Cảnh Lộ Quan Đồ
Chương 899 : Minh tranh ám chiến
Vương Băng Dương sắc mặt trầm xuống, gạt mọi người ra đi vào trong phòng, uy phong lẫm liệt nói: - Thằng nhóc, mày dám đánh cảnh sát! Ăn gan hùm mật gấu rồi hả?
Đỗ Long quay đầu nhìn, nhất thời mỉm cười, hắn nói: - Đại đội trưởng Vương, không ngờ chúng ta lại gặp lại nhau nhanh như vậy… Tôi không có đánh người, thật là oan uổng, tôi và bạn gái ở đây gặp mặt thì cản trở ai. Những người này vừa vào thì liền đánh, ngay cả cơ hội nói chuyện cũng không cho, tôi thật không biết bọn họ là mục đích gì…
Vương Băng Dương thấy là Đỗ Long cũng rất kinh ngạc, y nói: - Xảy ra chuyện gì, tại sao bọn họ nói cậu… hơn nữa còn đánh người ?
Đỗ Long đứng lên, đồng thời cũng dẫn Bạch Nhạc Tiên đứng dậy, hắn giới thiệu: - Đây là bạn gái tôi Bạch Nhạc Tiên. Tiên nhi, đây là Vương Băng Dương đại đội trưởng đại đội trị an khu Bạch Hoa lần trước giúp anh bắt được nghi phạm vụ án đập phá xe. Đại đội trưởng Vương, ba của Tiên nhi ngày mai sẽ phẫu thuật ở bệnh viện ung bướu, tôi đặc biệt bay đến cùng cô ấy. Không ngờ vừa đến không bao lâu, người càn quét tệ nạn liền đến, tin tức của bọn họ thật là nhạy bén.
Bạch Nhạc Tiên mỉm cười gật đầu với Vương Băng Dương, thần thái kiêu ngạo khí chất cao quý. Vương Băng Dương gặp người rất nhiều, vừa nhìn thì biết Bạch Nhạc Phi tuyệt không phải người bình thường, y bất giác thầm mắng Diêu Bình Khoa ngu ngốc, sau đó nói: - Xem ra có hiểu lầm, cậu không có mang theo thẻ công tác sao? Cậu báo ra tên của tôi hoặc gọi điện cho tôi không phải xong chuyện rồi sao?
Đỗ Long lắc đầu nói: - Tôi giải thích với bọn họ rồi, nhưng bọn họ hoàn toàn không nghe tôi giải thích, liền xông lên đánh người. Còn nói cho dù tôi là cảnh sát cũng đánh rồi hãy nói, do đó tôi nghi ngờ bọn họ thật có vấn đề.
Vương Băng Dương cau mày nói: - Thế là cậu đánh bọn họ thành như vậy?
Đỗ Long lại lần nữa nhấn mạnh nói: - Tôi không có đánh họ.
- anh nói bậy! Diêu Bình Khoa qua lâu như vậy chỗ đó vẫn mơ hồ đau nhức. Y thấy Đỗ Long nói rõ tận tường sự việc, sợ Vương Băng Dương có quan hệ với Đỗ Long mà thiên vị, y tức giận nói: - Đánh người còn không dám thừa nhận, anh làm cảnh sát kiểu gì vậy!
Đỗ Long cười lạnh nói: - Ơ, bây giờ tin tôi là cảnh sát rồi à? Người tôi đánh tuyệt không chống chế. Không phải tôi đánh các người cũng đừng nghĩ đổ tội lên người tôi. Tự ông suy nghĩ cho kỹ, hai cây côn đánh sau lưng ông còn đá một chân vào dưới chỗ huyệt ông, rốt cuộc là ai làm?
Diêu Bình Khoa sửng sốt, y đương nhiên nhớ mấy cái đó là bị thuộc hạ của chính y đánh. Nhưng lời này sao có thể nói ra? Y hung hăng nói: - Dù sao cũng phải tính lên đầu anh! Nếu không phải là anh, tôi sao lại bị thương!
