Cảnh Năm Biết Bao Lâu
Chương 2
Ba năm qua, tôi và Lục Dữ Giang đều rơi vào tình trạng kiệt sức, chúng tôi lần lượt làm đối phương cảm thấy chán ghét, cuối cùng cũng chia tay.
Hắn hung dữ cắn môi tôi, cắn tôi rất đau, tôi cũng cắn lại môi hắn, chớp mắt sau cùng, tôi gần như muốn chết, lại ngửi được mùi máu tanh chảy qua kẽ răng, tôi yếu ớt mê man nghĩ, nếu đây là lần cuối cùng, tôi cũng không muốn đối xử dịu dàng với hắn.
Đến khi tôi tỉnh lại, hắn đã rời đi.
Tôi ngủ trên ghế sô pha trong phòng khách, tay vẫn đang nắm lấy tay áo sơ mi của hắn, áo sơ mi nhàu nhĩ như cái giẻ lau, nhất định là tôi nắm chặt không buông, thế nên hắn mới cởi áo, lặng lẽ rời đi. Hồi mới kết hôn, có một lần tôi ngủ nắm chặt áo ngủ của hắn, hắn đã làm như vậy. Đầu tôi đau muốn nứt ra, đứng lên tìm một bộ quần áo để thay.
Va-li còn đang dựng cạnh cửa, mà cửa vẫn đóng chặt, tôi bắt đầu thử mật mã.
Sinh nhật của Cánh Tri, không đúng.
Sinh nhật của Lục Dữ Giang, không đúng.
Số điện thoại của Cánh Tri, không đúng.
Số điện thoại của Lục Dữ Giang, không đúng.
Cuối cùng tôi cũng từ bỏ không đoán loại mật mã yêu cầu kỹ thuật cao này, dù sao tôi cũng chưa từng đoán được Lục Dữ Giang nghĩ gì, quả thực là chỉ có Thiên Phương Dạ đàm mới có thể đoán mật mã này, cũng may vẫn còn đường khác để ra ngoài.
Tôi xách va-li lên tầng hai, đi qua phòng ngủ, đẩy cửa sân thượng. Trước tiên ném va-li xuống sân cỏ phía dưới, sau đó trèo từ sân thượng xuống.
Thuận lợi nhảy xuống.
Tôi phủi mông, ôm va-li rời đi.
Tôi chạy đến chỗ Trần Mặc, Trần Mặc thấy tôi chỉ thiếu điều rít lên, ném gương cho tôi: “Cảnh Tri cậu nhìn đi, cậu xem cậu có giống con quỷ không? Cậu gặp cướp sao?”
Tôi nhìn mình đầu tóc rối bù trong gương, quả thật rất giống ác quỷ: “Chị đây bị người ta giật tiền cướp sắc. Miễn bàn mấy chuyện xui xẻo này đi.”
Trần Mặc “phì” cười, dí ngón trỏ lên trán tôi: “Trong cậu thế này cũng có người cướp sắc á? Cậu tưởng là ai cũng như Lục Dữ Giang, đều bị hỏng não mới để ý đến cậu đó.”
Thực ra cậu ấy nói sai rồi, cho dù Lục Dữ Giang bị hỏng não, cũng không để ý tôi.
Tôi xách va-li cất vào trong tủ âm tường, ngã thoải mái lên giường lớn của cậu: “Tình nhân trong mắt hóa Tây Thi, cậu đừng nghĩ Lục Dữ Giang là người đàn ông tốt nhất thiên hạ nữa.”
Một lúc sau không nghe thấy Trần Mặc trả lời, tôi lật mình nhìn cậu ấy, không ngờ cậu lại thở dài xa xăm: “Cậu đúng là người có phúc mà không biết hưởng, có thể danh chính ngôn thuận ở bên cạnh anh ấy, có thể kết hôn với anh, cho dù ly hôn, nhưng từ trước đến giờ đã từng được cùng anh chung sống dưới một mái nhà, đây là chuyện hạnh phúc nhường nào.”
Tôi không sởi gai ốc, vì tôi biết cậu nói lời thật lòng. Trần Mặc chưa bao giờ che dấu tình cảm của cậu với Lục Dữ Giang trước mặt tôi, thậm chí cậu ấy còn quen biết Lục Dữ Giang trước tôi, đáng tiếc tâm lí tình cảm của Lục Dữ Giang rất bình thường, vậy nên một mảnh tình si Trần Mặc, gửi gắm nơi cống rãnh rồi.
