Cảnh Lộ Quan Đồ
Chương 886 : Dạy dỗ sư muội (1)
Phó Hồng Tuyết và Âu Dương Đình cùng nhau thuê một căn nhà hai sảnh hai phòng. Hôm nay chính là ngày bọn họ hẹn trước với Đỗ Long, hắn sẽ tới dạy hai cô “kỹ năng sinh tồn”. Cho nên Đỗ Long bèn không khách khí tới thăm viếng.
Sau khi gõ cửa, người ra mở cửa cho Đỗ Long là Âu Dương Đình với vẻ ngượng ngùng. Ở trước mặt Đỗ Long cô thường xuyên có chút gì ngại ngùng không thoải mái. Hôm nay cô ăn mặc rất thanh lịch, vừa trông thấy cô liền như có một làn gió tươi mát liền lướt qua mặt.
-Sư huynh thực đúng giờ a. Âu Dương Đình mời Đỗ Long vào xong thì lúng túng không biết làm sao, chỉ cố kiếm chuyện mà nói.
Đỗ Long cười nói: -Anh làm chuyện gì cũng luôn luôn đúng giờ mà… Phó Hồng Tuyết đâu? Không phải là chưa ngủ dậy đấy chứ?
Âu Dương Đình nói: -Tối qua chị ấy đi ngủ muộn, nhưng có lẽ giờ này cũng đã dậy rồi. Chị Tuyết, sư huynh tới rồi, sao chị còn chưa ra vậy? Sư huynh có thích uống trà không? Để em đi pha trà cho anh.
Đỗ Long cười nói: -Không cần mất công như vậy. Rót cho anh ly nước lọc là được rồi.
Âu Dương Đình cười nói: -Không mất công đâu. Bình thường em cũng hay pha trà mà. Chị Tuyết, mau ra đây a.
-Đến đây đến đây… Phó Hồng Tuyết đáp. Cửa phòng vừa mở, cô liền bước ra.
Trông thấy Phó Hồng Tuyết trang phục chỉnh tề bắt mắt, hai mắt Đỗ Long liền sáng ngời. Kỳ thực Phó Hồng Tuyết ăn mặc rất đơn giản tùy ý, nhưng mà chiếc quần jean đơn giản kết hợp với áo len mỏng màu phấn hồng được cô mặc trên mình lại trở nên rất nổi bật. Nha đầu này bẩm sinh đã giống như ma-nơ-canh, mặc đồ gì cũng đẹp mắt.
Phó Hồng Tuyết tuy chỉ trang điểm nhẹ nhàng, nhưng đã vượt trội hơn rất nhiều minh tinh cả ngày tô tô vẽ vẽ. Tuy rằng khoảng cách còn xa, nhưng mà Đỗ Long đã cảm nhận thấy sức thanh xuân nóng bỏng ập tới mặt mình.
-Sư huynh. Phó Hồng Tuyết bước ra cất tiếng chào, sau đó hình như cũng không biết nên nói gì tiếp nữa.
Đỗ Long cười nói: -Em và Tiểu Đình hôm nay đều ăn mặc đẹp như vậy, không phải là đã hẹn bạn trai ra ngoài dạo phố chứ?
Phó Hồng Tuyết cười nói: -Sư huynh lại giễu chúng em rồi. Chúng em làm sao xinh đẹp được như chị Tiên… Vô danh mới tới Lỗ tây không lâu, làm gì có thời gian rảnh đi tìm bạn trai. Sư huynh, hôm nay anh định dạy chúng em thuật phòng thân gì đó?
Đỗ Long cười nói: -Hôm nay sẽ dạy các em những thứ đơn giản một chút. Những món anh nói các em chuẩn bị đã đầy đủ hết chưa?
Phó Hồng Tuyết: -Đã chuẩn bị cả rồi, đều để trong tủ lạnh. Để em đi lấy ra.
Phó Hồng Tuyết lấy ra vài chai nước uống, còn có cả mấy loại rượu vang đỏ, Brandy… cơ bản đã bao gồm các loại rượu thường thấy trên thị trường.
