Cảnh Lộ Quan Đồ
Chương 702 : Ôm Phượng mà ngủ
Nghe được âm thanh quen thuộc, ngược lại Đường Lệ Phượng càng giãy dụa kịch liệt, người nọ giật lấy gậy tròn trong tay cô, ném qua một bên, xoay người cô lại. Quần áo màu đen và mũ màu đen đều rất quen thuộc, Đường Lệ Phượng hoảng sợ nhìn hắn, cả người run rẩy, không phản kháng, bởi vì cô biết, phản kháng cũng vô ích, ngược lại sẽ càng nhục nhã hơn.
-Chỉ cần cô cam đoan không la lên, tôi sẽ bỏ tay ra
Người bịt mặt nói.
Khóe mắt Đường Lệ Phượng tràn ra những giọt nước mắt bi thương, tình hình bây giờ cũng tương tự như hai tháng trước, cô gật gật đầu, người bịt mặt quả nhiên bỏ tay ra. Đường Lệ Phượng cắn răng hỏi:
-Chu Dịch Thăng! Anh vào đây bằng cách nào?
Đỗ Long cười nói:
-Tôi biết mở khóa, cho nên cô không cần cho người thay khóa nữa, điều đó vô dụng thôi, ngược lại sẽ làm người khác nghi ngờ...
Đường Lệ Phượng cắn răng nói:
-Tháo mặt nạ của anh xuống, tôi chán ghét cái mặt nạ này, nó sẽ làm cho tôi gặp ác mộng đấy.
Đỗ Long bỏ mặt nạ xuống, Đường Lệ Phượng thấy đúng là hắn thì hừ lạnh một tiếng, nói:
-Không phải anh đi cùng bọn họ rồi sao? Còn đến tìm tôi làm gì?
Đỗ Long cười nói:
-Bọn họ có niềm vui riêng của mình rồi, tôi đến tìm cô để nói tiếp chuyện sáng nay.
Đường Lệ Phượng lạnh lùng nói:
-Chúng ta chẳng có gì để nói cả.
Đỗ Long cười nói:
-Không muốn nói? Vậy có nghĩa là...cô thấy điều khoản sáng nay tôi nói có tính khả thi sao?
Đường Lệ Phượng thoáng chốc nhớ lại điều khoản hống hách tràn đầy chủ nghĩa nam tử mà Đỗ Long đề xuất sáng nay, cô bực tức nói:
-Anh đừng nằm mơ, tôi tuyệt đối sẽ không đáp ứng.
Đỗ Long nói:
-Cô vẫn ngang bướng như thế, hà tất phải như thế?
Đường Lệ Phượng oán giận nói:
-Anh không cần nói nữa, dù anh có dùng cách gì tôi cũng không khuất phục đâu. Anh muốn cưỡng gian tôi phải không? Nếu đã đến rồi thì tôi cũng coi như mình bị chó cắn vậy!
Đỗ Long có chút bất lực nói:
-Tiểu Phượng, trong lòng cô tôi thật sự xấu xa như vậy sao? Cô yên tâm, tối nay tôi sẽ không ép buộc cô, tôi chỉ muốn xác nhận xem vết thương ở chân cô đã khỏi chưa? Tôi còn mang theo lọ dầu hoa hồng đến, tôi có thể xoa cho cô.
Đường Lệ Phượng bày ra bộ dạng anh muốn làm gì thì làm tôi không quan tâm, Đỗ Long thấy thế cũng không khách khí, hắn nâng chân trái cô lên, thấy chân cô hơi sưng một chút. Đây là do cả một ngày ngồi xe, chân cô không được điều trị, khí huyết không thông nên dẫn đến ứ đọng.
Đỗ Long đổ ít dầu ra lòng bàn tay, sau đó thuần thục xoa lên mắt cá chân Đường Lệ Phượng. Ban đầu Đường Lệ Phượng hơi đau một chút, rất nhanh sau đó cảm giác nóng hừng hực nơi mắt cá chân, cảm giác ban đầu nhanh chóng biến mất.
Đỗ Long xoa chân cho cô khoảng 10 phút, máu đọng nhanh chóng tan ra, Đỗ Long cười nói:
-Được rồi, dùng nước nóng ngâm khoảng 10 phút tụ huyết sẽ tan ra, cam đoan sáng mai sẽ không thấy dấu vết gì nữa, tuy nhiên không nên vận động mạnh trong một tuần.
Đường Lệ Phượng không nói gì, Đỗ Long xuống giường, vào phòng tắm, có một chậu nước, hắn hạ nhiệt độ, sau đó xả nước ấm ra, rồi trở lại phòng ngủ, không khách khí ôm lấy Đường Lệ Phượng đưa đến phòng tắm, nhẹ nhàng đặt xuống.
Đường Lệ Phượng cắn chặt răng không nói lời nào, Đỗ Long cũng không có cách nào với cô, mặc cô ngâm mình trong nước, tự mình lấy vòi hoa sen tắm gội, không hề xem mình là người ngoài.
