Cảnh Lộ Quan Đồ
Chương 830 : Mèo hoang nhỏ mạnh mẽ
Đỗ Long thấy Hạ Hồng Quân cứ kiên quyết là phải cứu Tuyết Mai trước, hắn nói:
- Được rồi, vậy...tôi và anh đi cứu người. Vương Bá, cậu xem chừng bọn chúng. Đặc biệt là hai người phụ nữ này, phải cẩn thận đấy...
Hạ Hồng Quân đã từng lĩnh giáo sự lợi hại của hai con hổ cái này, anh ta nói:
- Trói họ lại với nhau, bịt miệng bịt mắt lại, để xem họ còn có thể giở trò gì được.
Hạ Hồng Quân không hề thương hoa tiếc ngọc cầm lấy dây thừng trói Cơ Dã Diệu Tử và Điền Trung Phương Tử trên ghế. Đây cũng được coi là ưu đãi rồi, mấy người Cát Quân còn phải nằm trên đất giống như là lợn chết.
- Không được lộn xộn, ngoan ngoãn ngồi ở đây đợi chúng tôi quay lại.
Đỗ Long cười híp mắt vỗ vỗ mặt Cơ Dã Diệu Tử và Điền Trung Phương Tử. Hắn đang muốn đem miếng giẻ rách không biết kiếm từ đâu ra để nhét vào miệng bọn họ thì Điền Trung Phương Tử nói:
- Bẩn chết mất, chúng tôi cam đoan không nói một câu nào, cũng không chạy trốn là được.
Đỗ Long cười nói:
- Vậy thì tốt. Vương Bá, nếu họ không nghe lời cậu cũng đừng khách khí với họ.
Vương Bá hừ lạnh một tiếng nói:
- Yên tâm đi, phụ nữ Nhật Bản dù có đẹp thì trong mắt tôi cũng chỉ giống như heo mẹ có chút thuận mắt thôi. Nếu họ làm bừa thì tôi sẽ khiến họ phải hối hận!
Đỗ Long và Hạ Hồng Quân rời khỏi phòng khách của Cát Quân, chỉ thấy có mấy người đang nằm ngoài hành lang đều là người Nhật mặc quần áo ngụy trang. Bọn chúng có người bị cắt yết hầu, có người thì cổ hoặc ngực nhuốm máu. Kiểu chết không giống nhau nhưng không hề phát ra âm thanh nào, có vẻ như những người này bị giết cùng một lúc.
Phía dưới lại thêm mấy thi thể nữa, đó là thuộc hạ vốn dĩ canh giữ ở cửa của Cát Quân, bị mấy người Đỗ Long đưa xuống đây rồi giết.
Một mình Đông Lâm ngồi ở đại sảnh với nhiều người chết như vậy, anh ta đã sớm sợ hãi rồi. Thấy mấy người Đỗ Long đến, anh ta lập tức tiếp đón nhiệt tình, Đỗ Long dùng một tay níu anh ta về phía trước nói:
- Đưa bọn tao đến địa lao giam giữ phạm nhân. Cát Quân bảo bọn tao đi dẫn người phụ nữ bị bắt tới.
Đông Lâm ồ lên một tiếng, ngoan ngoãn dẫn bọn Đỗ Long đi. Hạ Hồng Quân cử Đoàn Duệ Minh tiếp tục canh giữ ở cửa. Thực ra bây giờ trời đã tối, trong doanh trại ngoại trừ lính gác lưu động còn đang đi lại thì đa số mọi người đều ngủ rồi. Càng không có người đến quấy rầy việc tốt của lão đại, cho nên Đoàn Duệ Minh đứng ở đó cũng chẳng phải làm gì cả.
Gọi là địa lao nhưng thực tế lại là một tầng hầm nhỏ. Một nửa được trôn dưới đất, cửa thông gió thì vẫn lộ ra trên mặt đất. Trước lầu nhỏ có hai tên vệ binh đứng hút thuốc ngáp ngắn ngáp dài nói chuyện về phụ nữ. Thấy đám người Đỗ Long đi tới liền cảnh giác cầm lấy súng chỉa sang, quát hỏi:
- Ai đấy?
Đông Lâm nói:
- Cát Quân bảo chúng tôi tới dẫn cô gái kia đi.
Phía bên trong có một người đi ra, gã ta cười ha hả nói:
- Lão đại nói chuyện với mấy cô gái Nhật Bản xong rồi sao? Nhất định là bị hai con mụ kia khơi gợi tà hỏa đầy mình rồi, muốn bắt cô này đến để hạ hỏa đây. Có điều...lão đại kêu các anh đến đưa người đi, không nói với các anh điều gì sao?
Đông Lâm đang định lắc đầu, Đỗ Long đột nhiên nói câu gì đó, người nọ gật gật đầu nói:
- Đúng rồi, các anh đi theo tôi.
Đến Hạ Hồng Quân cũng không biết Đỗ Long nói gì. Hiện tại cũng không tiện hỏi, đành đi theo người nọ tiến vào địa lao.
Trong địa lao giam giữ không ít người, có điều đa số đều đang mê man, chỉ thỉnh thoảng vang lên vài tiếng rên rỉ. Trong không khí tràn ngập mùi tanh tưởi, khiến người ta gần như không thể hít thở được.
Bốn người đi tới gian cuối cùng. Khi người nọ đang mở khóa, Đỗ Long và Hạ Hồng Quân đều xuyên thấu qua cửa sắt nhìn vào bên trong. Chỉ thấy một người phụ nữ mập mạp mặc trang phục bản địa cuộn ở góc tường. Trên tay chân cô đều bị còng xiềng xích. Xiềng xích kéo dài trên mặt đất, chỉ cần hơi cử động một chút thôi cũng sẽ phát ra âm thanh leng keng.