Đỗ Long lại kêu Phó Hồng Tuyết lấy ra ba chiếc cốc giống hệt nhau. Lúc này Âu Dương Đình cũng bưng khay trà ra. Các cô đều đoán được Đỗ Long muốn làm chuyện gì rồi, tuy nhiên đều làm bộ như mơ hồ lắm vậy. Đỗ Long nói: -Phụ nữ ra ngoài dễ phát sinh nguy hiểm nhất cũng không ngoài ba loại: bị lừa, bạo lực và thuốc mê uy hiếp. Với trí tuệ của hai em, cơ bản là không có khả năng bị lừa. Loại thứ hai thì không phải là một chốc một lát có thể luyện ra được, thậm chí quyền cước của Phó Hồng Tuyết còn thuộc hạng giỏi. Cho nên, hôm nay chủ yếu anh sẽ dạy các em cách phân biệt bên trong đồ uống có bị bỏ thuốc mê hay không…
Phó Hồng Tuyết và Âu Dương Đình trong lòng có chút khinh thường, bởi vì việc nhận biết thứ này đối với hai cô mà nói thì giống như từ hồi ba tuổi đã bắt đầu rồi… Đỗ Long thực là múa đao trước mặt Quan Công mà. Không để Đỗ Long lãng phí thời gian, Phó Hồng Tuyết bèn nói: -Nhận biết thức uống có thuốc mê thì em chính là chuyên gia. Sư huynh quá coi thường em rồi.
Đỗ Long cười nói: -Vậy sao? Anh biết các em từng lăn lộn nhiều năm tại các quán bar, cũng biết được không ít thuật phòng thân. Tuy nhiên các kiểu thuốc mới xuất hiện không ngừng, em có dám khẳng định mình tuyệt đối không có sai sót? Nếu em đã tự tin như thế thì xin mời quay lưng lại. Anh rót ra ba cốc cocacola, trong đó chỉ có một cốc là sạch. Nếu em có thể chọn ra được cốc đó thì anh xem như em đã qua được một cửa trong sơ cấp.
Phó Hồng Tuyết liếc mắt nhìn Âu Dương Đình khẽ vuốt cằm, cô liền làm bộ hờn dỗi nói: -Được thôi, vậy chúng ta cùng thử xem thế nào.
Phó Hồng Tuyết tự tay rót ra ba cốc cocacola, sau đó xoay người lại. Ở trước mặt Âu Dương Đình, Đỗ Long lấy ra một một túi nhỏ thuốc viên màu trắng. Âu Dương Đình ánh mắt sắc bén, chớp mắt đã nhận ra được vài loại trong đó. Chỉ thấy Đỗ Long lấy ra hai viên thuốc, Âu Dương Đình liền nhận ra chỉ là thuốc mê loại thường và ecstasy (thuốc lắc), cô không khỏi có chút thất vọng. Bởi vì chỉ có vậy thì không thể nào qua mắt được Phó Hồng Tuyết.
Chỉ thấy Đỗ Long lắc lắc vài cái cho hai viên thuốc tan gần hết, sau đó cầm ra hai cốc coca có bỏ thuốc. Phó Hồng Tuyết nghe tiếng đáy cốc chạm xuống bàn trà mấy cái, liền hỏi:
-Xong chưa?
Đỗ Long cười nói: -Còn thiếu một chút…
Nói xong, Đỗ Long hai tay nhanh như cắt chụp lấy hai cốc coca, đem ba chiếc cốc múa may loạn xạ một hồi hoán đổi vị trí. Động tác của hắn vô cùng nhanh, vô cùng lão luyện. Âu Dương Đình ban đầu còn kinh ngạc nhìn, qua một lúc thì đã có chút hỗn loạn. Dựa vào nhãn lực của cô không ngờ lại có thể xảy ra chuyện như vậy. Âu Dương Đình thầm hoảng sợ trong lòng: -Chẳng trách chủ nhân cẩn thận như vậy. Tên Đỗ Long này quả nhiên không phải là loại dễ đối phó! Chỉ sợ mình và Hồng Tuyết liên thủ cũng không phải là đối thủ của hắn…
Đỗ Long giống như đùa bỡn một trận. Đến lúc hắn nói đã xong rồi, Âu Dương Đình cũng không nhận ra được cốc coca nào là không bị bỏ thuốc.