Đường Lệ Phượng quyết tâm phớt lờ Đỗ Long, nhưng vật nam tính**to lớn cứ lúc ẩn lúc hiện trước mặt khiến cô không nhị được lén nhìn vài lần. Cơ thể Đỗ Long vô cùng cường tráng, da thịt tỏa ra sức sống và hơi thở khỏe mạnh. Đường Lệ Phượng nhìn một chút, đột nhiên nghi ngờ hỏi
-Chu Dịch Thăng, năm nay anh bao nhiêu tuổi?
Đỗ Long ha hả cười nói:
-Cuối cùng cũng nói chuyện rồi sao? Tại sao lại hỏi tôi bao nhiêu tuổi? Đừng thấy tôi để râu mà tưởng tôi già, thực ra tôi còn rất trẻ.
Đường Lệ Phượng lạnh nhạt nói:
-Da của anh dưỡng không tệ, da của người hai mươi tuổi cũng không bằng được da của anh.
Đỗ Long âm thầm cảnh giác, nếu bị Đường Lệ Phượng vạch trần thân phận thật của hắn thì thật phiền toái, Đường Lệ Phượng không có cách nào biết thân phận Chu Dịch Thăng là giả, nhưng nếu cô biết hắn chính là Đỗ Long...
Nhân vật số một cấp Cục trưởng phải ở lãnh địa của nàng gây sức ép cho một cán bộ cấp phó phòng quả thực không cần tốn nhiều sức!
Đỗ Long cười nói:
-Tôi dưỡng da rất tốt, thuật song tu của tôi cũng không hề khoác lác.
-Thuật song tu?
Đường Lệ Phượng sửng sốt, lập tức tỉnh ngộ lại, cô hừ lạnh một tiếng nói:
-Oai môn tà đạo!
Đỗ Long cười nói:
-Rốt cục là oai môn tà đạo hay là chân lý mà khoa học vẫn chưa thể giải thích được...điều này chúng ta không cần tranh luận nữa, dù sao thì dần dần cô sẽ cảm nhận được.
Đường Lệ Phượng kêu lên một tiếng buồn bực, Đỗ Long dùng khăn tắm của cô lau khô thân mình. Đường Lệ Phượng âm thầm nhíu mày nhưng không ngăn cản, cô biết nói gì cũng vô ích, chỉ thấy Đỗ Long cười nói:
-Ngâm đủ chưa? Nếu đủ rồi...tự mình đứng lên hoặc tôi có thể giúp cô.
Lúc này Đường Lệ Phượng tỏ ra cô là người quyết đoán và có dũng khí, cô không chút do dự đứng lên, rời khỏi bồn tắm lớn, sau đó nhận lấy khăn tắm từ tay Đỗ Lọng, đi chân không ra khỏi phòng tắm, vừa đi vừa dùng khăn tắm lau khô cơ thể, sau đó lên giường dùng chăn bông bao lấy cơ thể.
Đỗ Long ngay sau đó lên giường, chui vào chăn, khi hắn ôm lấy cô từ sau lưng cơ thể Đường Lệ Phượng run rẩy một chút sau đó liền bất động. Đỗ Long tắt đèn, dán vào tai Đường Lệ Phượng nói:
-Tiểu Phượng, đừng sợ, chú ở đây, có chú bảo vệ cháu không cần sợ kẻ xấu làm hại...
Hai mắt đã nhắm chặt của Đường Lệ Phượng đột nhiên mở ra, ánh mắt của cô mờ mịt không có tiêu cự, phía trước là một màu đen tối, nhưng lời nói của Đỗ Long lại gợi lại ký ức của Đường Lệ Phượng, giống như trong bóng đêm đột nhiên mở ra một cánh cửa, một tia sáng tươi đẹp chiếu vào...
Sáng sớm, Đường Lệ Phượng tỉnh lại, cô duỗi lưng một cái, cảm thấy toàn thân thư thái. Đường Lệ Phượng đang muốn xuống giường đột nhiên nhớ ra cái gì, cô vội vàng nhìn lại, chỉ thấy trên giường không còn ai khác. Đường Lệ Phượng nhẹ nhàng thở ra, cảm giác như có chút mất mát.
Cô vội vàng mặc quần áo tử tế, tìm kiếm mọi nơi trong phòng, cuối cùng cũng không thấy bóng Chu Dịch Thăng đâu, nhưng lại phát hiện ra trên bàn đã chuẩn bị sẵn bữa sáng, đó là một bát mì trứng gà với cà chua.
Dưới bát có một tờ giấy, bên trên viết:
-Đặc biệt làm bữa sáng cho cô, yên tâm đi, bên trong không có**thuốc, khi nào nhớ tôi thì gửi tin nhắn đến số này, tôi sẽ bay về với cô...Người đàn ông yêu em...nổi tiếng không thấu đáo...
Tay Đường Lệ Phượng run rẩy, xé nát tờ giấy rồi ném xuống, lại muốn đem bát mì trứng gà kia đổ vào thùng rác, ngẫm nghĩ một chút rồi lại để xuống. Sau khi suy tính xong, Đường Lệ Phượng ngồi xuống, ăn một cách ngon lành, nước mắt lại không nghe lời mà trào ra.
Truyện khác cùng thể loại
67 chương
54 chương
39 chương
28 chương
108 chương
5150 chương
14 chương
125 chương