Cảnh Lộ Quan Đồ
Chương 852 : Ngày hôm sau
Người phản đối là Phùng Trọng Bằng, gã không hiểu tại sao Dương Xương Hiền và Hồ Thông Viễn lại không tìm cách ngăn cản Đỗ Long. Cứ coi như bốn phiếu đối ba phiếu thì cũng vẫn còn cách xoay chuyển mà. Chỉ cần sau này đến chỗ Cục trưởng nói chuyện phiếm một chút, không chừng ngọn lửa đầu tiên này của Đỗ Long n sẽ bị dập tắt. Việc này mà đã được thông qua thì sau này sẽ trở thành lệ thường, muốn thay đổi cũng khó.
Thật ra thì Dương Xương Hiền và Hồ Thông Viễn đều có kế hoạch của riêng mình. Bọn họ về cơ bản thì cũng chẳng thèm coi trọng một chiếc xe. Cái mà bọn họ đang nhăm nhe là vị trí hiện giờ của Đỗ Long. Muốn giành được vị trí đó mà chỉ hạ Đỗ Long xuống thôi thì chưa đủ, còn phải đề phòng những người cũng có ý đồ như vậy nữa. Vậy nên sách lược của bọn họ là không cầu mà có công, nhưng cầu rồi mà vẫn không được.
Đỗ Long lập tức lại bắt đầu thảo luận vấn đề thứ hai. Đây là vấn đề tỉ lệ xảy ra các vụ án trị an của thành phố Lỗ Tây khá cao, nhưng tỉ lệ phá án thì lại hơi thấp.
Nghe đến đề tài thảo luận, cảm giác đầu tiên của Dương Xương Hiền chính là Đỗ Long muốn xuống tay với gã rồi. Sau khi Đỗ Long liệt kê một loạt các số liệu thì gã biện bạch: - Gần đây tỉ lệ xảy ra các vụ án cao, nhưng tỉ lệ phá được án lại thấp. Nguyên nhân chủ yếu là do vụ án đập xe liên hoàn vẫn chưa phá được, số liệu tích lũy lại chắc chắn sẽ có thay đổi. Chỉ cần phá được vụ này thì tỉ lệ phá án tự nhiên sẽ lại cao lên thôi.
Hồ Thông Viễn lập tức nói: - Nói nghe dễ dàng vậy? Vụ này đã kéo dài trong bao lâu rồi? Nếu dễ dàng như vậy thì đã phá xong sớm rồi.
Mặt Dương Xương Hiền nhất thời đỏ lên, gã làm sao tình nguyện để lại nhược điểm dễ bị người khác công kích như vậy chứ? Gã trầm mặt nói với Đỗ Long: - Đại đội trưởng, tại sao tối qua đang hành động nửa chừng thì lại thôi? Tôi nghe nói là do một cô gái.
Đỗ Long nói: - Cô gái đó chỉ là một phần nguyên nhân thôi. Việc tôi thay đổi ý kiến thực ra là do tôi cảm thấy Hầu Hạp và thủ hạ của gã không giống như là nghi phạm đi đập xe cướp đồ.
Dương Xương Hiền “hắc” một tiếng nói: - Không biết từ đâu mà Đại đội trưởng nhìn ra được Hầu Hạp và thủ hạ của hắn không giống nghi phạm?
Đỗ Long nói: - Cái này cũng dễ phân tích thôi. Hầu Hạp gia sản to lớn, chẳng có lí do gì mà phái thủ hạ đi đập xe chơi cả. Hơn nữa tôi phát hiện ra là gã quản lí thủ hạ rất nghiêm khắc, bọn chúng không dám động một tí là gây chuyện ở địa bàn của mình, huống hồ xe bị đập thì đầy ngoài đường? Vì thế tôi cho rằng vụ án đập xe không có liên quan gì đến Hầu Hạp và thủ hạ của gã. Để tránh lâm vào cảnh bị động, tôi đã ra lệnh cho mọi người rút lui.