Tôi tuyệt đối không kỳ thị Trần Mặc, yêu một người thì đâu có gì sai, dù là tình yêu sai lầm của một người đồng tính, cũng chỉ vì vận mệnh muốn trêu đùa mình nên đã mở một cái cửa không vừa.
Không muốn nhìn thấy những giọt nước mắt và tiếng thở dài của Trần Mặc, cũng vì sắp đến thời gian giờ làm, tôi bật dậy chải đầu rửa mặt đánh răng, sau đó chạy thẳng ra khỏi cửa.
Tàu điện ngầm vào giờ cao điểm sáng sớm, chen chúc làm người ta dễ dàng trở thành một cái bánh kẹp. Công ty của tôi khá cao quý, chính là CBD trong truyền thuyết đó, vậy nên
Mười phút sau
“Diệp Cảnh Tri, cậu đã nhìn thấy tổng giám đốc kỹ thuật mới đến ngày hôm nay chưa? Đẹp trai quá đi!”
Về điểm này cô nàng rất có triển vọng, chỉ thiếu việc nước miếng nhỏ giọt lách tách thôi, ở công ty tôi và Lâm Tâm Phi được mệnh danh là “Đế quốc song bích”, hai tòa nhà to như vậy, mấy trăm công ty làm việc bên trong, tầng nào có soái ca mới đến, công ty nhà ai tuyển thanh niên đẹp trai tài giỏi, tôi và cô ấy đều biết chính xác như lòng bàn tay, thuộc rõ như lòng bàn tay, Bình thường khi rảnh rỗi, chúng tôi thích nhất là việc trao đổi tin tức, bổ sung cho nhau, Tào Bân Nguyên cũng do cô ấy xúi dục tôi theo đuôi. Tào Bân Nguyên vốn là đồng nghiệp với Trần Mặc, có lần tôi và Lâm Tâm Phi gặp hắn và Trần Mặc cùng đi ăn cơm, tôi còn nghĩ hắn là bạn trai mới của Trần Mặc, vì vậy không kiêng nể gì cướp đoạt lại hắn. Không ngờ sau đó Trần Mặc nghiêm túc nói cho tôi biết, Tào Bân Nguyên là bạn bè bình thường của cậu ấy, người này chỉ thích con gái, mà lại hỏi cậu ấy số điện thoại của tôi.
Sau khi Lâm Tâm Phi biết thì ríu rít tán tụng: “Hiếm khi có một anh trai đẹp trai để ý cậu, tận dụng cơ hội đi! Mất rồi sẽ không có lại đâu.”
Lúc ấy tôi và Lục Dữ Giang đã ly hôn vài tháng, cảm thấy thật lạnh lẽo khi không được ngày ngày ở cùng nhà với hắn, một căn nhà mà không khí phủ băng ba thước đông lạnh khiến tôi run run, không về nhà lại có cuộc hẹn với soái ca, sao lại không đi?
Đáng tiếc vừa mới hơi có chút tiến triển với Tào Bân Nguyên, đã bị tên khốn Lục Dữ Giang quấy rối.
Tôi hỏi Lâm Tâm Phi: “Sẽ không phải là người Tây như Kim Mao đấy chứ?”
Điểm khác biệt duy nhất của tôi và Lâm Tâm Phi chính là, cô nàng thông suốt cả trong và ngoài nước, mà tôi chỉ thích ngắm soái ca Trung Quốc.
“Dừng!” Lâm Tâm Phi khịt mũi coi thường tôi: “Nhìn lại thẩm mĩ của cậu đi! Cậu xem mấy anh đẹp trai ở công ty Bắc Âu kia kìa, cao lớn anh tuấn bao nhiêu… Dáng vẻ rất có khí thế…”
Tôi không dám nói cho cô ấy tôi không thích người nước ngoài là vì tiếng anh của tôi thật rất thảm, nhất là giao tiếp, căn bản quản lí công ty cao cấp đều là người tây, thỉnh thoảng ném cho tôi một cái điện thoại tôi đều hận không thể dùng Kim Sơn ở tuyến…
(Kim Sơn ở tuyến: Là trang báo mạng San Fracisco do Hoa kiều ở Mỹ phát hành)
Nhưng mà Lâm Tâm Phi vẫn tung hô tổng giám đốc kỹ thuật mới lên tận trời, mặc kệ thế sự, chỉ trong vài giờ đồng hồ ngắn ngủi, tôi đã biết rõ về vị chuyên gia kỹ thuật đẹp trai nổi tiếng này, tên Giáo Hải Quy, học vị tiến sĩ, tuấn tú lịch sự, phong độ nhanh nhẹn, con có một đôi mắt hoa đào rất mê người.
