Cảnh Lộ Quan Đồ
Chương 657 : Đỗ trạng nguyên
Lâm Nhã Hân nói:
- Tám trăm tám mươi ngàn, so với tình hình trước mắt, vậy là được rồi.
Đỗ Long nhìn về phía Kỷ Quân San, Kỷ Quân San nói:
- Ông nội nói quyên sáu trăm sáu mươi ngàn, coi là nhiều rồi.
Với tình huống trước mắt, quả thật không ít, Đường Lệ Phượng cũng rất hài lòng, bởi vì quyên tiền đã vượt quá nhiều, cũng đủ xây dựng hơn mười trường tiểu học tốt rồi.
Kỷ Lỗi quyên, Lâm Nhã Hân quyên, mọi người ở đây hầu hết đều quyên. Đường Lệ Phượng thấy vài giây không có người giơ tay nữa, cô lại cầm micro, đang muốn mở miệng, đột nhiên có người giơ tay nói:
- Tôi quyên năm triệu!
Một câu làm khiếp sợ toàn hội trường, Lâm Nhã Hân quyên tám trăm tám mươi ngàn đã nổi tiếng, trước mắt cao nhất cũng chỉ chín trăm chín mươi ngàn mà thôi, hiện giờ đột nhiên lên đến năm triệu, tất cả mọi người không khỏi tò mò, ai mà vừa có tiền lại có khí phách lớn như vậy?
Đáp án nháy mắt được công bố, chỉ thấy một mỹ nữ sang trọng duyên dáng giơ tay trong đám người đi ra, Đường Lệ Phượng vui mừng nói:
- Vâng ủy viên Lý Lý Thụy Trân, ủy viên Lý quyên năm triệu, cảm ơn cô, ủy viên Lý, tôi thay mặt những đứa trẻ được giúp đỡ cảm ơn cô!
Lý Thụy Trân đi về phía Đường Lệ Phượng cô nói:
- Bí thư Đường, tôi có mấy lời muốn nói với mọi người, có thể không?
Đường Lệ Phượng cười nói:
- Đương nhiên có thể, mọi người hoan nghênh ủy viên Lý phát biểu!
Mọi người đều vỗ tay, nhân duyên Lý Thụy Trân không tệ, ai bảo người ta có khả năng như vậy, hơn nữa còn là một mỹ nữ?
Lý Thụy Trân nhận micro, lấy lại bình tĩnh mới nói:
- Tất cả mọi người đều biết, cách đây không lâu tôi từng bị bắt cóc, bố mẹ cũng bị uy hiếp tính mạng, mất tự do trong ba ngày. Tôi luôn luôn cầu nguyện, cầu nguyện giống người đánh cá trong chuyện xưa bị giam trong bình ma quỷ, cầu nguyện ai tới cứu tôi, cứu người nhà tôi. Cũng may tôi đợi không bao lâu, phó tổ trưởng Đỗ Long của tổ trọng án thành phỗ Thụy Bảo dẫn theo đội bắt được kẻ cướp đã cứu tôi. Cục trưởng Lý, lúc này tôi muốn gửi đến tất cả công an trong sở anh lời cảm ơn chân thành…
Lý Tùng Lâm vẻ mặt rạng rỡ nói:
- Đây là việc chúng tôi phải làm!
Mọi ngươi đều nhiệt liệt vỗ tay, Lý Thụy Trân đợi tiếng vỗ tay chấm dứt tiếp tục nói:
- Sau khi được cứu tôi có một khoảng thời gian rất dài có cảm giác hoang mang, vì sao tôi bị vận rủi này? Thường xuyên trắng đêm không ngủ, lúc này tôi nhớ lại cảnh sát Đỗ từng nói một câu, làm nhiều việc thiện là đổi được tâm tình bình an, cho nên tôi quyết định thành lập một quỹ từ thiện trong công ty chúng tôi, hàng năm đều quyên ra không dưới mười triệu giúp đỡ tất cả những người cần được trợ giúp! Năm triệu này chỉ là mới bắt đầu! Mời mọi người giúp đỡ và giám sát chúng tôi!
Mọi người lại nhiệt liệt vỗ tay, Lý Thụy Trân cúi đầu trước mọi người, sau đó đem micro trả lại cho Đường Lệ Phượng, Đường Lệ Phượng xúc động nói:
- Ủy viên Lý trải qua đau khổ làm người ta cảm thông, nhưng là tấm lòng của cô đã giúp cô đấy, điều này càng nên học tập và tôn kính, cảm ơn ủy viên Lý đã chia sẻ với chúng ta. Hiện tại số tiền quyên được đạt đến mười sáu triệu ba trăm ngàn, còn có ai quyên tiền không? Tài khoản nhận quyên tiền vẫn sẽ giữ lại, các khoản mục thu chi của thành phố Thụy Bảo sẽ được tiến hành công khai trên website mọi người ủng hộ và giám sát…
Lời nói của Đường Lệ Phượng càng nhận được nhiều vỗ tay, mọi người quyên tiền chưa hẳn là vì từ thiện, nhưng nếu tiền thật sự có thể đến giúp những đứa trẻ kia, mọi người vẫn rất vui.