Dương Xương Hiền lạnh nhạt nói: - E là lí do này rất khó khiến mọi người hài lòng. Vừa nãy tôi đi lên có không ít người đang oán trách, nói rằng ý kiến của bọn họ không được coi trọng.
Đỗ Long nói: - Tôi có thể hiểu được tâm lí muốn nhanh chóng phá được án của mọi người. Nhưng chúng ta vừa không thể buông tha một kẻ xấu vừa không thể bắt nhầm người tốt. Tạm thời cứ gác vụ án này lại đã, đợi tôi tra được manh mối chính xác rồi nói tiếp vậy.
Trong lòng mọi người đều không cho là đúng, nhưng cũng không muốn tranh luận với Đỗ Long nữa. Đỗ Long bắt đầu giới thiệu về những ý tưởng mới trong quản lí trị an, hắn hi vọng mọi người thông qua những ý tưởng mới của mình mà cố gắng, nâng thành phố Lỗ Tây lên một tầm cao mới.
Quản lí Đại đội trị an và mọi điều tốt xấu trong trị an xã hội đương nhiên là những việc mà Đỗ Long quan tâm nhất. Nhưng cho dù kế hoạch có tốt đi chăng nữa thì cũng phải có người có năng lực thực hiện. Dương Xương Hiền và Hồ Thông Viễn hiển nhiên sẽ không thật lòng giúp Đỗ Long, bọn họ không cản trở hắn đã là may lắm rồi.
Đỗ Long đưa ra ý kiến chỉnh đốn một vài vấn đề trong phạm vi chức vụ của hắn, thông qua việc thảo luận của mọi người thì có việc đã được thông qua. Có việc gặp chút khó khăn trong việc thi hành ,nên tạm thời bị bác bỏ hoặc gác lại.
Khi cuộc họp sắp kết thúc, Tống Tường Bình đề nghị: - Lâu rồi Đại đội trị an chúng ta không triển khai hoạt động học tập chính trị. Tôi đề nghị chiều hôm nay mọi người đến đây để tìm hiểu một chút về các chỉ thị cũng như tinh thần mới của cấp trên, tốt nhất là mỗi tuần nên có thời gian cố định để học tập một chút.
Đỗ Long nói: - Đại đội trị an không có thời gian học tập cố định à? Uhm, sau này cứ cố định chiều thứ ba thì mở cuộc họp để học tập đi. Nếu có việc gì làm chậm trễ thời gian thì có thể hoãn đến chiều thứ tư, mọi người còn việc gì nữa không? Không có thì tan họp.
Tan họp xong, Đỗ Long gọi Tống Tường Bình và Hoàng Lễ Đạt lại. Hắn muốn hai người này đưa hắn đi tuần tra một chút các cơ quan của Đại đội trị an.
Rất nhiều nhân viên cảnh sát trị an thấy lãnh đạo mới không những còn trẻ như vậy mà còn dễ nói chuyện, liền đánh bạo đưa ra không ít ý kiến và đề nghị. Đỗ Long dùng di động lưu tất cả lại, hành động này của hắn lập tức đã kéo gần quan hệ với những người trẻ tuổi kia.
- Đại đội trưởng… Âu Dương Đình rụt rè giơ tay nói: - Thành phố Lỗ Tây có rất nhiều người là từ bên ngoài đến, hầu hết đều không làm giấy tạm trú. Để tiến hành tốt công tác quản lí trị an, tôi cho rằng nên tăng cường tuyên truyền cho phương diện này, đồng thời triển khai sâu rộng hoạt động của các cơ sở làm giấy tạm trú.
Đỗ Long cười nói: - Uhm, ý kiến này rất hay. Đội phó Hoàng, cô gái này là một nhân tài đấy. Tôi sẽ bàn bạc với các vị lãnh đạo một chút xem có thể làm tuần tra trị an cùng với giấy tạm trú không. Cố gắng đăng kí từng người ngoại lai vào trong hồ sơ, không chừng sẽ có thu hoạch không nhỏ đâu.