Đỗ Long cười với Vương Băng Dương buông tay, nói: - Nào, năm tới đội trưởng Diêu té một cái chết, ông ấy cũng định đổ lên đầu tôi đi tìm Diêm vương tố cáo.
Vương Băng Dương nghe tới đây đã sơ lược hiểu chân tướng sự việc, y cũng có quyết định. Y với Đỗ Long chỉ là quan hệ bèo nước gặp nhau, còn Diêu Bình Khoa với y tuy không có quan hệ gì, nhưng dù sao là đồng nghiệp bản địa, không giúp không được, cho nên y sa sầm mặt, nói: - Đỗ Long, ở đây có thể có chút hiểu lầm, nhưng đánh người dù sao cũng không đúng. Cậu theo tôi về đại đội trị an điều tra một chút nhé.
Đỗ Long nói: - Đội trưởng Vương, lần trước được anh giúp đỡ, tôi rất cảm kích, nhưng chuyện hôm nay tôi không có trách nhiệm. Tôi lại không có đánh người, càng không có chơi gái, tôi không thể theo anh trở về. Bằng không hình như thật sự giống như là vấn đề ở tôi vậy.
Vương Băng Dương mặt trầm xuống, nói: - Đỗ Long, cậu như vậy thì không đúng rồi, phối hợp cảnh sát điều tra là nghĩa vụ của mỗi công dân nên nỗ lực. Huống hồ chính cậu còn là cảnh sát, cậu như vậy không phải làm khó tôi sao? Cậu yên tâm, chỉ cần cậu theo tôi về, tôi bảo đảm cậu sẽ được đối đãi công chính công bằng.
Đỗ Long thấy người của Hạ Hồng Quân nói còn chưa tới, hắn chau mày. Vương Băng Dương nói rất hay, đi tới địa bàn của bọn họ, mọi chuyện đều có thể. Hắn mỉm cười nắm chặc tay của Nhạc Bạch Tiên, nói: - Tiên nhi, em cảm thấy anh nên đi theo bọn họ không?
Bạch Nhạc Tiên nói: - Chuyện đã đến nước này anh đi theo bọn họ vậy. Em lập tức gọi điện cho chú Hoàng ở sở Công an, đừng nói anh không đánh người, cho dù thật sự là đánh, vậy cũng là đáng!
Nghe thấy lời nói từ trong miệng Bạch Nhạc Tiên nói ra, Vương Băng Dương thầm cả kinh. Sở Công an chỉ có một vị lãnh đạo họ Hoàng, chẳng lẽ… Không đúng, cô gái xinh đẹp trước mắt này rõ ràng họ Bạch, sao cô ấy có người chú họ Hoàng chứ?
Đỗ Long nhìn ra nghi hoặc của y, liền giải thích: - Ba của Tiên nhi là Phó chủ tịch tỉnh Thiên Nam kiêm Bí thư Đảng ủy Công an, Giám đốc sở Công an Bạch Tùng Tiết. Ông ấy tuổi già cơ thể có chút bệnh, đang trị liệu ở bệnh viện ung bướu.
Vương Băng Dương trong lòng bắt đầu sợ hãi, y cười ha ha cười khan nói: - Xem ra đây thật sự là một vụ hiểu lầm, lão Diêu…
Vương Băng Dương quay đầu nháy mắt ra hiệu với Diêu Bình Khoa. Diêu Bình Khoa trong lòng đã nguội lạnh, nhưng nếu cút đi như vậy, vậy y bị đánh oan rồi. Sự việc hơn phân nữa còn có thể truyền ra, y không những thanh danh mất đi, thậm chí sẽ trở thành cái gai trong mắt lãnh đạo. Ai bảo y đắc tội cháu gái của Giám đốc sở Hoàng chứ? Trong lòng bay liền tranh đấu, y vẫn cương cổ nói: - Tổng thống nước Mỹ chính là cháu họ hàng xa của tôi đấy. Cô ta nói cái gì thì chính là cái đó à? Tôi thấy hai người họ chính là một cặp lừa gạt. Đại đội trưởng Vương ông không cần nhúng tay, hai người các người đi lên còng tay bọn họ lại, dẫn về đại đội!
