Cảnh Lộ Quan Đồ
Chương 591 : Ve sầu thoát xác
Chỗ ở của Tiếu Vĩnh Thắng nằm ở một vùng kết hợp giữa ngoại thành và một xã của thành phố Thụy Bảo. Nơi này đầy dơ dáy bẩn thỉu và những công trình kiến trúc kém chất lượng, thậm chí còn có những túp lều từ vài chục năm trước, nơi nơi xập xệ, thật khó tưởng tượng đây là nơi ở của một vị phú hào từng có trăm triệu tài sản
- Xin hỏi các anh biết người này ở đâu không?
Mấy người Đỗ Long cầm ảnh chụp của Tiếu Vĩnh Thắng đi hỏi khắp nơi. Tiếu Vĩnh Thắng thường xuyên đổi phòng cho thuê vì hắn nợ nần chồng chất, phải đổi chỗ liên tục để tránh chủ nợ.
Vất vả tìm được chỗ thì mọi người lại choáng váng một phen. Cửa khép hờ đẩy nhẹ liền mở. Trong phòng lung tung lộn xộn nồi bát muôi chảo bàn ghế bị đập nhão nhoẹt, trên tường còn có vài chữ to đùng được viết bằng sơn đỏ: Thiếu nợ thì trả tiền!
- Thế này là thế nào?
Đỗ Long hỏi.
Ngoài cửa một phụ nữ đột nhiên chạy đến, kêu lên với bọn họ:
- Cảnh sát, sao giờ các anh mới đến. Người đến đập phá đã chạy từ lâu rồi.
Đỗ Long quay đầu hỏi:
- Đây là chuyện gì? Cô là ai? Chúng tôi đang tìm người này.
Người phụ nữ kia nhìn ảnh chụp, nói:
- Đúng là tên khốn khiếp đó, dùng lời ngon tiếng ngọt lừa bà đây, đến cả tiền thuê cũng chưa trả, mới ở được vài ngày thì đã có một đám như hổ đói đến đập phá phòng, tên khốn kia cũng chạy mất. Nếu không phải bà đây nhanh chân chắc cũng bị đánh. Cảnh sát, thằng kia là ai mà sao lắm người tìm hắn thế. Cửa nhà với dụng cụ của bà bị đập hết rồi, vách tường cũng thành ra thế này. Tên khốn kia phải bồi thường tôi tiền!
Thạch Siêu Vũ quát lên:
- Xin cô rửa mồm cho sạch sẽ. Cô là bà ai ở đây? Kẻ kia là người sa cơ, sắp ngồi tù đến nơi rồi. Tiền của cô chắc chắn là nước dội lá khoai thôi!
Bà chủ cho thuê nhà nghe xong mấy lời này liền ngồi phịch trên đất, nước mắt nước mũi gào lên. Đỗ Long nhăn mày, Thẩm Băng Thanh quát:
- Đừng khóc, khóc cũng vô dụng. Cô biết có thể tìm hắn ở đâu không? Nếu có thể bắt được hắn sớm có lẽ còn có cách đền bù tổn thất cho cô.
Bà chủ thuê nhà giật mình, ngừng khóc, vội vàng bò lên nói:
- Thằng kia sáng sớm đã ra ngoài, nói là chuẩn bị tiền thuê nhà, tầm trước mười giờ là về. Bây giờ đã là mười một giờ rồi, đúng là đáng chém ngàn đao. Giờ tôi cũng không biết hắn ở đâu.
Đỗ Long nói:
- Hắn bảo đi đâu chuẩn bị tiền?
Bà chủ cho thuê nhà nói:
- Hắn bảo tìm thân thích mượn. Nhưng thân thích nào thì tôi không hỏi.
Đỗ Long nhìn quanh bốn phía, không phát hiện được gì. Hắn gọi cho Vương Lập bân nói:
- Chúng tôi không tìm được Tiếu Vĩnh Thắng. Cậu tra xem điện thoại di động của hắn còn ở gần đây không?
Vương Lập Bân trả lời có, Đỗ Long nói với Thẩm Băng Thanh:
- Anh gọi cho điện thoại Tiếu Vĩnh Thắng thử xem.
Thẩm Băng Thanh gọi vào điện thoại Tiếu Vĩnh Thắng, lúc tiếng tít vang lên, Đỗ Long suỵt một tiếng, sau đó tất cả mọi người nghiêng tai lắng nghe.
Mọi người cẩn thận nghe nhưng tới tận lúc tiếng tít chấm dứt thì vẫn không thấy tiếng chuông ở đâu. Đỗ Long nói với Vương Lập Bân:
- Chắc tên kia để chế độ im lặng rồi. Nơi này hơi phức tạp, chúng ta không đủ người, không thể lục soát được. Cậu nghĩ xem có cách nào xóa phí trả trước của điện thoại hắn hoặc giả hô giết hắn, không bắt được hắn cũng phải dọa một phát.
- Không vấn đề…
Vương Lập Bân dừng một lát đột nhiên nói:
- Đội trưởng Đỗ, có người gọi điện thoại cho Lý gia từ thành phố Lỗ Tây. Cần tôi tiếp âm cho anh nghe không?