Hoàng Lễ Đạt cười ha hả nói: - Đúng vậy. Âu Dương Đình, cô mau chóng đem những ý kiến của mình viết lại rồi báo cáo lên đi. Nếu như bàn bạc thông qua được, thì cô có đủ can đảm phụ trách nhiệm vụ gian khổ này không?
- Có! Âu Dương Đình lấy hết dũng khí, lớn tiếng trả lời, sau đó lại nhỏ giọng nói: - Nhưng tôi vừa mới tới, không hiểu tình hình cho lắm. Tôi càng muốn làm một tên lính quèn, làm nhiều công việc cơ bản.
Hoàng Lễ Đạt cười lớn, mọi người xung quanh cũng cười rộ lên, Đỗ Long gật gật đầu tán thưởng Âu Dương Đình. Cô gái này thoạt nhìn có vẻ hướng nội, nhưng nói năng rất có chừng mực, xem ra quan hệ của cô với mọi người cũng rất tốt.
Khi đến chỗ của Triệu Thông Quốc, cậu ta thấy rất khó hiểu về việc bỏ dở hành động ngày hôm qua, cậu ta tức giận nói với Đỗ Long: - Đại đội trưởng, hành động hôm qua đang yên đang lành sao lại bỏ dở? Tôi và mọi người trong tổ hành động đều không tài nào hiểu được.
Đỗ Long cười nói: - Tâm trạng nóng lòng muốn bắt nghi phạm của mọi người tôi có thể hiểu được, nhưng chúng ta không thể bỏ qua một kẻ xấu, cũng không thể bắt oan một người tốt được. Tối qua tôi đã tự mình tiếp xúc với A Phi và Hầu Hạp rồi. Tôi thấy bọn chúng không phải là nghi phạm đập xe cướp đồ đâu. Để tránh cho Đại đội chúng ta lâm vào tình thế bất lợi, nên tôi đã cho ngừng hành động. Mọi người cứ yên tâm, lưới trời tuy thưa nhưng khó lọt. Những kẻ đập xe cướp đồ sớm muộn gì cũng sẽ bị pháp luật trừng trị thôi.
Lời giải thích của Đỗ Long cũng không thể làm hài lòng Triệu Thông Quốc. Đỗ Long cũng không muốn nói chuyện nhiều với cậu ta.Cứ đi i rồi lại nói, một buổi sáng cứ thế trôi qua.
Buổi chiều học chính trị, Tống Tường Bình ở trên sân khấu nói về việc ổn định tinh thần, cuối cùng thì nêu một vài ví dụ. Nói về tầm quan trọng và tính có thể dự đoán trước được của việc ổn định theo những dữ liệu có trong video.
Chính quyền thị trấn nào đó bị đánh bom, một nhân viên công chức nào đó cố ý gây hỏa hoạn, một nhóm nhân viên doanh nghiệp tư nhân lớn nào đó gây rối loạn…
Tống Tường Bình nói từng ví dụ một. Bỗng nhiên video chuyển đến hình ảnh một vùng nông thôn nào đó ở Đông Bắc, Tống Tường Bình giải thích: - Việc này xảy ra gần đây ở một vùng của Đông Bắc.Hai thôn vốn kết thù kết oán đã lâu, cuối cùng là đánh nhau hội đồng. Có hơn hai trăm người tham gia, thương vong rất nghiêm trọng. Việc trị an công cộng mang tính quần thể là khó giải quyết nhất. Cấp trên yêu cầu chúng ta làm tốt công tác phòng trừ, quản lí và khai thông. Không được để những chuyện như vậy xảy ra ở khu vực trực thuộc quản lí của chúng ta.
Đỗ Long hoàn toàn không nghe thấy Tống Tường Bình đang nói gì cả, hắn chỉ đang nhìn khuôn mặt đầy kích động và phẫn nộ trong video. Hắn biết người này, gã không phải là cảnh sát sao? Sao lại trở thành kẻ chủ mưu của một vụ đánh nhau tập thể chứ?
Truyện khác cùng thể loại
67 chương
54 chương
39 chương
28 chương
108 chương
5150 chương
14 chương
125 chương