không bán thân, đương nhiên nếu có người lấy tiền ra ép buộc, mình cũng cần lo lắng…” Trì Phi Phàm gần như muốn ném đũa vào mặt tôi: “Sao em miệng chó không nhả ra ngà voi được thế?” “Miệng chó phun ngà voi còn gọi là chó nữa hay sao? Chó mà có thể vùng dậy, người ta gọi là chó thần đấy.” Ở bên cạnh Trì Phi Phàm nói chuyện phiếm thật hạnh phúc, tôi nói anh sẽ cười, thừa dịp anh vui vẻ tôi nói: “Lần trước nói chuyện chị em đến nhà anh, rồi chia tay với anh, là thật hay giả vậy.” Chuyện này đúng là động đến vết thương của anh, anh vô cùng thổn thức nói cho tôi biết: “Đương nhiên là thật, chị em vừa nghe nói ba anh là ai, lập tức tỏ vẻ chúng ta không thể bên nhau.” “Vì sao chứ?” Nói thật tôi có phần không hiểu, chị tôi là một bác sĩ, theo tôi nghĩ hoàn toàn ở câp phía trên, tư tưởng cũng không giống tôi. Từ nhỏ hai chị em chúng tôi đã không có sở thích giống nhau. Chị thích đọc sách, tôi ưa đánh nhau, chị là học sinh gương mẫu, tôi lại khiến thầy giáo đau đầu vì nghịch ngợm. Nếu không phải tôi thi giữa kì tiến bộ đột xuất, đánh chết tôi cũng không muốn gặp lại chị lần nữa, kết quả sau khi học trung học giáo viên chủ nghiệp biết tôi là em gái của Diệp Cánh Tri, sợ hãi nói với tôi rằng cùng một cha mẹ lại có thể sinh ra hai đứa con gái khác nhau tới vậy? “Chị em nói gia đình anh phức tạp, cô ấy đã muốn ra nước ngoài làm nghiên cứu từ trước rồi, bởi vì cô ấy muốn học cao hơn, nên không muốn qua lại với anh nữa, nói rằng anh sẽ bị lỡ làng. Anh luôn muốn giải thích, cha mẹ anh rất hiện đại, không yêu cầu anh phải kết hôn sớm, nhưng cô ấy vẫn có điều cố kị, sau đó lại quen Lục Dữ Giang…” Đúng là chuyện xưa đắng cay, nhưng chị tôi cũng đã mất, ngoại trừ hai chúng tôi nhung nhớ chị, đâu còn ai nhớ chị nữa? Nhất là tên khốn Lục Dữ Giang, trước đây thấy hắn thật si tình, hiện tại đã ném chị tôi ra sau đầu, còn tìm cái cô “Cao Câu Lệ” kia. Tôi còn đang thổn thức thế sự vô thường, Trì Phi Phàm đã đắm chìm vào hồi ức tươi đẹp: “Lần đầu tiên nhìn thấy chị em, là ở phòng thí nghiệm, anh còn tưởng cô ấy là người quản lí phòng thí nghiệm. Lúc đó cô ấy đang cầm tấm phim X-quang, anh nói với chị em đây là phòng thí nghiệp cao cấp, mong lúc cô vệ sinh không nên động vào đồ dùng của chúng tôi.” “Kết quả cô ấy nói: ‘Anh là Trì sư huynh sao, lần trước họp anh không đi, em tên là Diệp Cánh Tri, là học trò của lão Tân.’ Trước đây anh cũng nghe người ta nói lão Tân nhận một nữ học trò, còn tường người ta nói đùa, bởi vì nữ sinh chuyện nghiệp ở chỗ anh ít lắm, có thể được lão bác sĩ già nhận làm học trò. Anh mãi mãi không quên vẻ mặt nói chuyện của cô ấy khi đó, vừa tươi cười vừa đáng yêu. Mặc đồ cách li, đeo khẩu trang, chỉ nhìn thấy một đôi mắt to, trong sáng lay động.” “Ánh sáng ấy chiếu sáng tim anh đúng không?” Anh thở dài: “Cũng không phải, bây giờ cũng chẳng thế tìm được.” Con sói ba đuôi này, cuối cùng cũng để lộ cái đuôi nhung mềm: “Anh đã để lại trái tim cho chị em rồi, còn theo đuổi em làm gì chứ?” Anh bị tôi hỏi không kịp trở tay, vẻ mặt vô tội: “Anh lại mở lòng lần nữa để em đi vào nhé.” Vô nghĩa!