Cảnh Lộ Quan Đồ
Chương 882 : Có manh mối khác
Theo thống kê, trên đường Đoàn Kết có đến hai mươi ba chiếc xe bị phá cửa kính, khoa trương nhất chính là có một chủ xe báo án rằng mình chỉ dừng xe đến siêu thị bên đường mua đồ, chỉ ở trong đấy nhiều lắm là năm phút thôi mà không ngờ xe của mình đã bị đập phá. Một túi da ông ta đặt ở ghế phụ lái cũng bị mất, bên trong là 30.000 tiền và một ít ngân phiếu.
Túi da rất nhanh được tìm thấy trong một thùng rác gần đấy, ngân phiếu thì còn nhưng tiền đã bị mất.
Đỗ Long nhìn thấy hiện trường xong tâm tình có chút trầm trọng, hắn bảo Triệu Thông Quốc tìm nhân chứng, đồng thời hắn bắt đầu tra hỏi vị chủ xe báo án đầu tiên.
- Vị cảnh sát kia đã hỏi mấy lần rồi, tôi cũng đã nói là không thấy được kẻ đập xe mình. Tôi chỉ dừng xe đến siêu thị mua chút đồ ăn thôi, không nghĩ rằng xe của tôi lại bị phá...
Chủ xe có thể cung cấp manh mối rất ít, có vài người còn nói không rõ ràng được. Thực tế là người bình thường cũng rất ít chú ý mấy chuyện đó, chỉ có người trải qua huấn luyện chuyên nghiệp mới duy trì cảnh giác nhất định đối với hoàn cảnh xung quanh. Một khi có chuyện gì bất ngờ xảy ra thì người bình thường rất khó cung cấp càng nhiều manh mối.
- Ông nhớ rõ thời gian lúc vào và ra khỏi siêu thị không?
Đỗ Long hỏi.
- Việc đó...
Người mất đồ nói:
- Khi tôi xuống xe có nhìn qua đồng hồ của xe, lúc đó là 11.30 phút, đồng hồ ấy thường chạy sớm 20 phút, cho nên tôi hẳn là xuống xe lúc 11.10. Còn trên hóa đơn mua sắm của tôi ghi là 11.37 phút nên tôi hẳn là ra khỏi siêu thị lúc đó. Khi nhìn thấy xe mình bị phá thì tôi chựng lại chừng 5 giây, sau đó liền báo cảnh sát.
Đỗ Long ghi lại thời gian lúc ông ta báo cảnh sát, lại hỏi thêm cũng không có đầu mối mới gì thêm cả. Hắn đi tìm nhân viên thu ngân ở siêu thị, nhận được đáp án cũng không khác với người chủ xe gì mấy. Và bởi vì bên ngoài siêu thị không trang bị camera nên cũng không quay chụp được gì.
Đỗ Long gọi điện thoại cho Ngô Khả Nguyên -Đại đội trưởng Đại đội Giao thông, xin y hỗ trợ điều tra xem tất cả các carema có thể thu được video trên đường Đoàn Kết.
Ngô Khả Nguyên nhanh chóng đáp ứng hỗ trợ, tuy nhiên việc tìm video cần một chút thời gian. Tiếp theo Đỗ Long tìm hỏi những nhân chứng lúc ấy, những người này chứng kiến tình huống cũng rất hữu hạn, thứ bọn họ thấy, nghe được cũng chỉ là mấy bóng đen cầm gậy chạy trốn cùng với tiếng vỡ kính và còi báo động chói tai thôi.
Tuy nhiên Đỗ Long từ những manh mối vụn vặt này tìm ra những thứ có chút hữu dụng.
Đỗ Long hỏi một người bán thức ăn nhanh:
- Ông bảo lúc nghe được tiếng kính bị vỡ và còi cảnh báo thì những người kia chạy mất?
Ông chủ nói:
- Đúng vậy, lúc tôi nghe thấy những âm thanh đó liền ngẩng đầu lên, kết quả là nhìn thấy những người đó nhanh chân chạy trốn.
Đỗ Long tiếp tục truy vấn:
- Ông không nhìn thấy bọn chúng lấy đồ từ trong xe à?
Ông chủ lắc đầu nói:
- Cũng không có chú ý cái đó, có lẽ bọn họ rất nhanh tay phá xe lấy đồ rồi chạy mất.
Đỗ Long lại hỏi người mất tài sản, ông ta nói:
- Không thể vậy được, ví tiền và di động của tôi là đặt trong ngăn xe, cho dù bọn chúng có nhanh tay đến mấy cũng không có khả năng vừa phá cửa xong liền lấy được đồ rồi? Ít nhất cũng phải lục soát một chút chứ, chẳng lẽ bọn chúng nhìn thấy tôi bỏ mấy thứ đó vào ngăn à?
Đỗ Long lại hỏi vài nhân chứng, bọn họ đều tỏ vẻ nghi phạm vừa đập xe xong đã chạy mất, gần như không có dừng lại, thường là đợi lúc mọi người còn chưa biết chuyện gì xảy ra thì bọn chúng đã chạy xa, cho nên không có cách nào đuổi kịp được.
Nghi vấn của Đỗ Long càng lúc càng lớn. Hắn và Triệu Thông Quốc cũng đã thí nghiệm một chút, cho dù hai người hợp tác thì việc thò tay lấy đồ từ cửa kính xe bị đập đều cần phải có thời gian giảm xóc, nếu thứ đó để lẫn lộn với thứ khác hoặc nhét ở trong cùng thì cần thời gian nhiều hơn, đập xe xong rồi bỏ chạy rõ ràng là một điểm đáng ngờ.