Ngay khi Đường Lệ Phượng chuẩn bị tuyên bố tiệc tối chính thức bắt đầu, đột nhiên có người nói:
- Bí thư Đường, nghe xong những lời cô và ủy viên Lý nói, tôi vô cùng cảm động. Như vậy đi, tôi thay mặt tập đoàn Linh Phong quyên mười triệu, hy vọng có thể giúp thêm nhiều đứa trẻ nữa.
Tiếng vừa dứt, mọi người đều sôi nổi thán phục, đều quay đầu tìm người vừa nói, nghe được thanh âm kia, Đỗ Long cũng liền cảm thấy vui vẻ kiễng chân lên nhìn về phía thanh âm truyền đến.
Đám người tự động tách ra một đường, một cô gái mặc áo phông màu hồng phấn và quần bò lỡ, chân đi giày tennis bước ra, quần áo của cô cùng buổi tiệc tối ngày hôm nay có thể là nói là không hợp nhau, nhưng lại không ai dám khinh thường cô bởi vì cô vừa mới quyên mười triệu đồng thời cũng bởi vì cô xinh đẹp và khí chất vô hình cao quý.
Tập đoàn Linh Phong tiếng tăm không lớn, nhưng ở đây đều là những người tin tức nhanh nhạy, sao có thể chưa nghe nói qua tên tập đoàn Linh Phong? Cho dù vừa rồi không biết thì cũng nhanh chóng biết được từ người nào bên cạnh rồi. Sau một trận nói nhỏ ong ong tiếng ồn ào qua đi, tất cả mọi người kính sợ hoặc là hâm mộ mà nhìn cô gái xinh đẹp, toàn hội trường chỉ có Đường Lệ Phượng và Đỗ Long là niềm vui bất ngờ mà đối diện đón cô đến.
- Bí thư Đường, tôi không mời mà tới, mong rằng Bí thư Đường không lấy làm phiền lòng.
Tô Linh Vân nói.
Đường Lệ Phượng vừa mừng vừa sợ nói:
- Làm sao như vậy được? Tô tổng đại giá quang lâm, chúng tôi hoan nghênh cô đã đến.
Lúc này người thanh niên vẫn luôn đi phía sau Tô Linh Vân nhìn Đường Lệ Phượng nói:
- Bí thư Đường có nhớ tôi không? Tôi cũng đại diện tập đoàn Tinh Hải quyên tám triệu tám trăm tám mươi ngàn cho trẻ em nghèo thất học ở thành phố Thụy Bảo, mời Bí thư Đường vui lòng nhận cho…
Đường Lệ Phượng vui mừng nói:
- Hóa ra là Chu tổng, tôi thay mặt bọn trẻ thành phố Thụy Bảo cảm ơn hai vị hào phóng quyên giúp…
Tô Linh Vân thản nhiên nói:
- Bí thư Đường, hắn là hắn, tôi là tôi, xin đừng gộp làm một, Chu tổng, tôi cũng không ép anh quyên tiền.
Tiếng Tô Linh Vân thông qua micro trong tay Đường Lệ phượng truyền đến tai mỗi người, Chu Chí Viễn trên mặt chợt lóe lên tia xấu hổ, hắn cười nói:
- Chẳng lẽ Tô tổng không cho tôi cơ hội vì những đứa trẻ kia mà giúp đỡ một phần sao?
Tô Linh Vân đối với kẻ mặt dầy này đúng là hết cách, đúng lúc này cứu tinh xuất hiện, chỉ nghe có người cười nói:
- Chu tổng nói sai rồi, việc từ thiện mỗi người đều có thể làm, bất cứ lúc nào cũng có thể làm, không thể nói ai cho ai cơ hội, bằng không tôi chẳng phải là phải cảm tạ Bí thư Đường và Tô tổng cho tôi cơ hội… Quyên mười triệu lẻ tám trăm ngàn cho những trẻ em thất học?
Mười triệu lẻ tám trăm ngàn! Con số này vừa ra khỏi miệng, gần như tất cả mọi người đều nhìn về phía Đỗ Long, ngay cả Đường Lệ Phượng và Tô Linh Vân cũng không ngoại lệ. Chỉ thấy Đỗ Long dương dương đắc ý đứng ở đó nhìn Đường Lệ Phượng và Tô Linh Vân giơ tay vẫy chào, đứng bên cạnh là ba cô gái không kém Đường Lệ Phượng và Tô Linh Vân, một phen kinh diễm vừa rồi khiến Lý Thụy Trân cũng phải thất sắc.
Đêm nay không ngờ được nhiều như vậy, Đường Lệ Phượng đã không biết là lần thứ mấy vui mừng, cô nhìn Đỗ Long còn chưa kịp nói, Chu Chí Viễn đã giành trước làm khó dễ, y hừ lạnh một tiếng, nói:
- Anh là ai? Hãy xưng tên, có tư cách gì mà chỉ trích tôi.
Đỗ Long cười nói:
- Chu tổng coi như cũng trả lời rồi, vừa hay tôi cũng họ Chu, hơn nữa tôi và anh Nhân Thái cũng là bạn cũ, anh gọi tôi một tiếng chú cũng không phải không thể…
Đám người xung quanh cười khúc khích, Chu Chí Viễn tức muốn nổ tung đầu, tuy nhiên Đỗ Long nhiều tuổi, lại có thể một hơi nói tên bố Chu Chí Viễn, Chu Chí Viễn cũng không dám gây khó dễ tại đây rồi
Truyện khác cùng thể loại
44 chương
116 chương
125 chương
14 chương
90 chương