“Thật sự là cực phẩm đó!” Cuối cùng Lâm Tâm Phi gõ nhịp tán thưởng.
Cực phẩm đương nhiên phải tận mắt thấy, dù sao tai nghe cũng chỉ là hư danh.
Vì là công ty hành chính, công việc linh tinh lẫn lộn, lý do thật tốt để có thể đi tiếp cận soái ca.
Vậy nên tôi mượn lí do làm công việc, thản nhiên gõ cửa phòng tổng giám đốc kỹ thuật mới nhận chức.
“Mời vào.”
Giọng nói không cao không thấp, hơi từ tốn.
Phải biết rằng điều kiện hàng đầu của cực phẩm chính là giọng nói dễ nghe.
Thế nên tôi mặt mày rạng rỡ, chuẩn bị đẩy cửa ra để thưởng thức soái ca cực phẩm, sau đó… tôi hoàn toàn ngây ra.
Anh cũng ngớ người.
Rốt cục, vẫn là anh khôi phục bình thường trước, cho nên mới nói hoàn mỹ vẫn là hoàn mỹ, không giống người thường chính là không giống người thường.
“Cảnh Tri, sao em lại ở đây?”
Giọng nói Trì Phi Phàm vẫn giống như nhiều năm về trước, có ôn hòa nho nhã, tôi chua xót, kêu một tiếng: “Anh rể!”
Tôi chỉ có một chị gái, chính là Cánh Tri.
Năm đó Trì Phi Phàm và chị gái tôi đều là học sinh uyên thông tuệ, Trì Phi Phàm duy chỉ mến mộ tiểu sư muội, chính là chị gái tôi, cho nên đã dành hết tâm tư theo đuổi chị, chị tôi đối với anh cũng có cảm tình. Vì vậy ngay cả em gái là tôi cũng được thơm lây, thường được anh dẫn ra ngoài ăn chơi, …, tôi nghĩ tình hình cũng đã định sẵn, sớm thay cách gọi anh là “anh rể”, ai ngờ giữa đường lại xuất hiện Lục Dữ Giang.
Trì Phi Phàm đương nhiên đấu không lại tên khốn Lục Dữ Giang, giận dữ mà xuất ngoại, đạt học vị tiến sĩ.
Vừa nhìn thấy Trì Phi Phàm, tôi lại nghĩ đến những ngày vui vẻ khi chị còn sống, có thể không thấy chua xót được sao?
Buổi tối Trì Phi Phàm mời tôi ăn cơm, năm đó tôi thích ăn nhất là vây cá lao cơm, bây giờ anh là tổng giám đốc, tiền lương chắc cũng cao lắm, thế nên tôi không chút khách khí, ăn tới khi cảm thấy mỹ mãn ngon lành đầy miệng: “Anh rể, vẫn là anh đối với em tốt nhất.”
Trì Phi Phàm chỉ nhìn tôi ăn, khẽ cười.
Cơm nước xong tôi cùng anh đi dạo tới trường học cũ của anh và chị tôi, sân trường buổi tối vô cùng yên tĩnh, con đường rợp bóng cây, chúng tôi đi dưới đèn đường, nghe rõ tiếng bước chân chính mình soạt soạt.
Bầu trời không trăng, ánh đèn đường vàng sáng rọi, có vô số con thiêu thân đang bay múa vòng quanh đèn đường, làm tôi nhớ đến bộ phim điện ảnh “Nhất bộ ngận lão”, còn có tiếng bài hát “Lưu quang bay múa”.
Trời thu vừa lạnh lại vừa ấm áp, yên lặng nhìn lưu quang bay múa, một chiếc lá đỏ trong gió kia… Thời gian qua nhanh như vậy, lúc ấy tôi còn là cái đuôi nhỏ, đi sau theo anh và chị, làm pháo nổ bằng đèn điện. Chỉ chớp mắt, đã thành cảnh còn người mất.
Ngay cả tôi cũng cảm thấy thổn thức vô cùng, huống hồ là anh?
Lúc lên xe, anh nói: “Chỉ nghĩ đến trường cũ nhìn một cái, chẳng ngờ tình cảm cố hương lại thân thuộc đến vậy, cảm ơn em hôm nay đã đi cùng anh.”