Lực chú ý của Đỗ Long trở lại chiếc xe bị phá, vốn tưởng rằng mấy vụ phá xe này không cần kỹ thuật gì cả nhưng hiện tại xem ra thật đáng nghiên cứu một chút.
Triệu Thông Quốc thấy Đỗ Long cẩn thận nghiên cứu cửa kính xe, cậu ta liền bảo:
- Đại đội trưởng, anh đang tìm cái gì vậy? Theo tôi thấy bọn người này chính là mấy kẻ còn sót lại trong đám Chung Ích Toàn, thấy đại ca mình bị bắt liền cố ý làm chút việc hòng giúp đại ca mình thoát tội!
Đỗ Long lắc đầu nói:
- Việc này không đơn giản như vậy. Bọn người Chung Ích Toàn đã cung khai, chứng cớ vô cùng xác thực, không có khả năng lật lại bản án, hơn nữa theo tôi được biết y cũng không còn đồng đảng nữa... Việc này hoặc là bắt chước, hoặc là... rất khả nghi.
- Khả nghi?
Triệu Thông Quốc nói:
- Có thứ gì khả nghi sao?
Đỗ Long nói:
- Tạm thời tôi còn không rõ lắm, chờ tôi rõ sẽ nói cho cậu biết.
Triệu Thông Quốc đành phải buồn bực nhìn Đỗ Long cẩn thận kiểm tra từng chiếc xe một. Đột nhiên Triệu Thông Quốc giật mình nói:
- Tôi biết rồi, lũ này toàn phá xe Nhật cả, hay đám đó là người yêu nước?
Đỗ Long lắc đầu nói:
-Tại trong nước mình mà cướp bóc thì tính là người yêu nước gì hả? Muốn cướp thì đi Nhật Bản ấy, mang đạn hạt nhân theo cũng chẳng sao cả... Thôi, nói xa quá rồi, trở lại vụ án này... Tuy rằng các xe bị phá toàn là xe Nhật cả, nhưng điều này cũng không chứng minh nghi phạm có chứng phân biệt dân tộc. Thực tế thì rất nhiều kẻ trộm đều thích nghía các xe Nhật, bởi vì dễ trộm dễ bán, nó đã sớm thành diễn viên chính trong các vụ trộm ô tô rồi, các vụ án nhằm vào xe Nhật cũng rất nhiều.
Triệu Thông Quốc nói:
- Nhưng vụ của chúng ta là đập cửa kính xe rồi cướp đồ bên trong mà, cũng không có liên quan gì đến việc trộm xe chứ?
Đỗ Long lắc đầu nói:
- Triệu Thông Quốc, cậu không cần có kết luận nhanh như vậy. Vụ án này phức tạp hơn cậu nghĩ nhiều.
Triệu Thông Quốc ồ một tiếng, nói:
- Vậy sao? Tôi thật nhìn chưa ra đấy...
Đỗ Long cười nói:
- Cậu đấy à, chính là nóng vội chút. Nếu Thẩm Băng Thanh ở đây thì nhất định cậu ta sẽ phát hiện ra vấn đề ...
Nhắc Tào Tháo Tào Tháo đến, Thẩm Băng Thanh đi bằng xe taxi, vừa xuống xe cậu ta liền giải thích:
- Khuya quá rồi, bên đó cũng không dễ thuê xe, mai nếu tôi có thời gian sẽ mua một chiếc xe máy... Thế nào, có manh mối sao?
Đỗ Long cười chỉ một chiếc xe Honda bị phá trước mặt, nói:
- Cậu tự xem một chút đi. Triệu Thông Quốc, chúng ta cá mười đồng đi? Nếu Thẩm Băng Thanh phát hiện ra manh mối khác thì cậu sẽ thua.
Triệu Thông Quốc nói:
- Cá thì cá, chỉ có mười đồng thôi mà. Thẩm Băng Thanh, cậu đừng để ý chúng tôi, cứ nhanh chóng tra án đi...
Thẩm Băng Thanh nghi ngờ liếc nhìn bọn họ một cái rồi bắt đầu nghiêm túc điều tra hiện trường, chỉ chốc lát cậu ta liền có phát hiện, nói:
- Kỳ quái, trên khe hở cửa xe này có vết trầy rất mới, giống như là có người từng cạy cửa rồi. Chẳng lẽ không cạy được cửa nên phá kính?
Thẩm Băng Thanh vừa mới nói xong liền phủ định kết luận của mình, y lắc đầu nói:
- Không đúng, vết cạy này chỉ có một đường, hẳn là cửa rất dễ dàng bị nạy ra. Có thể cái cửa này bị cạy rồi mới bị đập vỡ kính, chuyện này thật quái.
Đỗ Long cười híp mắt nhìn Triệu Thông Quốc. Triệu Thông Quốc nói:
- Nói không chừng thì nó đã bị trầy từ trước rồi thì sao? Chỉ là điều này cũng không thể chứng minh cái gì được.
Đỗ Long cười nói:
- Một chiếc xe thì không thể chứng minh cái gì cả, nhưng nếu liên tiếp hai mươi mấy chiếc xe bị phá đều như vậy thì sao?
Triệu Thông Quốc chỉ có thể thừa nhận chính mình thua, cậu ta nói:
- Như vậy... Nghi phạm cạy cửa rồi mới đập... Chuyện này có thể nói lên cái gì đây?
Truyện khác cùng thể loại
44 chương
116 chương
125 chương
14 chương
90 chương