Cảnh Lộ Quan Đồ
Chương 816 : Tù binh
Đỗ Long lại không hề để ý đến liền cười nói:
- Mèo rừng? Hồng quân, biệt hiệu của anh là mèo rừng sao? Biệt hiệu này thật đáng yêu.
Đỗ Long thần kinh không ổn định hoặc là nói không biết sống chết khiến Hạ Hồng Quân thực sự không nói dược gì. Phía dưới người nọ lại lớn tiếng nói:
- Bốn người đi lên, trói bọn chúng lại. Mèo rừng và Đỗ sở trưởng hai người nghe rõ đây, bắt được mấy đứa đàn em đều không có lợi gì đâu. Ngoan ngoãn nghe lời, tôi sẽ dẫn hai người đi gặp lão đại.
Phía dưới đi lên bốn tên trong đó hai tên cầm súng dí vào đầu Đỗ Long và Hạ Hồng Quân. Hai tên khác thì cực kỳ nhanh lục soát người bọn Đỗ Long. Sau khi mỗi tên cầm sợi dây, vòng qua cổ hai người về phía sau, trói bả vai rộng lớn của bọn họ lại. Ở trên hai cánh tay khẩn buộc sợi dây, sau đó bắt chéo hai tay về phía sau lưng.
- Trói chặt chút, hai tên này đều là nhân vật nguy hiểm đấy!
Người nọ đứng ở phía dưới dặn dò.
Hai người kia trả lời một tiếng, dùng sức nhấc hai tay đang bị trói đang xen ở sau hướng lên trên. Vòng dây thừng qua cổ, sau đó lại vòng lại sau lưng, cố định hai tay đang bị buộc chặt về phía đầu. Hai tay và thân thể của bọn Đỗ Long đều bị trói chặt, cuối cùng cũng không thể động đậy.
Sợi dây thừng thô ráp quấn chặt lên người. Hạ Hồng Quân tuy có một thân thể lợi hại, nhưng ở dưới họng súng lại không có đất dụng võ, chỉ có thể để mặc cho đối phương trói cứng lấy mình. Hai tay sau lưng bị kéo lên trên kiệt sức, một trận đau đớn mãnh liệt khiến anh ta trên mặt luôn mang theo nụ cười em bé cũng lộ ra một vẻ đau khổ.
Đỗ Long càng buồn bực, hừ một tiếng. Tuy nhiên đây chỉ là giả bộ. Bởi vì lúc đối phương buộc chặt, Đỗ Long đã vận khí thân thể, toàn thân phồng lên tựa như khí cầu. Chỉ cần hắn buông lỏng khí, dây thừng buộc chặt ở trên người sẽ trở nên nới lỏng hoàn toàn, bất cứ lúc nào cũng đều có thể giãy ra. Hạ Hồng Quân mặc dù không có khí công có thể ỷ vào, nhưng con dao nhỏ giấu trong cổ tay áo cũng không bị phát hiện. Cho nên hy vọng giãy ra vẫn là tương đối lớn.
Sau khi hai người bị trói xong liền bị áp xuống lầu. Một người đàn ông khoẻ mạnh vẫn trốn trong bóng đêm cầm Desert Eagle chỉ vào hai người, đi đến trước mặt bọn họ. Người đó còn chưa mở miệng, Hạ Hồng Quân đã cười nhạt nói:
- Võ Lũng, mày vẫn như thế, chẳng tiến triển gì. Bọn tao đều bị trói thành như vậy, mày còn cầm súng chỉ vào bọn tao để làm gì? Cẩn thận chớ để lỡ tay, bằng không Cát Quân sẽ xẻ thịt mày!