Trước giờ Trì Phi Phàm vẫn luôn như thế, nói chuyện nho nhã lễ độ, đối với mọi người luôn ổn thỏa thoải mái, không hiểu năm đó tại sao chị lại chọn lựa sai lầm vậy, không nên bỏ anh mà chọn Lục Dữ Giang.
Hơn nữa Trì Phi Phàm lái Audi Q7, là loại xe tôi thích nhất, mỗi lần xem tạp chí ô tô là tôi lại thèm nhõ dãi từng đường nét của nó, tưởng tượng mình oai phong lẫm liệt lái nó tấn công khắp Bắc Năm, nhất định là rất thích, tiếc là trong túi có hạn, không nghĩ đến Trì Phi Phàm có cùng sở thích với tôi. Không như Lục Dữ Giang, một mình hắn lại có đến ba siêu xe, chẳng qua trừ Hàn Mã chạy băng băng trên đường, toàn tầm thường cặn bã.
Năm thứ hai kết hôn tôi ở nhà buồn đến phát hoảng, muốn hắn mua cho tôi một chiếc xe con, vẫn ở dưới trăng dưới hoa nói lòng vòng với hắn vài câu, kết quả hắn mặt lạnh, nói: “Trong nhà có hai người lái xe, cô cần đi đâu mà phải tự mình lái?”
Từ đó về sau tôi rất ít khi mở miệng xin hắn vật này vật nọ, lòng tự trọng của tôi không còn lại nhiều lắm, đành phải dùng tiết kiệm.
Trì Phi Phàm thấy tôi sờ tới sờ lui cái xe, vẻ mặt thèm nhỏ dãi, vì vậy hỏi tôi: “Muốn lái thử không?”
“A?” Tôi ngập ngừng: “Em không mang giấy tờ…”
Trì Phi Phàm vẫn nhíu mày, khóe miệng mỉm cười, giống dáng vẻ năm đó nuôi chiều cho tôi ăn thật nhiều đồ ăn vặt: “Thỉnh thoảng vi phạm pháp luật một chút, cũng vui chứ.”
Đã lâu không lái xe, cầm vô-lăng mà tôi cảm thấy máu toàn thân đang sôi trào, Q7 đó, Q7 bạc, giống một con báo bạc đang nóng lòng trong bóng đêm, động cơ rền một tiếng rồi chạy thẳng vào dòng xe cộ đông đúc, tốc độ, vượt qua, tịnh tuyến…
Gió thổi vù vù từ ngoài cửa xe, tôi không nhìn bảng vận tốc, cũng không biết mình phóng nhanh như nào, chỉ biết tôi đang lái siêu xe, đường phía trước càng sáng rực, con đường dưới bóng đền tựa như dây lưng màu cam, khiến người ta sôi trào nhiệt huyết, về phía trước, về phía trước, về phía trước…
Chúng tôi quanh quẩn trên đường suốt một vòng, đêm dài tĩnh lặng, dòng xe cộ thưa thớt, mà tôi lại vui tới nỗi muốn hét thật to.
Thật sự là rất vui! Cảm giác này nhanh như chớp, vứt bỏ tất cả phiền não, dường như cả người đều thoải mái đắm chìm trong gió đêm, đúng là từ trái tim tới thân thể, đều có một loại sung sướng sảng khoái.
Cuối cùng anh lái xe đưa tôi về tận nhà, tôi nói địa chỉ nhà Trần Mặc, anh hỏi tôi: “Em ở một mình à?”
Tôi vui vẻ nói với anh: “Ở cùng bạn, là một chị gái rất thân.”
Cũng không phải nói sai, tôi và Trần Mặc, từ trước tới giờ luôn là chị em thân thiết.
“Còn chưa có bạn trai à? Nếu chị em mà biết, nhất định sẽ lo lắng cho em.”
Tôi không cười nổi, thấy chua chát trong lòng, nếu chị biết tôi gây ra những việc này, chị nhất định sẽ tức giận nhảy từ dưới đất dậy, đoạn tuyệt quan hệ với tôi.
Tôi chính là người đê tiện, vô sỉ, ích kỉ như vậy.
Xe dừng ở dưới nhà Trần Mặc, tôi xuống xe nói tạm biệt với Trì Phi Phàm, nhưng anh rất phong độ muốn đưa tôi lên nhà, tôi biết đã quá muộn, sợ Trần Mặc ra mở cửa sẽ dọa Trì Phi Phàm nhảy dựng, vậy nên từ chối khéo, đang lúc chúng tôi nói chuyện khách khí, ở chỗ khuất của bồn hoa, bỗng nhiên có ánh sáng lóe lên.