Phó Hồng Tuyết xoay người lại, cô cầm lên một cốc coca đưa lên ánh sáng nhìn một chút, ngửi mấy cái. Sau đó cô tự tin nói: -Vận khí em không tệ a. Cốc này chính là cốc sạch đây.
Đỗ Long cười nói: -Em xem nốt hai cốc còn lại rồi kết luận cũng không muộn đâu.
Phó Hồng Tuyết ồ một tiếng, rồi lại lần lượt cầm hai cốc coca kia lên quan sát, sau đó cô bắt đầu cau mày. Ba cốc coca gần như giống y hệt nhau, cũng không có mùi vị gì đặc biệt.
Phó Hồng Tuyết bắt đầu hoài nghi phán đoán của mình. Cô có chút nghi hoặc nhìn sang Âu Dương Đình. Âu Dương Đình khẽ lắc đầu. Phó Hồng Tuyết trong lòng liền trở nên nghiêm túc, lại tiếp tục phân biệt một hồi. Cuối cùng cô bèn hớp ở mỗi cốc một hớp nhỏ, rốt cuộc cũng xác định một cốc trong đó là an toàn.
Đỗ Long cười nói: -Rất tốt. Đúng là em có năng lực phòng thân rất tốt. Sau khi nắm bắt được ba chiêu nhìn, ngửi, nếm thì chỉ cần không dễ dàng nếm loại đồ uống mình không quen thuộc, về cơ bản sẽ rất ít khả năng bị kẻ khác bỏ thuốc thành công. Nếu đã như vậy thì anh sẽ bỏ qua vòng này, dạy em chiêu khác. Chúng ta giả sử một chút, giống như buổi tối hôm đó em bị người ta chĩa súng vào người. Trong tình huống như vậy chỉ có thể bó tay chịu trói, chấp nhận để cho kẻ xấu dùng dây thừng hay là còng tay gì đó khóa lại. Em buộc phải tìm cơ hội thoát thân, bởi vì đây có thể đã là cơ hội cuối cùng của em rồi. Em có biết phải làm như thế nào hay không?
Phó Hồng Tuyết thầm nghĩ: -Rốt cuộc cũng tới rồi… chẳng phải là có cái loại ham mê biến thái đó hay sao? Để tiếp cận với anh, tôi đành phải chấp nhận thôi…
Phó Hồng Tuyết lắc đầu nói: -Bình thường em sẽ giấu dao nhỏ trên người, nhưng mà ngày hôm đó bị lục soát tước đi mất.
Đỗ Long nói: -Chính là vậy đó. Trên mình có giấu dao nhỏ hay là bật lửa, dao lam gì đó đều là những biện pháp không tệ. Vấn đề là ở chỗ không được để người ta tước mất, nếu không thì cũng là mất công vô ích. Giấu đồ vật là môn học vô cùng quan trọng đối với gián điệp hay nằm vùng. Anh từng gặp hai người phụ nữ Nhật Bản. Bọn họ khi ăn mặc bình thường vẫn có thể cất giấu vài loại bảo bối hộ thân trên người. Anh sẽ lấy bọn họ làm ví dụ để dạy các em làm sao giấu đồ vật trên mình. Bây giờ anh đứng đây để cho các em lục soát, để xem các em có thể moi ra được những gì.
Nói xong, Đỗ Long đứng lên, bước tới chính giữa phòng khách. Hắn định thần nhàn nhã đứng đó đợi hai mỹ nữ Phó Hồng Tuyết và Âu Dương Đình tới khám người…
Truyện khác cùng thể loại
44 chương
116 chương
125 chương
14 chương
90 chương