Cái người tên là Võ Lũng nhìn chằm chằm Hạ Hồng Quân hai cái, đột nhiên tiến lên kéo ngụy trang trên mặt Hạ Hồng Quân xuống, như thế sẽ nhìn thấy rất rõ ràng. Võ Lũng cười ha hả, nói:
- Đúng là mày, mọi người mau lại đây coi này. Cái tên bị trói như một cái bánh chưng chính là mèo rừng danh tiếng lẫy lừng! Mèo rừng ơi là mèo rừng, nghe người ta nói mày đã xuất ngũ, tao và lão đại đều rất tiếc. Không ngờ mày lại tự dẫn mình tới cửa. Đúng thật là lưới trời tuy thưa nhưng khó lọt!
Hạ Hồng Quân tuy bị trói chặt, nhưng anh ta lại vẫn ưỡn ngực, dùng ngữ khí ở trên cao, cười nhạt nói:
- Câu nói lưới trời tuy thưa nhưng khó lọt là dùng cho chúng mày, cứ chờ mà xem. Những kẻ chế thuốc buôn ma túy đều không có kết cục tốt.
Võ Lũng cười ha hả nói:
- Đã rơi vào tay chúng tao rồi, còn dám mạnh miệng như vậy. Đợi gặp được lão đại, sẽ có chuyện vui rồi. Hy vọng mày có thể kiên trì được lâu một chút... Chúng mày, tiếp đón mèo rừng danh tiếng vang dội sao có thể khinh suất như vậy? Đi lấy hai bộ xiềng xích đến đây, một cái còng tay một cái còng chân. Như vậy thì tiểu mèo hoang này mới có thể ngoan ngoãn cùng chúng ta đi gặp lão đại!
Người xung quanh cười ha hả, đều hưng phấn nhìn Hạ Hồng Quân bị dây thừng trói chặt trước mắt. Dáng người không cao và gương mặt như em bé của anh ta khiến anh ta hoàn toàn chẳng có điểm gì giống với mèo rừng trong truyền thuyết. Tuy nhiên dưới tình huống như thế, Hạ Hồng Quân vẫn giữ tư thế ngẩng đầu ưỡn ngực, lập tức khiến tất cả mọi người đều cảm nhận được chỗ phi phàm của anh ta.
Mèo rừng cả đời này vẫn là lần đầu tiên bị bắt, Võ Lũng đắc ý thưởng thức một lần. Lúc này mới nhìn lại Đỗ Long, gã ta tháo kính mắt của Đỗ Long xuống, quan sát một chút cười nói:
- Sở trưởng Đỗ, lão đại của chúng tôi ngưỡng mộ anh đã lâu. Nghe nói anh đã rời xã Mãnh Tú. Lão đại đang định mở đường của xã Mãnh Tú, anh lại đưa mình tới cửa, có phải đây là ý trời hay không?
Đỗ Long cười nhạt nói:
- Ông trời sẽ không để loại người như chúng mày cười lâu đâu, cứ chờ xem. Phi cơ đại pháo của chính phủ Myanmar lập tức sẽ bay tới.
Võ Lũng cười ha hả, nói:
- Chính phủ Myanmar? Đừng nói giỡn. Các quan lão đó thả cái rắm chúng tôi đều rất rõ. Nếu như bọn họ thật sự dám đến, chúng tôi sớm đã biết rồi.
Đỗ Long trong lòng vừa động, Hạ Hồng Quân đã nói:
- Chúng mày có được tin tức từ chính phủ Myanmar?
Võ Lũng cười nói:
- Gần đúng. Chính phủ chúng mày muốn bắt Lương tiên sinh trở về, lão đại đã sớm biết việc này. Cho nên trong khoảng thời gian này, người đến từ phương Bắc chúng tao đều đặc biệt cẩn thận, phát hiện là đánh bậy đánh bạ. Còn về phần sở trưởng Đỗ thì đúng là niềm vui bất ngờ.
Hạ Hồng Quân trong mắt lộ ra thần sắc vui mừng. Cho dù lần này chắc chắn chết, chỉ cần nghe được không phải chiến hữu ngày xưa bán rẻ mình, Hạ Hồng Quân có chết cũng không oán hận.