Là tàn thuốc, như một ngôi sao băng, lướt qua trong giây lát, rơi vào thùng rác nhỏ hình gấu trúc, dường như tôi bỗng nhiên có giác quan thứ sáu, hai mắt mở lớn.
Lục Dữ Giang.
Hơn nửa người hắn vẫn ẩn trong bóng đêm, nhưng hóa thành tro tôi cũng nhận ra hắn, huống chi còn thấy nửa khuân mặt hắn.
Tôi đột nhiên thấy lạnh cả người, tim đập nhanh.
Tôi không biết vì sao hắn lại ở đây, nhưng tôi biết rõ hắn tuyệt đối không có ý tốt ở chỗ này chờ tôi.
Quả nhiên, hắn chậm rãi thong thả bước ra từ chỗ khuất, Trì Phi Phàm cũng nhìn thấy hắn, nhất thời không nhận ra là ai, vậy nên không thấy có gì kì lạ, quay đầu liếc nhìn tôi.
Tôi nghĩ tôi đứng đây nhất định là rất giống đầu gỗ, bộ dạng chắc là rất khó coi.
“Trì tiên sinh.” Lục Dữ Giang bước đi thong thả, cả người dần dần nhập vào ánh sáng vàng của đèn đường, có vẻ rất khách khí: “Hóa ra anh đã về nước.”
Trì Phi Phàm không kiêu không nịnh nói: “Lục tiên sinh, đã lâu không gặp.”
Vì sao tôi lại thấy nhiệt độ không khí bốn phía đang giảm xuống nhanh như sát khí đằng đằng mùa thu vậy, bây giờ rõ ràng là mùa hè mà?
Đúng là tình địch gặp lại, vô cùng tức giận.
Tôi chỉ cảm thấy rất khó hiểu, chị gái tôi đã mất rồi, còn có ý nghĩa gì nữa?
Đầu óc tôi xoay như chong chóng, có nên gọi điện thoại cho Trần Mặc để cậu ấy xuống cứu tôi không?
Mặc kệ đôi tình địch này chém giết nhau! Liều mạng với nhau cũng được đó!
Nhưng nếu như Trần Mặc xuống đây, vừa hay thấy Lục Dữ Giang, nói không chừng sẽ trọng sắc khinh bạn, đem chuyện cứu tôi ném qua sau đầu mất.
Đang miên man suy nghĩ, bông nhiên thấy Lục Dữ Giang quay đầu lại cười với tôi.
Lòng tôi chợt nhảy lên, tên hỗn đãn này nhan sắc rất đẹp, hơn nữa còn đang cười. Ba năm kết hôn tôi chỉ nhìn thấy hắn cười vài lần, hôm nay lại cười, nhất định có ẩn ý.
Quả nhiên, tôi thấy hắn quay đầu đi, nghe hắn nói rành mạch: “Trì tiên sinh, vẫn nên nói cảm ơn anh, cảm ơn anh đã đưa vợ cũ của tôi về.”
Tôi hít sâu một hơi.
“Vợ cũ?” Trì Phi Phàm trước nay luôn tao nhã, đột nhiên cực kỳ giận dữ, hai mắt đỏ lên.
“Tại sao mày có thể… khiến cô ấy thật vọng?” Trì Phi Phàm rít gào, xông tới Lục Dữ Giang, hung hăng đấm đá: “Mày sao có thể phụ cô ấy!”
Tôi ngàn lần cũng không nghĩ tới anh sẽ tức giận như vậy, dường như Lục Dữ Giang cũng không nghĩ tới anh đột nhiên ra tay, dù cường tráng cũng đã trúng một quyền. Nhưng tên hỗn đản này hai mươi mấy năm nay đánh nhau chưa từng có đối thủ, không đợi Trì Phi Phàm ra đấm thứ hai, đã trế trụ cổ tay Trì Phi Phàm, dùng sức bẻ. Trì Phi Phàm còn muốn đánh hắn nữa, nhưng lại không phải là đối thủ của hắn, ba chiêu hai thức sau cũng chỉ có thể bị đánh mà không thể đánh trả.
Tên hỗn đản này sao lại khinh người như thế chứ?
Truyện khác cùng thể loại
69 chương
66 chương
65 chương
8 chương