Đỗ Long nói:
- Tiếp đi.
Điện thoại nhận được, Đỗ Long nghe tiếng của một cô gái:
- Cha, là con, Tiểu Trân đây. Cảnh sát hủy án chưa cha? Bọn họ có khóa tài khoản của con không?
- Khà khà….
Một tiếng cười âm lãnh vang lên trong điện thoại, Đỗ Long sửng sốt, mà cả Lý Thụy Trân cũng sửng sốt. Giọng điệu âm lãnh kia tiếp tục:
- Tiểu Trân, cô không nghĩ tới sao? Không ngờ tôi lại ở trong nhà của cô… Cô cũng lợi hại đấy, không ngờ có thể thuyết phục hai tên khốn kia thả bồ câu tôi. Có vẻ cô cho họ không ít ưu đãi nhỉ? Ha hả, tôi không dễ bị lừa như vậy đâu. Hiện giờ cha mẹ cô đều nằm trong tay tôi. Trong một giờ cô phải gửi cho tôi mười triệu vào thẻ, nếu không tôi sẽ chặt hai ông bà già này cho chó ăn.
- Đừng!
Lý Thụy Trân sợ hãi kêu lên:
- Đừng làm hại cha mẹ tôi, tôi…
Đột nhiên tiếng của Lý Thụy Trân gián đoạn. Qua hai giây, một âm thanh trầm thấp nói:
- Mày đúng là thằng ngu. Cảnh sát chắc chắn đang nghe lén cú điện thoại này, mày giỏi cứ giết xem. Tao với Tiểu Trân đương nhiên không sao, thoải mái vui vẻ, còn mày cứ chờ bị xử bắn trong tù đi con!
Nói xong gã cúp máy. Đỗ Long trầm giọng:
- Vương Lập Bân, anh lập tức báo cho trung tâm chỉ huy, gọi người bao vây nhà cha mẹ Lý Thụy Trân, chúng tôi sẽ đến bây giờ!
Đỗ Long cúp điện thoại, nói:
- Chúng ta bị lừa, Tiếu Vĩnh Thắng vốn không ở đây, gã tới nhà cha mẹ Lý Thụy Trân, chúng ta phải đến đó ngay!
Ba người mặc kệ bà chủ nhà đang trợn mắt há hốc mồm, nhanh chóng vào xe cảnh sát, bật đèn xe hú còi chạy đến tây thành phố Thụy Bảo.
Tiếu Vĩnh Thắng nghe được cảnh cáo mới ý thức được sai lầm của mình. Nhưng gã không cam lòng rời đi, ngay lúc gã đang bức hai cụ giao ra thứ đáng giá thì âm thanh còi cảnh sát tới gần. Những cảnh sát phụ trách trực ở gần đó đã bao vây toàn bộ khu biệt thự.
- Người ở trong nghe đây, lập tức giơ hai tay lên tự thú, nếu không chúng ta sẽ xông vào!
Quan chỉ huy hiện trường lâm thời cầm loa kêu to.
Tiếu Vĩnh Thắng đưa một lão bà bị trói và bịt mồm đến cửa sổ, lớn tiếng kêu:
- Ai dám động tao sẽ giết bọn họ!
Cảnh sát sợ ném chuột vỡ đồ không dám mạnh mẽ xông vào, mà Tiếu Vĩnh Thắng cũng không thể rời khỏi, cứ rống lên như con thú trong phòng, đập phá đồ đạc thậm chí đánh hai cụ già, yêu cầu cảnh sát đưa Lý Thụy Trân đến, còn muốn Lý Thụy Trân chuyển tiền vào tài khoản cho hắn.
Lúc Đỗ Long chạy đến biệt thự thì cảnh sát và người tò mò đã vây kín ở đó. Mấy người Đỗ Long vất vả chen được vào vòng cách ly, trình thẻ công tác nói:
- Nơi này hiện tại sẽ do tổ trọng án tiếp nhận. Tình huống bên trong thế nào rồi?
Vị chỉ huy lâm thời nhìn huy hiệu cảnh sát của Đỗ Long, khóe miệng hơi nhếch lên nói:
- Bên trong có một kẻ cướp cầm dao ép hai cụ già làm con tin, nói chỉ cần có người xông vào sẽ giết hai cụ. Vậy nên chúng tôi cũng không dám mạnh mẽ xông vào.
Đỗ Long nói:
- Dao làm bếp? Thằng này cũng sáng tạo đấy…
Đỗ Long cầm loa Thẩm Băng Thanh đưa, lớn tiếng nói:
- Tiếu Vĩnh Thắng, anh đúng là thằng hèn! Không có tiền lại nghĩ ra cái trò bắt cóc hai cụ già uy hiếp vợ cũ trả thù lao. Anh đúng là có khí phách đấy!
Người khác gặp được loại sự tình này đều là cố gắng trấn an bọn cướp, mà Đỗ Long lại cố ý kích thích đối phương. Nghe được lời của Đỗ Long, người vây xem hiểu rõ vấn đề, đều lớn tiếng phụ họa theo.
Truyện khác cùng thể loại
711 chương
12 chương
102 chương
92 chương
496 chương