Tay chân Hạ Hồng Quân đã bị khóa xiềng xích. Xiềng xích nặng nề đối với Hạ Hồng Quân mà nói không coi là gánh nặng quá nặng. Tuy nhiên cái khóa trên xiềng xích chân lại chính là hạn độ lớn nhất, hạn chế tự do của anh ta. Từ giờ anh ta chỉ có thể bước những bước nhỏ, phản kháng hay gì gì đó thì đừng có nằm mơ.
Đỗ Long thì không nạp liệu ngoài định mức. Bởi vì hắn tuổi còn rất trẻ, hơn nữa danh tiếng cũng vang dội không kém mèo rừng. Bọn Võ Lũng cũng không coi Đỗ Long ra gì.
Đây chính là cơ hội của Đỗ Long. Cho nên khi hai người bị xô đẩy lên thùng xe của một chiếc xe bán tải, Hạ Hồng Quân bất đắc dĩ nhìn lại Đỗ Long. Kế hoạch có thể thành công hay không phần lớn đều phải dựa vào Đỗ Long rồi.
Đỗ Long nói:
- Đừng lo lắng, trước khi anh gặp Cát Quân, những người này sẽ không làm gì được chúng ta đâu.
Võ Lũng ngồi ở phía trước quay đầu lại quát:
- Không được phép nói chuyện, bằng không tao sẽ bịt miệng chúng mày lại!
Đỗ Long ngậm miệng lại, tiếp theo là tiểu Thất bị đẩy lên xe. Gã nhìn bọn Đỗ Long cười khổ nói:
- Hai người hại tôi thảm rồi...
Thùng xe của xe bán lại trèo lên vài tên vác súng. Bọn chúng nói tiếng địa phương, thỉnh thoảng liếc mắt nhìn lại Hạ Hồng Quân đang ngồi xổm ở trong xe. Phỏng chừng cái bọn chúng nói đúng là mèo rừng của một thời huy hoàng.
Bốn chiếc xe bán tải thừa dịp đêm tối rời khỏi trấn nhỏ, chạy về phía vùng núi càng lúc càng sâu. Hạ Hồng Quân và Đỗ Long dọc đường đi bị soi xét chặt chẽ. Những tên đó cách một trận lại kiểm tra tình hình dây thừng trên người bọn Đỗ Long. Cơ hội chạy thoát rất lớn mà Đỗ Long đã nói vẫn chưa xuất hiện.
Ổ trú của Cát Quân là một nơi có tên là Bãi Đông. Trong một lầu trúc lớn chính là đại bản doanh cất dấu Cát Quân. Bốn chiếc xe bán tải tiến vào đại bản doanh, dừng ở một lầu trúc đặc biệt cao lớn. Võ Lũng dẫn người áp Đỗ Long và Hạ Hồng Quân đi vào lầu trúc. Lúc này trời còn chưa sáng, bầu trời phía đông dày đặc sương, hình như trời sắp mưa.
Võ Lũng kích động giành lên lầu trước, vỗ mạnh vào cánh cửa la hét:
- Anh Quân, anh xem ai tới rồi này? Anh Quân, mau ra đây!
Cát Quân thật ra không có ngủ, y đã nhận được tin tức báo đã bắt sống mèo rừng và Đỗ Long, hưng phấn đến mức hoàn toàn không thể ngủ được. Những khổ nhục ngày xưa ở trong tay mèo rừng hiện lên trước mắt. Thù này... Cuối cùng có thể báo rồi! Thật không ngờ mèo rừng cũng sẽ có ngày hôm nay...
Võ Lũng vỗ cửa, Cát Quân liền kéo cửa ra. Y sa sầm mặt nói:
- Gào cái gì? Người ở đâu?
Truyện khác cùng thể loại
711 chương
12 chương
102 chương
92 chương
496 chương