Sau khi mở cửa, gã nọ không vào mà cười dài nói:
- Cô ta thật sự rất đanh đá.Các anh tự vào đi, cẩn thận không sẽ bị cô ta cắn đấy.
Đỗ Long và Hạ Hòng Quân đi vào. Ngô Tuyết Mai nhìn như ngủ, kỳ thực sớm đã biết có người bước vào. Cô phủ phục trên mặt đất, cũng không biết là ai đi vào. Khi hai người đến bên cô, Ngô Tuyết Mai nhảy dựng lên, quơ xiềng xích ném về phía ót Đỗ Long.
Đỗ Long giơ tay lên đỡ, xiềng xích bị chặn lại, sau đó xích sắt lại đánh về phía ót hắn. Hạ Hồng Quân cả kinh, muốn giúp đỡ thì đã muộn rồi. Chỉ thấy không hiểu sao cơ thể Đỗ Long trùn chân xuống rồi trượt, bất ngờ tránh được.
Ngô Tuyết Mai còn chưa thấy rõ người trước mặt là Hạ Hồng Quân. Cô hét lên một tiếng, xoay người đem xích sắt quét ngang, muốn đánh Đỗ Long đang trốn sau lưng cô.
Đỗ Long xuỵt một tiếng, bắt lấy xiềng xích. Mượn ưu thế chiều cao, hướng về phía trước nhấc hai tay Ngô Tuyết Mai lên. Sau đó chuyển đến sau lưng Ngô Tuyết Mai, dẫm chân lên hai xiềng sắt dưới chân cô, khiến cô không thể xoay người được nữa. Đồng thời tay của hắn chúi xuống phía dưới. Ngô Tuyết Mai kinh hô một tiếng, hai tay giơ về phía sau, cái eo nhỏ cũng bị Đỗ Long ôm lấy từ phía sau. Hai khuỷu tay Ngô Tuyết Mai hướng lên trời, bộ ngực cao thẳng lên, không thể động đậy được nữa.
Hạ Hồng Quân vốn định lên tiếng nhắc nhở cô đấy là người một nhà. Đỗ Long suỵt một tiếng khiến anh ta thu lời lại. Chỉ thấy Đỗ Long ôm Ngô Tuyết Mai. Sau khi chân đạp lên xích sắt khống chế được cô, hắn dán vào lỗ tai cô ngửi một hơi. Dùng âm thanh đáng khinh nói một câu, những người ngoài cửa được xem chuyện vui thì cười ha hả.
Ngô Tuyết Mai càng ra sức giãy dụa, vì cô hiểu lời của Đỗ Long...tên này nói:
- Con mèo hoang nhỏ này thực sự rất hấp dẫn...Thật là thơm...
Đỗ Long đứng sau lưng cô cảm nhận được một cách rõ ràng cơ thể tràn đầy sức sống của cô có thể làm lay động lòng người thế nào.
Trong tiếng cười, Đỗ Long thấp giọng nói bên tai Ngô Tuyết Mai:
- Tôi là Đỗ Long bạn của Mèo rừng. Đứng trước mặt cô chính là Mèo rừng. Chúng tôi tới cứu cô, bình tĩnh một chút, đừng để lộ ra.
Ngô Tuyết Mai vừa mừng vừa sợ, cẩn thận nhìn Hạ Hồng Quân trước mặt. Tuy rằng trên mặt hóa trang một chút, tuy nhiên gương mặt tròn và cặp kính kia thì rất quen thuộc. Ngô Tuyết Mai thông minh sắc sảo, cô không lập tức ngưng giãy dụa, cũng không lên tiếng chào hỏi mà chỉ giảm lực giãy dụa, miệng cũng mắng thổ phỉ lưu manh loạn cả lên.
Hạ Hồng Quân đi tới, cùng với Đỗ Long mỗi người cầm một cánh tay Ngô Tuyết Mai. Dưới sự ra sức giãy dụa của cô, dẫn cô ra khỏi địa lao.
Sau khi đi xa khỏi địa lao, Hạ Hồng Quân mới buông tay ra vui mừng nói:
- Tuyết Mai, cô không sao chứ? Chúng tôi đến chậm một bước, hại cô phải chịu khổ rồi!
Ngô Tuyết Mai vui mừng nói:
- Không, là do tôi vô dụng, hại mọi người mạo hiểm vì tôi. Mọi người trà trộn vào bằng cách nào đấy? Những người khác không sao chứ?
Hạ Hồng Quân nói:
- Tất nhiên là mọi người đều không sao. Hiện tại chúng tôi đã bắt được Cát Quân, đợi tên tiểu tử này làm xong việc chúng ta sẽ lập tức rời đi.
Đỗ Long cười hì hì nói:
- Thật xin lỗi, tiểu Mai. Vừa rồi tôi cũng là bất đắc dĩ, mong cô lượng thứ.
Ngô Tuyết Mai nói:
- Coi như tôi xui xẻo... Đội trưởng nói anh rất lợi hại, tôi còn không tin tưởng lắm, không ngờ anh thật sự không tệ. Tuy nhiên hai chiêu vừa rồi không phải là khả năng thực sự của tôi, nếu rảnh thì tôi sẽ đọ sức với anh.
Đỗ Long cười nói:
- Không thành vấn đề. Chỉ cần rời khỏi Tam giác Vàng, lúc nào tôi cũng có thể tiếp cô được.
Truyện khác cùng thể loại
67 chương
54 chương
39 chương
28 chương
108 chương
5150 chương
14 chương
125 chương