Vương Băng Dương mừng rỡ co người rút chân. Y thầm ra ám hiệu cho cấp dưới, những cảnh sát đại đội trị an cả người mặc võ trang lặng lẽ lui lại sau. Cảnh sát trẻ Tiểu Lưu đá một chân vào chỗ yếu Diêu Bình Khoa đó bị gọi lên bắt người. Đỗ Long trừng mắt nhìn y, nói: - Phối hợp điều tra thì được, nhưng là không được còng tay.
Tiểu Lưu trong lòng hổ thẹn, bị Đỗ Long trừng mắt một cái, trong lòng hoang mang, y thấp giọng nói với Diêu Bình Khoa: - Đội trưởng, tôi thấy hay là không cần còng tay nhé? Dẫn về hãy nói…
Diêu Bình Khoa gật đầu, nói: - Được, dẫn về hãy nói!
Đỗ Long quay đầu đang định nói, Bạch Nhạc Tiên lại nói: - Không cần nói, em đi với anh, nếu là bắt mại dâm chơi gái, nhất định là phải hai người cùng trở về để thẩm vấn. Chúng ta không thể để đội trưởng Diêu khó xử.
Sắc mặt của Diêu Bình Khoa rất khó coi, y vẫy tay, nói: - Dẫn tất cả đi!
Đỗ Long và Bạch Nhạc Tiên dưới theo sát của sáu cảnh sát càn quét tệ nạn và Vương Băng Dương vào thang máng. Người khác vào một thang máy khác, thang máy quả thật chậc kín vào nữa không lọt.
Mọi người đi tới dãy lầu nhà khách, lúc đang định đi ra ngoài, nhân viên phục vụ trực ban nhà khách đang nhận điện thoại, thấy đám cảnh sát từ trong thang máy đi ra, y vội vàng buông microphone xuống, đi lên ngăn cản: - Xin lỗi, Đại đội trưởng Vương, Đại đội trưởng Vương, Trung đội trưởng Diêu, tôi vừa nhận được mệnh lệnh thủ trưởng cấp trên, hai vị khách quý này không thể để các người dẫn đi.
Vương Băng Dương thầm kinh ngạc, sao phía quân đội cũng kinh động rồi? Diêu Bình Khoa càng là mặt trầm như nước, chuyện y lo lắng nhất đã xảy ra rồi, không ngờ viện binh của Đỗ Long đến nhanh như vậy. Chuyện hôm nay là càng ngày càng khó thu dọn.
Diêu Bình Khoa trầm giọng nói: - Cảnh sát chúng tôi chấp pháp, quân đội cũng mặc kệ, tránh ra!
Nhân viên phục vụ đó kiên trì nói: - Xin lỗi, tôi không thể vi phạm mệnh lệnh của thủ trưởng cấp trên!
Diêu Bình Khoa lười phí lời, y tiến lên dùng lực đẩy nhân viên phục vụ ra, dẫn người đi ra ngoài, nhân viên phục vụ thế cô lực đơn, chỉ có thể trơ mắt nhìn bọn họ rời khỏi.
Diêu Bình Khoa tiễn mấy người Đỗ Long lên xe, lúc định rời khỏi, con đường phía trước đột nhiên được chiếu sáng. Sau đó từng chiếc xe quân đội gào thét chạy đến, bao vây mấy chiếc xe cảnh sát, sau đó từng đội quân nhân vác súng, cài đạn từ trên xe tải nhảy xuống.
Truyện khác cùng thể loại
44 chương
116 chương
125 chương
14 chương
90 chương